Sau khi Kiến Văn thả hết tù binh trong lao ngục ra thì Huyền Giới trở nên hỗn loạn hơn rất nhiều, Hàn Nhược Vân và Bạch Nhã Thanh cùng những cường giả mạnh mẽ khác liên thủ đối đầu tà giáo.
Còn Kiến Văn và An Trí cùng với năm cường giả nhập thần cảnh khác thì lại gặp Phong Lãnh Nguyệt đang đứng quan sát bọn chúng.
Kiến Văn lạnh lùng nói:"cũng chỉ là một nữ nhân thôi, chúng ta không cần quan tâm"
An Trí lạnh lùng nói:"cô ta có thể đối kháng ngang hàng với nữ đế từng mạnh nhất thì thực lực không thể khinh thường được.
Kiến Văn cười lạnh nói:"cho dù cô ta mạnh thì sao? Không phải cô ta đang bị thương sao? Cho dù nữ nhân này không bị thương thì đối mặt với bảy người chúng ta trong đó có đến sáu người nhập thần cảnh cùng cảnh giới với cô ta thì dù nữ nhân này có phải là thiên tài tuyệt thế của Phong gia thì cũng phải để lại mạng cho chúng ta
Hàng ngàn cánh hoa màu đỏ máu bao phủ cả bầu trời lao đến với tốc độ vô cùng nhanh.
Kiến Văn vung kiếm lên trời nói:"Bóng Tối Là Vĩnh Hằng, Thế Gian Vạn Vật Diệt Vong Chỉ Ta Trường Tồn"
Một đạo kiếm được bao phủ bởi một màu đen khủng khiếp lao lên đỡ đòn tấn công của Phong Lãnh Nguyệt.
An Trí vung tích trượng lên trời nói:"Phật Là Gì? Ma Đạo Là Gì? Cuộc Đời Ta Ai Định Đoạt? Táng Thiên Diệt Thần Chém Phật Tổ"
Hàng trăm cây tích trượng xuất hiện kết hợp thành một đạo tích trượng không lồ lao đến cùng chiêu thức Kiến Văn đối đầu với chiêu thức của Phong Lãnh Nguyệt.
An Trí tức giận nói:"bần tăng sắp đến giới hạn rồi, các vị thí chủ còn đứng đó nhìn à?"
Những người khác thấy vậy cũng cùng lao lên tấn công.
Phong Lãnh Nguyệt lạnh lùng nói:"Huyết Hoa Điên Cuồng, Phá Diệt Thế Gian"
Những cánh hoa đỏ biến thành một cơn lốc xoáy khổng lồ tấn công về phía những người đó khiến bọn chúng phải dùng hết sức chống đỡ, một tay Phong Lãnh Nguyệt đối đầu với Kiến Văn và Hắc Phật An Trí, một tay còn lại thì đối chiến với năm cường giả cùng thực lực nhập thần cảnh. (1)
Kiến Văn tức giận nói:"cô ta vậy mà lại có thể dùng hai chiêu thức cùng một lúc sao?"
An Trí khó hiểu nói:"kỳ lạ, không phải cô ta cũng chỉ là nhập thần cảnh à? Sao lại mạnh vô lý vậy? Trong trận chiến kia không phải đã bị Hạ Diệp Ân nữ đế đánh trọng thương rồi à?"
Kiến Văn gào lên:"ngươi nhanh nghĩ cách đối phó đi, ta sắp không chống nổi rồi"
An Trí ngạc nhiên nói:"không lẽ trong trận chiến kia cô ta vẫn chưa dùng hết tất cả sức mạnh, có thể thực lực của cô ta đã đạt đến cấp thần rồi"
Hắn vừa dứt lời thì chiêu thức hợp lực của Kiến Văn và An Trí đã chống đỡ không nổi mà bị đánh nát, hai người họ không kịp phản ứng thì chiêu thức của Phong Lãnh Nguyệt đã lao đến tấn công khiến cho hai người bọn chúng bị thương.
Còn tình trạng của năm cường giả nhập thần cảnh thì khá hơn một chút, chiêu thức của họ rất may đã hoàn toàn ngăn cản được chiêu thức của cô nhưng vì chiêu thức của cô quá mạnh nên chúng cũng phải bị tổn thương không nhẹ.
An Trí thở hồng hộc nói:"sức mạnh kinh khủng này là sao? Thật sự cô ta là cảnh giới thần à?"
Phong Lãnh Nguyệt vô cảm nói:"các ngươi nghĩ trận chiến vừa rồi với Hạ Diệp Ân là toàn bộ thực lực của ta à? Nếu đã vậy thì ta sẽ cho tất cả các ngươi biết thực lực thật sự của ta"
Kiến Văn lên tiếng:"tất cả tập hợp lại cùng tiêu diệt cô ta"
Xung quanh Phong Lãnh Nguyệt toả ra sát khí màu đỏ vô cùng đáng sợ, cô lao lên chiến đấu cùng lúc với bảy người của Huyết Tử Giáo mà không bị thất thế còn có phần áp đảo.
Kiến Văn tức giận nói:"các vị hãy cùng nhau dùng hết tất cả át chủ bài ra đi"
Ma Sát cầm hai thanh đao nói:"Tuyệt Diệt Sinh Linh, Nhị Đao Song Thức"
Xuất hiện hai đường nhát chém khủng khiếp tấn công.
Phong Lãnh Nguyệt lạnh lùng nói:"Vô Tung Chi Hoa, Huyết Sát Chi Đồ, Tịch Mịch Thời Gian, Diệt Sát Tất Cả"
Những cánh hoa bay phấp phới giữa bầu trời, bỗng nhiên những cánh hoa ấy bao phủ xung quanh tạo nên một lĩnh vực không gian màu đỏ máu vô cùng đáng sợ.
Ở bên trong không gian ấy thời gian đều bị ngưng đọng lại, tất cả bảy người bọn họ đều không thể thoát ra cũng như di chuyển. Lĩnh vực đáng sợ này đã khống chế tất cả bọn họ.
Phong Lãnh Nguyệt cười lạnh nói:"ta mặc dù chưa độ kiếp nhưng thực lực của ta đã trên cả cấp thần rồi nên cũng có thủ đoạn của cấp thần rồi, chỉ là trong trận chiến kia với bản sao của Hạ Diệp Ân thì ta đã che giấu đi toàn bộ thực lực chỉ dùng một phần thực lực thôi vì ta đoán ra được Hạ Diệp Ân sẽ xuất hiện. Ta đúng là bị thương thật đấy nhưng mà với năng lực này của ta thì sau khi thoát khỏi lĩnh vực kia thì vết thương của ta đã hồi phục rồi mà các ngươi biết gì không? Năng lực lĩnh vực của ta không chỉ có thể giam cầm mà còn có thể thay đổi được cả kỹ năng và phạm vi của lĩnh vực nữa đó"
Kiến Văn ở trong lĩnh vực của Phong Lãnh Nguyệt thì không những không thể cử động mà cũng như thời gian ở bên trong hoàn toàn ngưng đọng lại.
Phong Lãnh Nguyệt lạnh lùng vung kiếm chém về phía đám người Kiến Văn thì bỗng nhiên một làn sương mù trắng kỳ ảo bay đến che phủ bảy người bọn chúng.
Sau khi sương mù tản ra thì không còn thấy bóng dáng của đám người Kiến Văn đâu nữa.
Phong Lãnh Nguyệt tức giận nói:"vậy mà để bọn chúng chạy thoát rồi, rốt cuộc là ai đã cứu chúng thoát nhỉ? Thực lực của kẻ đó thật sự không đơn giản"
Cùng lúc đó ở một nơi khác, Hạ Diệp Ân đang đối đầu với Cổ Lực.
Hạ Diệp Ân lạnh lùng nói:"tiền bối đây là có ý gì? Tại sao lại cản đường ta chứ?"
Cổ Lực thở dài đáp:"cô hãy quay về đi, còn tính mạng của thằng nhóc kia thì cô không cần phải lo lắng vì phía sau hắn có một thế lực vô cùng khủng khiếp bảo vệ rồi hãy yên tâm rời khỏi đây"
Hạ Diệp Ân toả ra sát khí nói:"ta gọi ngươi một tiếng tiền bối là tôn trọng ngươi, nếu tiền bối ngươi đã muốn ngăn cản ta vậy thì chiến một trận đi. Xem vị thần sáng tạo thế gian Cổ Lực ngài mạnh hơn hay là chủ của Ma Giới như ta bá hơn một chút đây"
Cổ Lực tức giận nói:"ta cũng muốn thử xem người mạnh nhất Huyền Giới bây giờ có thể đạt đến độ cao nào?"
Bóng hình hai người lao đến liên tục tấn công nhau một trận chiến vô cùng dữ dội náo loạn cả trời đất.
Sau một lúc thì cả hai vẫn bất phân thắng bại.
Hạ Diệp Ân lạnh lùng lên tiếng:"hãy dùng một chiêu kết thúc trận chiến vô nghĩa này đi"
Cổ Lực gật đầu nói:"được thôi"
Hạ Diệp Ân vung kiếm lên trời nói:"Thiên Địa Vô Ma, Vạn Vật Chi Tôn, Nhất Kiếm Định Giang Sơn"
Một đạo nhát kiếm màu vàng có sức mạnh khủng khiếp lao đến.
Cổ Lực cười nói:"Ta Là Độc Tôn Cũng Là Duy Nhất, Trảm Thiên Diệt Địa Chém Thương Thiên"
Một nhát chém mang uy lực khủng bố đối chiến với chiêu thức của Hạ Diệp Ân khiến cho bầu trời phía trên bị cắt làm đôi, chiêu thức của Cổ Lực cũng không thể chống cự được nên đã vỡ vụn còn chiêu thức của Hạ Diệp Ân lao đến chém một nhát cực mạnh vào Cổ Lực khiến ông ngã xuống.
Hạ Diệp Ân lạnh lùng nói:"tiền bối đã thua rồi, vậy nên hãy tránh đường cho ta rời đi"
Cổ Lực lau máu trên miệng nói:"ngươi cần gì phải lo lắng cho thằng nhóc đó đến vậy? Biết hắn sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng mà vẫn cố chấp đi tìm hắn sao? Hiểu rằng thằng nhóc đó có một thế lực lớn mạnh bảo vệ mà ngươi cũng phải vứt bỏ tất cả mà chạy đi bảo vệ hắn à? Chuyện cô làm có ngu ngốc quá không?"
Hạ Diệp Ân cười nói:"ta biết tiền bối hiện tại là tàn hồn cũng không phải ở thời kỳ đỉnh cao nên mới dễ dàng bị ta đánh bại nhưng tiền bối nói Hoàng Tiểu Long có một thế lực lớn mạnh bảo vệ vậy thì sao chứ? Hắn là tướng công của ta mà cho dù huynh ấy không có người bảo vệ thì cũng không sao vì ta sẽ làm tấm khiên vững chắc nhất cho hắn, chỉ đơn giản vậy thôi"
Hạ Diệp Ân nói xong thì liền rời đi để lại Cổ Lực thở dài đầy bất lực.