Hạ Vũ

Chương 19: Vậy là em sẽ ở đây đêm nay, ngốc ạ!





Vũ mệt mỏi sau một chuyến công tác mà lịch làm việc dày đặc, không có thời gian nghỉ ngơi hay thăm thú đâu cả. Vũ chỉ tranh thủ mua được một ít đồ tặng Hạ và mẹ. Vũ định bụng mai sẽ gặp Hạ và hỏi lại lần cuối cùng để còn có những quyết định khác.

Vừa tắm táp xong, đầu tóc còn chưa khô đã thấy có tíeng chuông cửa, Vũ lẩm nhẩm vì không hiểu sao giờ này còn có khách mà ai đến vậy không biết. Vũ ra mở cửa tay vẫn còn xoa xoa cái khăn mặt bông trên đầu. Vũ như không tin vào mắt mình, Hạ đứng đó đẹp như một thiên thần, Vũ bất động, chiếc khăn bông rơi xuống, Hạ cất giọng hỏi :

-Cậu về bao giờ, sao không nhắn cho mình?

Vũ đóng cửa, khẽ quay lại Hạ :

-Mình mới về, thấy muộn nên không dám gọi cậu. Mình...

Không để cho Vũ nói hết câu, Hạ nhào tới, ôm lấy cổ Vũ và đặt lên môi Vũ một nụ hôn ngất ngây và Vũ ngất thật, Vũ đê mê trong cái hôn bất ngờ và ngọt ngào ấy. Vũ lắp bắp hỏi :

-Vậy là sao?

-Vậy là em sẽ ở đây đêm nay, ngốc ạ!

Nói rồi Hạ lại ôm lấy cổ Vũ, giọng lạc đi :

-Nhớ em không?

-C..ó..ó ạ!


Thế rồi những yêu thương, nhớ nhung bị che đậy lại trong hai con tim giờ trào lên mãnh liệt, không một chút e dè dường như cả hai đã chuẩn bị cho giây phút này lâu lắm rồi.

Vũ nhấc bổng Hạ đặt lên giường, đôi môi cậu run rẩy lần tìm bờ môi Hạ khát khao. Môi Hạ mềm và thơm như một trái dâu tây chín mọng, quấn chặt lấy môi Vũ. Vũ hôn lên khắp khuôn mặt xinh đẹp mà cậu hằng ao ước có được. Rồi đôi môi tham lam của Vũ lướt dọc cơ thể Hạ , Vũ thấy tất cả những gì trên người Hạ đều mới lạ như một sự cám dỗ.

Dục vọng đang làm hai người không còn e dè gì nữa, Vũ cởi chiếc váy Hạ đang mặc, cơ thể ngọc ngà lộ ra dưới ánh đèn ngủ đầy mê hoặc. Vũ ngây người ngắm Hạ, Hạ e thẹn, kéo đầu Vũ xuống ngực mình. Vũ hít hà mùi cơ thể Hạ rồi Vũ hôn lên ngực Hạ, hôn lên bầu ngực căng tròn như mời mọc của Hạ. Hạ oằn mình trong những mơn trớn của Vũ, Hạ kéo chiếc áo phông ra khỏi đầu Vũ rồi như một bản năng, Vũ cởi bỏ tất cả những thứ còn sót lại trên người mình và trên người Hạ. Hai cơ thể trẻ trung giờ là của nhau, giờ thuộc về nhau. Vũ mạnh mẽ nhưng rất dịu dàng. Ngón tay Vũ khéo léo như một nhạc công đang chơi những bản nhạc êm dịu một cách đầy trân trọng. Hạ đê mê trong khoái cảm mà Vũ mang đến. Khi cơn đê mê lên đến cực điểm, Vũ không còn biết gì nữa, chỉ còn chìm đắm trong những tiếng rên đứt quãng của Hạ :

-Vũ... đau em...đừng, đừng dừng lại!

Khi những tia nắng bình minh mang ngày mới đến bên Hạ, ánh nắng nghịch ngợm nhảy múa trên mặt Hạ, Hạ mới mở mắt ra. Hạ với tay lấy đồng hồ đã 8g30 rồi. Đêm qua 2 đứa mây mưa quá nên ngủ không biết trời đất là gì. Vũ đang rúc đấu vào ngực Hạ ngủ như một đứa trẻ, Hạ thấy Vũ đáng yêu quá, không kìm lòng được cô cúi xuống mái tóc thơm mùi Lakmè của Vũ và hôn vào mái tóc ấy. Vũ cũng thức dậy, sau bao nhiêu năm vất vả, đoạn trường giờ Vũ mới tìm thấy một nửa của đời mình, Vũ hạnh phúc ngất ngây bên cô hoa hậu của lòng mình và là của lớp 12A1 ngày nào.

Giờ Hạ đã là của Vũ, Vũ sẽ không bao giờ làm Hạ phải đau lòng, Vũ sẽ dành chọn tình yêu của mình cho Hạ. Hạ cũng vậy, Hạ thấy giờ mình đã là người của Vũ, dù không đựoc chấp nhận một cách hợp pháp nhưng Hạ đã dành cho Vũ thứ quý giá nhất thì Hạ sẽ theo Vũ đến chân trời góc bể nào cũng được, miễn là nơi đó có Vũ. Hạ âu yếm hỏi Vũ :

-Giờ cậu muốn mình gọi là Vũ hay gọi là anh đây?

-Em thấy đã đủ phẩm chất để làm anh chưa?

-Đủ để gọi là ông Vũ.

-Haha! Thế tuỳ em thôi, ông Vũ nghe hay đấy!

-Ông Vũ, anh Vũ, Vũ ơi! Em đói lắm rồi!

-Em dậy trước đi!

-Không, anh dậy trứoc đi!

-Vậy mình cùng dậy nhé!

Hạ ngượng ngùng vì hai đứa loã thể không một mảnh vải che thân, cô thấy Vũ cứ ngắm mình mặt đơ ra vì ngây dại lại càng đỏ mặt, Hạ vơ vội cái chăn mỏng quấn quang từ ngực đến hông. Vũ thấy thế càng khêu gợi nên nhảy bổ xuống giường kéo tuột cái chăn của Hạ rồi cậu bế Hạ vào barthroom, những ngọt ngào của đêm qua chưa đủ và rồi Vũ và Hạ lại cháy hết mình trong ngọn lửa đam mê bất tận.

Vũ ôm xiết Hạ trong vòng tay tựa như sợ Hạ sẽ vụt biến mất như một giấc mơ, Vũ thầm thì :

- Dọn sang ở chung với anh nhé!

Hạ vội vàng lắc đầu nguầy nguậy :

- Không! Để cho Vũ đi lại bao giờ tuột da bàn chân thì em về.

Vũ nài nỉ mãi cũng không được thì đành thôi nhưng cậu không dễ đầu hàng thế. Hàng ngày Vũ cứ tư công ty về nhà Hạ rồi lại về nhà mình có hôm mệt ở lại nhà Hạ luôn, thấy việc đi lại bất tiện quá mà Vũ lại không muốn dọn về nhà Hạ sợ bọn bạn nó chê "chó nằm gậm chạn và sợ nhất là Hương nghĩ Vũ đang lợi dụng Hạ nên Vũ quyết tâm đón Hạ sang ở chung. Dù nhà mình nhỏ hơn một chút nhưng Vũ cũng đã mua lại được của bà chủ rồi, không phải trả tiền thuê nữa vả lại nó cũng tương đối đầy đủ.

Chiều một ngày chủ nhật, Vũ chạy ra kho hàng mượn anh Bảo con Hyundai 2 chỗ ngồi 18 chỗ nằm của anh. Vũ quyết định thôi thì cứ thử sắm vai đóng một bộ phim kiểu romantic của nước ngoài may đâu thành công. Vũ lái chiếc xe với một bó hoa to để cạnh ghế lái. Đến sân chung cư nhà Hạ, Vũ gọi điện thoại và bảo :


- Em dọn về với anh nha?

- Bây giờ thì chưa, để sau nhé. Hạ vẫn không chịu.

- Em không thương anh à, ngày nào anh cũng vài lượt đi về thế rồi cũng đến thành bộ xương khô thôi.

- Thương chứ, thương thì vẫn có thưởng đấy thôi.

- Thôi mà, tóm lại là em có dọn về không?

- Không!

- Được rồi! Anh sẽ đứng dưới sân chung cư gào to lên đến khi nào em chịu đồng ý thì thôi.

- Thách anh đấy!

Hạ không biết Vũ đang ở dưới nhà và cũng không nghĩ là Vũ dám. Nhưng Vũ làm thật.

Hạ đang ở tầng 6 thấy tiếng gọi "Hạ ơi!" vang động cả khu chung cư, giữa trưa tiếng hét càng lảnh lót. Hạ sợ quá, vội vàng vớ lấy cái điện thoại, đứng ra ban công, tiếng "Hạ ơi!" vẫn không dừng. Một vài người hiếu kỳ đã thò cổ ra ban công. Hạ bấm máy bảo Vũ :

- Anh đúng là điên thật! 5 phút nữa không có mặt trước cửa nhà em thì đừng có đón với rước gì nhưng mà phải đi thang bộ đấy.

Vũ mừng quýnh lên, thang bộ thì thang bộ, vì Hạ, Vũ sẵn sàng leo cả chín tầng mây mười tầng gió chứ 6 tầng cái tòa nhà kia phỏng có nghĩa lý gì. Vũ vụt chạy 2 bậc một cầu thang một cách đầy hứng khởi nhưng đến tầng thứ 3 thì mệt phờ, thầm nghĩ "mình dại quá, chả biết phân phối sức lực gì cả, cứ đi bậc một chắc nhanh hơn". Lên được tầng 6, hai cái đầu gối Vũ như muốn long ra, Hạ thì khoanh tay đứng đợi Vũ sẵn, miệng cười thách thức.

Vậy là Hạ chịu, Vũ dọn dẹp cùng Hạ, từ tối nay Hạ sẽ là bà chủ nhà của Vũ. Nhìn họ ai cũng nhận thấy ở đôi trẻ một sức sống mãnh liệt và dù có là người khó tính nhất thì cũng phải thừa nhận trong lòng rằng trông họ thật đẹp đôi.

Trong khi chuyện tình cảm đang xuôi chèo mát mái thì chuyện công việc của Vũ lại gặp một số rắc rối . Số là dạo này không hiểu sao có một số thông tin nội bộ cứ bị rò rỉ ra ngoài. Hôm thì là kế hoạch bán hàng của chi nhánh bị bại lộ may mà cũng chỉ giới hạn trong nội bộ sau đó nhờ sự giàn xếp của Vũ và chị Thảo nên vụ việc dược dập đi. Rồi những việc lặt vặt linh tinh nữa. Giám đốc đã phải đích thân gọi điện cho chị Thảo yêu cầu cải tổ lại nội bộ.

Đến hôm nay thì Vũ biết có người xấu chơi trong phòng mình. Tập báo cáo Vũ rày công lập đã không cánh mà bay, hỏi ai cũng bảo không biết, Vũ chỉ vừa mới đặt nó trên mặt bàn mà quay lại đã chẳng còn thấy đâu. Vũ bực mình lắm, kẻ này chắc chắn phải ở trong phòng vi ho biết được tầm quan trọng của tập báo cáo ấy nhất là khi ngay sáng sớm mai Vũ phải trình bày nó trước hội nghị các trưởng phó phòng. Nhưng là ai đây, Vũ chịu không thể đoán được, 8 con người ngồi kia người nào mặt mũi cũng hiền lành, chân chất và cũng đôn đáo giúp Vũ tìm hồ sơ. Nếu cứ để tình trạng này diễn ra thì không những uy tín của Vũ, của chị Thảo và của cả phòng sẽ lao dốc không phanh mà nó còn có một hệ luỵ khác là ảnh hưởng đến vấn đề đoàn kết nội bộ, một lợi thế mà phòng Vũ nắm giữ từ xưa đến nay. Nghĩ vậy Vũ quyết định gặp chị Thảo để bàn chuyện.

Cả phòng mắt tròn mặt dẹt vì không biết các lãnh đạo hội ý gì mà cả tiếng chưa thấy ra. Mãi sau Vũ bước ra, chị Thảo theo sau và tuyên bố với cả phòng :

-Tôi và Vũ đang chuẩn bị xây dựng một kế hoạch bán hàng, tôi giao hết cho phó phòng nghiên cứu, công việc cần đầu tư thời gian nên Vũ được đặc cách làm việc, không ai được quấy rầy, mọi công tác điều hành chỉ đạo phòng sẽ do tôi đảm nhận và chịu trách nhiệm.

Cả phòng im phăng phắc, không ai dám hé răng nói nửa lời.

Tối đó Vũ về nhà hì hục làm đến tận 2 giờ sáng để hoàn tất bộ báo cáo vì mọi dữ liệu đều lưu tại máy cơ quan và tập báo cáo trong đó cũng bốc hơi nốt. Có kẻ đã bẻ khoá máy của Vũ. May mà Vũ cẩn thận lưu những dữ liệu quan trọng ở máy xách tay riêng chư nếu không thì không biễt có bao nhiêu bí mật bị bại lộ.

Thực ra thì Vũ và chị Thảo đang định tìm kế dụ cho cái kẻ ném đá dấu tay ấy ra ánh sáng. Kẻ này cũng không vừa, Vũ rình rập cả 4 ngày đêm báo hại Hạ giận chết thôi. Nhưng suốt 4 ngày qua mà vẫn chưa thấy kẻ đó lộ diện. Đến ngày thứ 5, Vũ hơi nản đang định về sớm với Hạ kẻo để lâu ắt "đêm dài lắm mộng" thì thấy có tiếng kẹt cửa. Vũ ngạc nhiên lắm không hiểu người hay ma. Vũ ở đây rình cả tối có thấy ai vào phòng đâu mà giờ phòng Vũ lại hé mở thế kia. Hít một hơi thở sâu Vũ nhẹ nhàng nhón gót chân bước vào phòng, bộ dạng nhẹ và nhanh như một chú mèo con. Vũ với tay đến công tắc đèn, nhanh như cắt, phòng Vũ bật sáng, khuôn mặt con gái hiện ra, Vũ sững sờ không tin vào mắt mình, thủ phạm chính là cô nhân viên mẫn cán mới vào được một năm và đang học năm cuối như Vũ ngày nào. Nhà cô ấy ở quê, lên đây theo học đại học, Vũ thấy cô ta hiếu học nên nhận vào làm .

Vũ đằng hắng giọng hỏi :


- Cô đã làm những gì với những thứ mà cô ăn trộm của tôi?

Cô gái im lặng, sau lúc đầu hoảng hốt giờ mặt cô ta đầy vẻ thách thức. Vũ hỏi lại :

- Vậy ý định của cô là gì? Cô định hại cả cái tập thể này phải đi ăn xin hay sao?

- Khôôông! Cô ta hét lên :

- Tập thể không bao giờ mục tiêu của tôi mà Vũ chính là nguyên nhân khiến tôi phải hành động.

Vũ ngạc nhiên :

- Tôi ư?

- Đúng! Vũ có mọi thứ dễ quá, Vũ có địa vị, có tiền bạc, Vũ được lòng mọi người và Vũ có cả một tình yêu không tưởng...còn những người khác trong đó có cả tôi phải vất vả khổ sở lắm mà cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.

Vũ sừng người, ngồi xuống ghế, chống hai tay lên đùi, cậu hỏi :

- Cô thực lòng nghĩ thế à?

Rồi lấy giọng rất ôn tồn Vũ nói :

- 6 năm trước tôi cũng chỉ là một đứa trẻ bị ruồng bỏ bước vào đời mà thôi nhưng tôi không như cô, tôi không để cho những cám dỗ và sự ích kỷ làm hại mình. Tôi đứng lên trên chính đôi chân của mình và từ đôi chân đó những bước chân của tôi ngày thêm vững vàng. Thành công của tôi không trải bằng hoa hồng nhưng nó cũng không phải trả giá bằng nhân cách. Còn tình yêu của tôi là phần thưởng cho những đấu tranh không biết mệt mỏi của tôi. Cô còn trẻ phải biết giữ mình, phải biết phấn đấu chứ đừng đố kỵ như thế sẽ chẳng tìm thấy tương lai đâu!

Cô gái trẻ bị Vũ làm cho cứng họng, không nói thêm được lời nào. Vũ thấy thế nói tiếp :

- Giờ cũng muộn rồi, tôi sẽ không giao cô cho bảo vệ vì tôi muốn cho cô một cơ hội chứng minh rằng tôi tin đúng người. Nhưng tôi muốn sáng mai thấy cô và bản tường trình của cô trên bàn tôi, trước giờ làm việc, giờ thì về đi.

Cô ta về rồi còn lại Vũ, Vũ đóng cửa ra về nhưng vẫn không ngừng nghĩ về câu chuyện vừa qua, tuổi trẻ nông nổi và thật thiếu chín chắn không biết gia đình cô ta thế nào mà cô ta lại có thể như vậy. Tối đó, Vũ nằm ôm Hạ ngủ, thấy thương Hạ biết chừng nào, mấy ngày qua chắc Hạ giận Vũ lắm, cuối tuần này sẽ mời bx đi chơi xa để đền mới được.