Huyền Thiên đối mặt với chuyện Huyền Vũ đột phá cũng không có bất kỳ tia kinh ngạc nào phát sinh, cũng có lẽ hết thảy mọi chuyện đều nằm trong tính toán của hắn rồi.
Huyền Vũ cùng Huyền Thiên lao lên giao đấu với nhau.
Những đạo kiếm quang liên tục va chạm vào nhau tạo ra sóng xung kích làm cho tứ phía chấn động.
Huyền Vũ vung kiếm nói:"Cửu Thức Kiếm Vương, Thức Thứ Hai Nhất Vương Trảm"
Một đạo nhát chém hướng về phía của Huyền Thiên mà tấn công nhưng nét mặt hắn vẫn không có một chút biến sắc.
Một đạo hư ảnh được bao phủ bởi kim quang khổng lồ xuất hiện sau lưng Huyền Thiên, chỉ thấy đạo hư ảnh vung kiếm ngăn cản đòn tấn công của Huyền Vũ.
Hai chiêu thức mạnh mẽ đối đầu nhau nhưng chỉ được một lúc thì chiêu thức của Huyền Vũ bị đánh tan và dưới uy lực một chiêu kia thì cậu ta cũng bị trọng thương thổ huyết.
Huyền Vũ nắm chặt chuôi kiếm trong tay tức giận nói:"chỉ là một đạo tàn ảnh của cha mà ta đã không thể phản kháng, vậy làm sao ta đủ thực lực báo thù đám thần để kia chứ. Ta tuyệt đối phải chiến thắng"
Huyền Thiên thấy cậu ta thất thế cũng không nhân cơ hội này tấn công mà là đứng từ xa quan sát mọi hành động của Huyền Vũ.
Ánh mắt của Huyền Thiên ẩn chứa một tia dịu dàng nhưng sau đó liền biến mất.
Huyền Vũ lao lên liên tục tấn công, hắn vẫn rất ung dung mà đón đỡ những đòn công kích đó.
Một đạo quang kiếm khổng lồ với vận tốc tia chớp đâm xuyên qua cơ thể của Huyền Vũ, vì tốc độ của chiêu thức này quá nhanh nên cậu ta cũng không kịp phản ứng.
Huyền Vũ ôm vết thương thở dốc nói:"dù lúc trước cùng Hoàng Tiểu Long đánh với Nguyên Hạo kia cũng không làm ta bất lực như vậy"
Huyền Thiên lạnh lùng nói:"thiên ý đã định hôm nay ngươi sẽ không thể chiến thắng được đâu"
Huyền Vũ cười lớn đáp:"nếu trời đã chống lại ta thì ta sẽ nghịch trời mà đi"
Cậu ta nói xong liền bộc phát hết tất cả sức mạnh.
Huyền Vũ vung tay lên trời nói:"Tịch Mịch Vô Tận, Thiên Lôi Pháp Trận toàn khai"
Xung quanh của Huyền Thiên được bao phủ bởi một trận pháp to lớn, sấm sét liên tục giáng xuống khiến hắn phải lấy lực lượng nhục thể ra chống đỡ uy lực của pháp trận.
Sau một tiếng nổ vang lên, trận pháp bị phá. Còn Huyền Thiên thì chiến giáp bị đánh tan để lộ ra thân hình cường tráng, những đường cơ trên cơ thể hắn lộ ra trước mặt mọi người.
Huyền Thiên cười nói:"vậy mà không chỉ biết sử dụng kiếm pháp mà còn có
thể thi triển được pháp trận, phải biết trận pháp bình thường cũng cần rất n
nhiều người thi triển cùng lúc mới có thể tạo ra được nhưng phạm vi và sức tấn công của pháp trận vừa rồi lại mạnh hơn trận pháp bình thường kia. Thiên phú của tên nhóc này thật sự là quá yêu nghiệt"
Huyền Vũ vứt kiếm lên trời nói:"Vạn Kiếm Khai Thiên, Thức Thứ Nhất Vạn Trảm Xuyên Tâm"
Thanh kiếm cậu ta biến thành hàng vạn thanh kiếm lao rất nhanh về phía của Huyền Thiên.
Hắn thấy vậy thì cười khẽ nhẹ nhàng đỡ được hết tất cả công kích của Huyền Vũ.
Huyền Thiên cười nói:"ngươi cũng biết kiếm pháp của Phong gia sao? Vậy chắc là mối quan hệ của ngươi với Phong gia kia cũng không tồi nha"
Huyền Vũ ngạc nhiên hỏi:"ngài cũng biết về Phong gia sao?"
Hắn cười lạnh nói:"không chỉ biết mà còn rất rõ ràng nữa, một đám gia hoả tham lam vì tư lợi bản thân sẵn sàng giết chết người thân chung dòng máu của mình. Nhóc con tốt nhất nên né Phong gia ra càng xa càng tốt, dựa vào thiên phú của ngươi thì đám gia hoả kia chắc chắn sẽ rất muốn đoạt đi sức mạnh của ngươi đó"
Cậu ta nghe xong thì cũng rất bàng hoàng vì sự giả tạo của Phong gia không chỉ Phong Lãnh Nguyệt biết mà đến cả người cha đã hi sinh nhiều năm của cậu ta cũng rất rõ ràng chuyện này, chỉ có mỗi bản thân Huyền Vũ là không biết được sự giả dối của Phong gia kia mà đã cố gắng hi sinh vì Phong gia rất nhiều đến cả khi Phong Lãnh Nguyệt liều mạng cứu cậu thoát khỏi bóng tối kia thì cậu ta lại hận cô ấy cho rằng Phong Lãnh Nguyệt đang hại mình. Nhớ lại những chuyện này khiến cho Huyền Vũ cảm thấy bản thân mình thật sự rất nực cười.
Huyền Vũ tức giận đến mức cười lớn:" ha ha ha bản thân ta thật sự quá ngốc mà"
Trong mắt của Huyền Thiên bây giờ chỉ có những tia thống khổ nhìn về phía cậu ta.
Huyền Thiên buồn bã nói rất nhỏ:"rốt cuộc con đã phải trải qua những chuyện gì?"
Lời này nhỏ đến mức chỉ có hắn mới nghe được.
Huyền Vũ âm trầm nói:"Phong gia kia đúng là có âm mưu chiếm đoạt tư chất của ta nhưng mà Phong gia bây giờ cũng đã bị Tuyệt Thần Giới diệt rồi"
Huyền Thiên cười đáp:"Thiên Tuyết vẫn tàn ác như bình thường nhỉ?"
Cậu ta nghe xong ngạc nhiên hỏi:"sao người biết là Thiên Tuyết làm mà không phải là ai khác?"
Hắn hờ hững nói:"kẻ có thực lực diệt được Phong gia trên thế gian này cũng chỉ có hai người thôi là Hạ Diệp Ân và Thiên Tuyết. Mà Hạ Diệp Ân lại là kẻ không thích chiến tranh, chuyện ta bị diệt năm xưa tất cả là do âm mưu của Thiên Tuyết thôi. Cô ta muốn lợi dụng chuyện này để làm ô uế thanh danh của Hạ Diệp Ân để có cơ hội đoạt ngôi vị đứng đầu Thần Giới kia chỉ là mặc dù ta biết chuyện này cũng không thể làm gì được nữa"
Huyền Vũ nhằm chặt kiếm trong tay lạnh lùng nói:"Tuyệt Thần Giới và Thiên Tuyết các ngươi hãy chờ ta đến báo mối thù diệt quốc năm xưa
đi"
Huyền Thiên cười nói:"ngươi nói Phong gia bị diệt vong rồi mà ta thì không thấy vậy nha, cô bé kia hình như cũng là người của Phong gia nhỉ?"
Huyền Vũ nhìn theo ánh mắt của Huyền Thiên thì lại nhìn thấy Phong Lãnh Nguyệt đang quan sát trận chiến.
Cậu ta lạnh lùng nói:"cô ấy đã đoạn tuyệt quan hệ với Phong gia rồi, bây giờ cò ấy không còn liên quan gì đến cái gia tộc kia nữa"
Huyền Thiên cười nói:"dù ngươi có phủ nhận thì bên trong người tiểu mỹ nhân kia cũng chảy dòng máu của Phong gia, đây là điều ngươi không thể ngăn cản được"
Cậu ta thật sự quá bất ngờ vì người cha này của mình vậy mà chỉ cần nhìn qua là có thể biết được Phong Lãnh Nguyệt là người của Phong gia rồi, người cha này của cậu thật sự quá bá đạo rồi.
Trận chiến này không chỉ là một trận quyết chiến mà còn ẩn sâu trong đó là sự ấm áp của một người cha vĩ đại.