Hoàng Tiểu Long tỉnh dậy bước ra khỏi căn phòng thì thấy Huyền Vũ đang luyện kiếm với Kiều Ngân Hy còn Phong Lãnh Nguyệt đang đứng một bên quan sát.
Hàng Lão cười đi đến chỗ cậu đang đứng hỏi:“tỉnh dậy rồi sao?”
Hoàng Tiểu Long đáp:“tôi tỉnh rồi, nhưng mà không phải tôi đã chết rồi sao?”
Hàng Lão vuốt râu nghiêm nghị nói:“vì cứu mạng của cậu mà Hạ Diệp Ân phải hi sinh bản thân mà nghịch thiên cải mệnh chống lại chính lần lôi kiếp của thiên địa đó”
Cậu lo lắng hỏi:“cô ấy có sao không? Bây giờ Hạ Diệp Ân thế nào rồi?”
Lúc này Hoàng Tiểu Long đã không còn sự lạnh lùng vốn có nữa mà càng giống như người phu quân đang lo lắng cho thê tử của mình vậy.
Hàng Lão cười đáp:“cậu hãy bình tĩnh, Hạ Diệp Ân bây giờ đã ổn rồi”
Hoàng Tiểu Long im lặng quan sát cuộc so tài của Huyền Vũ và Kiều Ngân Hy.
Trận chiến của Huyền Vũ và Kiều Ngân Hy đang vô cùng gay cấn.
Kiều Ngân Hy cười nói:“Nhất kiếm, diệt sát”
Trên bầu trời ngưng tụ ra một thanh kiếm màu vàng khổng lồ lao về phía của Huyền Vũ.
Huyền Vũ nghiêm túc nói:“Cửu Thức Kiếm Vương. Thức thứ hai, nhất vương trảm”
Một nhát chém với uy lực kinh khủng tiến về phía của thanh kiếm khổng lồ kia, hai nguồn sức mạnh va chạm vào nhau tạo nên một cơn địa chấn dữ dội, cuối cùng Huyền Vũ ngã xuống và Kiều Ngân Hy đã giành chiến thắng đầy thuyết phục.
Hoàng Tiểu Long đi đến đỡ Huyền Vũ đứng dậy.
Huyền Vũ cười nói:“cậu tỉnh dậy rồi sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì mà khiến cho cậu còn suýt phải mất mạng vậy?”
Hoàng Tiểu Long không cảm xúc nói:“thì tôi hấp thụ hết tất cả năng lượng tà đạo trong những thanh kiếm đó thôi”
Huyền Vũ tức giận đánh vào đầu của cậu.
Hàng Lão lắc đầu bất lực đáp:“cậu đúng là ngốc mà, nếu không có nữ đế Hạ Diệp Ân cứu thì mạng cậu sớm đã không còn rồi”
Tất cả mọi người đều đi về phía của Phong Lãnh Nguyệt đang đứng.
Kiều Ngân Hy tò mò hỏi:“làm sao mà cô lại có được những quyển sách cổ một cách dễ dàng vậy? Rốt cuộc cô còn giấu chúng tôi chuyện gì?”
Phong Lãnh Nguyệt cười một nụ cười mê đắm lòng người đáp:“tôi cũng chỉ đọc được ở Phong gia thôi”
Huyền Vũ tức giận nói:"muội biết tham vọng của Phong gia là thống trị cả Huyền Giới mà, nếu họ sỡ hữu những cuốn sách cổ xưa bá đạo như vậy thì phải xưng bá thiên hạ chứ. Cần gì phải nhẫn nhịn Tuyệt Thần Giới "
Phong Lãnh Nguyệt cười bất lực đáp:“đúng là ta không thể lừa được huynh mà”
Huyền Vũ hừ lạnh nói:“muội đã làm cách nào mà có thể đọc được những cuốn sách cổ nghịch thiên dễ dàng như vậy?”
Một giọng nói lạnh lùng lên tiếng:“các người đang làm gì ở đó vậy?”
Tất cả quay lại thì thấy Hạ Diệp Ân đã tỉnh dậy.
Kiều Ngân Hy chạy đến ôm lấy cô.
Hạ Diệp Ân ngơ ngác hỏi:“có chuyện gì à?”
Dạ Thiên Yên phồng má nói:“ngươi vì chịu chín lần lôi kiếp mà khiến cho cả đại phu cũng phải bất lực không thể cứu được, nếu không có Phong Lãnh Nguyệt có cách cứu thì cô đã chết rồi đó”
Hạ Diệp Ân hỏi:“tướng công của ta đã ổn chưa?”
Kiều Ngân Hy tức giận buông Hạ Diệp Ân rồi nói:“cô sao không lo lắng cho bản thân chứ?”.
Hoàng Tiểu Long đi đến vuốt ve khuôn mặt của Hạ Diệp Ân.
Cậu buồn bã nói:“xin lỗi đã làm cô lo lắng”
Hạ Diệp Ân cười nói:“đó là vì ngươi là tướng công mà”
Hoàng Tiểu Long thở dài ôm chầm lấy cô.
Hạ Diệp Ân khó hiểu hỏi:“mà ở đây có chuyện gì à?”
Hoàng Tiểu Long bình thản đáp:“muốn biết quá trình mà Phong Lãnh Nguyệt đọc được những cuốn sách cổ đó mà”
Phong Lãnh Nguyệt lạnh lùng nói:“vậy bây giờ các ngươi có nghe kể nữa không?”