Hạ Vũ

Chương 22: Tình cảm sâu đậm





Ngày qua ngày tình yêu của Vũ và Hạ càng thêm thắm thiết, trải qua những sóng gió họ thấy càng yêu nhau nhiều hơn. Đôi bạn trẻ quấn lấy nhau như đôi sam, cả hai không thế thiếu nhau. Vũ nghiêm túc lại rất yêu chiều Hạ, trong mối quan hệ này Hạ thấy rõ Vũ rất người lớn. Không có Vũ, Hạ chỉ là một mùa hè khô cằn, nứt nẻ. Còn Vũ, không có Hạ chỉ luôn là những ngày mưa không thấy mặt trời. Hạ tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của Vũ. Vũ giao tất cả tiền bạc và những thứ mình kiếm được cho Hạ giữ, điều này làm Hạ rất cảm động.

Hạ đã có lần hỏi Vũ :

- Tại sao anh lại yêu em nhiều như thế?

-Vì thành công của anh có bóng dáng em trong đó. Ngày đó nhờ có chữ TÂM em tặng anh nên giờ anh mới có ngày hôm nay. Mà tại sao lại là chữ TÂM nhỉ?

-Thế anh thử nghĩ xem điều gì làm anh có được em?

Vũ ngẫm nghĩ một lát rồi đáp ;

-Uh, đúng, anh chinh phục em bằng cái TÂM của mình mà.

Hạ cười và gật đầu.

Cho đến một hôm Hạ quyết định sẽ nói chuyện tình cảm của mình với bố mẹ. Đã đến lúc để nói ra điều đó, tình yêu của hai người đã thực sự chín muồi và cần được đối xử công bằng, Vũ xứng đáng để Hạ bày tỏ tình cảm của mình trước bố mẹ. Thật khó khăn, Hạ cũng không biết bố mẹ sẽ phản ứng thế nào nhưng cô vẫn quyết tâm công khai tình yêu này.

Hôm ấy Vũ đi làm về, thấy Hạ thái độ khác thường, lại ôm Hạ vào lòng Vũ hỏi :

-Em mệt à?


-Không! Hạ dướn người rồi hôn lên môi Vũ.

-Anh này! Em muốn anh gặp bố mẹ.

-Ô hay, thì anh vẫn thường xuyên gặp bố mẹ đấy thôi.

-Không! Ý em là anh...kiểu như ra mắt bố mẹ vợ tương lai ấy, hiểu chưa?

Vũ ngừng lại giây lát rồi nói :

-Điều đó có tốt hơn cho em và cho quan hệ của chúng ta không?

-Em không biết nhưng em không muốn tình yêu của chúng mình cứ luôn trong vòng bí mật thế này mãi. Em mệt mỏi vì cứ phải cảnh giác, đề phòng. Em mặc kệ ai muốn nghĩ gì và nói gì. Anh đã từng nói mình sống cho bản thân mình trước mà. Chúng mình đã 26 tuổi rồi, không còn trẻ để gọi là nông cạn hay lầm lẫn. Qua nhiều thử thách chúng mình tin tưởng vào nhau phải không?

-Anh hoàn toàn nhất trí với những gì em nói, điều làm anh sợ nhất là một kết quả không hay xảy ra với em, giống như anh trước đây. Anh sợ em sẽ bị tổn thương. Nhưng em đã quyết tâm thế anh không có lý do gì để không nghe em. Em chọn ngày nào để mình cùng về?

-Chủ nhật này, anh thấy sao?

-Okie!

Chủ nhật ấy, Vũ cứ đứng ngắm mãi mà không biết sẽ mặc gì. Hạ thì đã gọn gàng trong chiếc váy ngắn quá gối để lộ cặp đùi thon thả. Lăn tăn mãi, Vũ quyết định chọn cho mình chiếc quần jean, giầy lười LV, áo polo xanh, trông thoả mái, trẻ trung mà lại không quá gò bó. Thấy Vũ bước ra từ phòng ngủ. Hạ không thể nhịn được trước vẻ mặt đáng yêu của Vũ, cô đến gần Vũ, động tác khêu gợi. Vũ cũng không kiềm lòng trước cử chỉ sexy của Hạ. Vũ cúi xuống ôm lấy Hạ và hôn. Hạ như phát điên vì Vũ, cô kéo tuột áo của Vũ ra khỏi đầu, hơi thở nóng ấm, hối hả phả vào mặt Vũ. Rồi cả hai không còn quan tâm tới thời gian và không gian nữa, họ lại chìm đắm trong những khoái cảm của một tình yêu nồng nàn.

Qua cơn mê, Vũ thở hổn hển vì mệt, Hạ thì chẳng nhằm nhò gì, khẽ nhìn đồng hồ :

-Thôi chết! Nhanh, anh! Muộn rồi!

Vũ cuống cuồng mặc lại quần áo, Hạ vẫn tiếp :

-Tại anh đấy!

-Hay nhỉ! Ai chủ động?

-Em, nhưng mà ai bảo anh cứ hấp dẫn thế, em không chịu được.

Vũ lắc đầu nhưng tim thì đang nhảy nhót vì sướng.

Cả hai đến trễn gần nửa giờ nhưng ông bà Hưng (bố mẹ Hạ) không giận vì họ lạ gì giờ giấc cao su của con gái. Hạ định sẽ rẽ vào siêu thị mua thêm thứ gì về ăn nhưng vì sự cố kia nên đành thôi. Bà Hưng bảo con:

-Mẹ chưa mua gì đâu, bố mày được người ta biếu con gà chọi (món này là thức ăn ưa thích của người Bắc bây giờ), đã làm thịt rồi, mày muốn chế biến sao thì làm.

Hạ chỉ ngay Vũ :

-Đầu bếp này khéo lắm mẹ, để Vũ trổ tài.


Vũ dở khóc giở cười nhưng vẫn mặc tạp dề vào bếp. Cậu nhớ lần trước mấy đứa bạn dạy cho cách nấu gà chọi. Vậy là cậu thực hành. Hai cái đùi được cắt ra, ướp giềng mẻ để hấp. Hai cái lườn gà thì lọc ra xào lăn với xả, ớt. Còn xương gà, cậu cho cả vào cái nồi ướp cùng giềng, mẻ và mắm tôm tí nữa hầm như giả cầy. Chỉ một lúc sau, hương thơm đã bay ra khắp phòng. Khỏi nói ông Hưng ưng ý thế nào rồi, món này mà là mồi nhậu thì tuyệt cú mèo. Tối hôm ấy ông uống nhiều hơn thường lệ một chút vì đồ nhậu rất ngon. Cả nhà đều bỏ phiếu cho các món của Vũ điểm 9, một điểm còn lại để Vũ phấn đấu nấu thêm lần nữa.

Thời khắc quyết định rồi cũng đến.

Hạ ngồi bên Vũ, cả hai căng thẳng nắm tay nhau. Rồi Hạ lên tiếng trước :

-Bố, mẹ hôm nay con có chuyện muốn nói với bố mẹ.

Ông bà Hưng ngạc nhiên, thấy cô con gái đỏng đảnh và hay nhõng nhẽo của mình nói vây. Ông Hưng hối :

-Còn không mau nói ra?

-Bố! ....Con muốn nói là... con và ....Vũ đang hẹn hò.

-Ừ, thì vẫn biết nhưng mà chúng mày hẹn hò đi đâu?

-Trời ơi! Bố! Là hẹn hò đi đến hết cuộc đời đấy!

Hạ thu hết can đảm. Ông bà Hưng choáng váng, lặng im không nói được lời nào, rất lâu sau ông cất giọng hỏi :

- Đã lâu chưa?

- Dạ cũng 3 năm rồi ạ!

Lần này là Vũ nín thở trả lời. Ông Hưng hết nhìn con gái lại nhìn sang Vũ. Ông không hiểu hai cái đứa này đang đùa hay thật nữa và nếu thật thì chuyện này quá sức tưởng tượng của ông, ông hỏi một cách ngây ngô :

- Nhưng cả hai đứa đêu là con gái mà? Yêu nhau thế nào được?

Bà mẹ Hạ nãy giờ vẫn lặng im lên tiếng, giọng như giảng giải cho ông Hưng :

- Là một tình yêu đồng tính chứ là cái gì.

Rồi hai ông bà lại im lặng, cứ thế một sự im lặng đến căng thẳng bao trùm trong căn phòng ấm áp này nhưng giờ thì nó trở nên ngột ngạt như muốn nổ tung.

Vũ thấy căng thẳng quá nên nói giọng run run không rõ lời :

-Thưa bác, cháu thật sự thương Hạ, cháu có thể chứng minh điều đó.

Ông Hưng xua tay ra chiều bảo Vũ không cần nói thêm gì nữa rồi bằng giọng nhẹ nhàng, ông bảo các con :

- Cứ suy nghĩ cho kỹ đi các con và cũng hãy cho chúng ta thời gian để suy xét vấn đề. Đây không phải chỉ là một trò đùa, tình yêu là một thứ tình cảm thiêng liêng cao quý, các con phải thực sự tỉnh táo để nhận ra nó.

Nói xong ông bảo hai đứa về vì tối nay thế là quá đủ với ông.


Con gái về lâu rồi nhưng ông Hưng vẫn không ngủ được. Ông nằm nghĩ vè những gì con gái nói. Ông biết tính con gái mình, nó mà đã dẫn người về nhà giới thiệu thế này là nó đã quyết tâm và yêu thực sự rồi. Lần trước yêu Huy nó cũng không ra mắt như thế này, ông chỉ tự nhận thấy thôi.

Hai vợ chồng ông lấy nhau muộn vì cứ mải nghiên cứu hết đề tài nọ rồi sang đề tài kia nên ông cũng quên béng việc lây vợ. Lúc giật mình nhìn lại thì đã trên ba mươi rồi. Ông lấy mẹ Hạ vì thấy bà xinh đẹp, đảm đang lại hay xấu hổ (chả bù con gái bà), bà nhân hậu và hết mực thương yêu chồng. Ấy thế mà lấy nhau xong cũng phải 4 năm sau bà mới sinh cho ông một mụn con là cái con bé xinh đẹp vừa nói với ông là nó đang yêu một đứa con gái đấy. Suốt hai mấy năm qua, ông bà cưng chiều Hạ như một cô công chúa, Hạ muốn gì cũng được. Hai mấy năm ấy ông bà chỉ thắng Hạ được mỗi một lần đó là lần Hạ xin đi du học nhưng ông bà không cho với lý do con gái duy nhất phải ở gần để bố mẹ đỡ lo. Lần này ông không nỡ từ chối con gái nhưng thấy nó cứ thế nào ấy. Khách quan mà nói ông thấy Vũ cũng rất tốt, lẽ phép, biết trên bíet dưới và ông thấy nó cũng nhân hậu giống như mẹ Hạ, phảI công nhận lµ ông có ấn tượng tốt.

Ông trằn trọc, hết xoay trái lại xoay phải, không thể nào ngủ được. Bà vợ ông nằm quay mặt trong tường nên k biết đã ngủ chưa. Thật là khó nghĩ quá. Nếu đồng ý cho chúng ở bên nhau thì còn họ hàng làng xóm, anh em nội ngoại nữa chứ, biết nói với họ thế nào. Liệu rối chúng nó và cả gia đình ông nữa có bước qua dư luận được không? Cứ thế mắt ông cứ trân trân nhìn lên tràn nhà. Đến gần sáng thì ông lồm cồm ngồi dậy, vệ sinh cá nhân xong, ông ra bàn pha ấm trà đặc ngồi uống. Một lát sau bà vợ ông cũng dậy theo, bà nhăn mặt mắng nhẹ ông :

-Mới sáng sớm mà ông đã uống trà đặc thế a? Đau dạ dày chết!

-Bà vào rửa mặt đi rồi ra tôi nói câu chuyên.

Bà Hưng đi vào, loáng sau đã thấy ra :

- Gớm! Ông làm gì mà lục đục cả đêm thé!

- Ô thế ra là bà cũng k ngủ được à?

- Ai mà ngủ được.

- Bà này! Tôi nghĩ rồi, xã hội bây giờ nó hiện đại lắm, chuyện như con gái mình nó nói cũng chả còn xa lạ gì. Tôi k thể cư xử như bố Vũ được, làm thế vừa nhẫn tâm vừa mất con gái mình. Với tôi chẳng có gì quan trọng ngoài sức khoẻ và hạnh phúc của nó. Thôi thì nó đã chọn mình cũng không nên phản đối nhưng con mình nó là vàng là ngọc không thể cho không dễ thế được. Tôi có kế hoạch thế này, tôi sẽ thử Vũ xem nó yêu thương con gái mình đến đâu. Nếu nó đạt thì tôi cho nó con Hạ nhà mình còn nếu không âu cũng là cách để con gái mình nhận ra sự thật. Bà thấy thế nào?

- Với tôi thì ý kiến của ông lúc nào cũng xác đáng. Nhưng ông định thử như thế nào?

-Bà vào trong lấy cho tôi quyển sổ tay nhỏ nhỏ của tôi ra đây. Cái quyển sổ có bìa mạ vàng ấy. Sự kịên này quan trọng không thể dùng mấy thứ giấy linh tinh được.

Bà lật đật chạy vào nhà trong mang ra cho ông quyển sổ như ông yêu cầu. Rồi bà thấy ông ngồi kẻ kẻ vẽ vẽ gì đó, lát sau ông chìa ra cho bà xem. Quyển sổ được chia làm 3 cột, cột thứ nhất đề "Tên sự việc", cột thứ 2 đề "Đạt", cột thứ 3 đề "Không đạt". Nhìn vào trang giấy mà bà hoa cả mắt. Bà bảo:

-Ôi trời! Ông làm thế này con gái ông lấy làm sao được chồng. Cả một núi việc thế này cơ à?

-Thanh niên bây giờ nó giỏi lắm, thách thế này mới khó chứ đòi "voi chí ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao" nó ra hàng Mã làm cả đống.

Hai ông bà gật gù. Thế là từ hôm sau, chiến dịch bắt đầu.