Hắc Ám Trở Lại

Chương 56: Đạo quán



Buổi chiều, Trường Nam tiếp tục tới Đan Đạo Đài để nghe Thượng Đan trưởng lão giảng giải tri thức về thảo dược, ngày đầu tiên tại Tây Uyên Tông sơn môn cứ như vậy mà trôi qua, Trường Nam trở về động phủ bắt đầu nghiền ngẫm Dưỡng Đạo Kiếm Khí.

Sau khi đọc qua diễn giải một lượt Trường Nam không chần chờ mà đi vào thực hiện ngay, hắn xếp bằng tu vi bắt đầu bùng phát.

Lúc này trên đỉnh đầu Trường Nam từng luồng kiếm khí hiện ra xoay tròn, lấy tu vi kiếm thuật tăng lên Nhị phẩm, Trường Nam không khó khăn gì để thôi động từng đạo kiếm khí này, khiến chúng ngày một nhiều hơn xoay tròn xung quanh đỉnh đầu.

Hai canh giờ sau, khi mấy trăm đạo kiếm khí lục đục xuất hiện, Trường Nam mới phất tay niệm chú:

“Dưỡng!’

Động phủ tuy khép kín nhưng không biết từ lúc nào đã có từng đạo hàn phong nổi lên, sau đó mấy trăm đạo kiếm khí bắt đầu dung nhập cơ thể Trường Nam, xuất hiện bên trong mỗi một đường huyết mạch.

Làm xong chuyện này Trường Nam mới nhẹ nhàng mở mắt ra, Dưỡng Đạo Kiếm Khí, cũng chính là muốn tu sĩ uẩn dưỡng kiếm khí bên trong từng đạo huyết mạch, từng tấc máu thịt, uẩn dưỡng càng lâu mức độ cộng hưởng lại càng cao, lượng kiếm khí cũng sản sinh ra càng nhiều, đây chính là điểm mấu chốt, cũng chính là một đòn sát thủ của Trường Nam trong tình huống xấu nhất.

Thời gian trôi qua, những ngày này Trường Nam cũng chỉ qua lại ở hai địa điểm duy nhất, đó chính là Đan Đạo Đài và động phủ của hắn.

Một tuần Trường Nam sẽ có một ngày nghỉ vào cuối tuần, hôm nay hắn không phải đến đạo đài, lúc này hắn còn đang tại phi hành bên trên không trung.

Phải nói dù đã bước vào sơn môn Tây Uyên Tông cũng một tuần rồi nhưng Trường Nam cũng còn chưa có hiểu biết rõ về sơn môn của tông này.

Lúc này phi hành phía trên Trường Nam cũng là gặp qua rất nhiều tu sĩ, bọn chúng bay vụt qua nhau cũng không có thời gian để chào hỏi, chỉ đưa những ánh mắt thăm dò ra sau đó lại thôi.

“Tu sĩ mơ hồ rất bận rộn a.”

Mà nửa ngày thời gian này cũng làm cho Trường Nam vô cùng kinh ngạc, sơn môn Tây Uyên Tông chính là được treo lơ lửng ở trên bầu trời, được che giấu bởi một lớp trận pháp mơ hồ, thường nhân sống tại các thành trì là không thể nhìn thấy được.


Mà sơn môn Tây Uyên Tông lại vô cùng rộng lớn, thậm chí lớn hơn gấp mười, gấp trăm lần thành trì của thường nhân, sơn môn theo như lời của tán tu đề cập tới dường như là một thiên đường tu hành dành cho tu sĩ Trúc Cơ trở lên nhưng hiện tại xem ra thường dân cũng có thể sinh sống tại đây, đương nhiên những thường dân này bối cảnh cũng không phải là bình thường.

Tu sĩ Tây Uyên Tông tu hành chủ yếu nằm ở khu vực Pháp tu và Đan tu, nhưng ngoài hai khu vực này ra bên ngoài lại là vô cùng rộng lớn, được bát đại gia tộc cai quản.

Tuy nhiên những yếu tố này vẫn không thể nói hết được về diện tích của phiến thiên địa lơ lửng này, đi hết danh giới của bát đại gia tộc là tới vùng đất man hoang, nơi đây dã thú điên cuồng nhiều vô số, nhưng cũng là nơi cung cấp lượng lớn tài nguyên tu hành cho các tu sĩ.

Mà ở đầu bên kia của man hoang chính là lãnh địa của sơn môn Khôi Âm Tông, sau đó lần lượt là Đông Du Tông và Huyết Ma Tông, tất cả đều nằm bao quanh vùng đất man hoang này.

“Thì ra là như vậy.”

Trường Nam lúc này đang ngồi bên trong một thư viện, đọc một chút sách về địa lý, hắn cũng ẩn ẩn có nhiều suy đoán:

“Cái gọi là sơn môn dành cho đệ tử nội môn nguyên lai lại chính là một mảnh thiên địa rộng lớn nằm ở phía trên bầu trời, cũng không phải chỉ có Tây Uyên Tông, ba tông còn lại cũng nằm trong phiến thiên địa này, nguyên lai bốn tông này vẫn còn cai quản những thành trì dưới mặt đất cũng chỉ vì bên dưới còn có Cấm Hải, nếu không chỉ cần tu hành bên trong mảnh thiên địa này cũng đã là quá đủ rồi.

Bát đại gia tộc, tộc trưởng mỗi tộc đều là cường giả tu sĩ hàng đầu của tông môn, đã sản sinh cho tông môn không biết bao nhiêu là thiên chi kiêu tử, chẳng trách lại được sinh sống tại đây, mảnh thiên địa này ác ma cũng là không thể đặt chân tới.”

Nắm rõ một chút thông tin Trường Nam tiếp tục đi bộ bên trong tông môn, hắn đang đi dưới một cái phường thị, nơi đây tu sĩ qua lại rất đông đúc, hai bên đường là rất nhiều quầy hàng buôn bán đủ loại nhu yếu phẩm như đan dược, pháp khí, bùa chú,…

Đi thêm một đoạn đường, Trường Nam sau đó dừng lại trước một đạo quán, hắn đi vào bên trong, tại tầng một đạo quán này dường như cũng rất bình thường, bên trong đặt một chút bàn ghế, có lác đác một hai vị khách còn đang ngồi thưởng thức tiên tửu.

Trường Nam tiến vào ngồi xuống, hắn cũng muốn thưởng thức một chút đồ ăn, tu hành đến nay Trường Nam đã không cần ăn uống, nhưng hắn cư nhiên là vẫn muốn giữ thói quen này, cũng chẳng phải vì bất kỳ lý do nào cả.

Đưa ra năm đồng linh thạch, một lúc sau Trường Nam thấy tiểu nhị từ từ bưng tới những đĩa thức ăn, trên bàn là thịt kho tàu, canh cá, trứng chiên, một tô cơm, và một hồ lô rượu.


Trường Nam từ từ thưởng thức hết tất cả các món ăn, lát sau hắn đang định đứng dậy rời đi thì đột nhiên từ phía cửa một tu sĩ Tây Uyên Tông bước vào, người này tu vi đã ở Trúc Cơ hậu kỳ, hắn đi tới quầy hàng gõ nhẹ vào mặt bàn hai tiếng.

Chỉ thấy tiểu nhị lúc này sắc mặt thay đổi, sau đó hắn dẫn theo tu sĩ này đi đến một cánh cửa mật thất rồi đi vào, năm phút sau tiểu nhị này mới đi ra, cũng đã nhận thấy ánh mắt của Trường Nam:

“Vị khách quan này là người mới tới sao.”

Trường Nam gật gật đầu, tiểu nhị lại cười cười nói:

“Cũng chẳng trách, vừa rồi ta thấy ngươi nguyên lai trên người có khí tức của tu sĩ mà tới đây lại chỉ dùng cơm cũng đã thấy có chút không thích hợp rồi.”

Trường Nam sớm cũng đã có một chút cảnh giác, bởi vì đạo quán này vốn nằm ngay bên trong khu vực tu hành của Tây Uyên Tông vậy mà lại không có tới một tu sĩ nào, sở dĩ hắn lựa chọn ăn cơm ở đây cũng là thuận tiện để thăm dò một chút.

Tiểu nhị lại cười cười:

“Đây chỉ là mặt ngoài của đạo quán thôi, bên trong mới là nơi làm việc chính, khách quan có muốn vào trong không a, phí tổn cũng không cao lắm, mỗi tháng chỉ cần duy trì một trăm linh thạch là được.”

Trường Nam lắc lắc đầu ý định rời đi nói:

“Ta cũng không có nhiều tiền như vậy.”

Nói xong hắn xoay người, nhưng lúc này tiểu nhị lại tiến lên hai bước nói:

“Ngài cũng có thể không cần trả tiền ngay chỉ cần viết giấy nợ là được, tin ta đi, hầu hết tu sĩ của tông môn đều là tại phần lớn sẽ tu hành bên trong, bởi vì bên trong cũng chính là nơi kiếm linh thạch dễ nhất.”

Trường Nam nheo mắt lại, hắn nói:



“Viết giấy nợ thế nào?”

“Khách quan ngài chỉ cần nhỏ một giọt máu vào đây, ta cũng là rõ ràng trước với ngài, khi nhỏ máu vào tức là đã có nhân quả, chỉ cần vi phạm khế ước đạo tâm sẽ tan vỡ, con đường tu hành coi như là chấm dứt, cho nên ngài vẫn nên cân nhắc kỹ lưỡng.”

Trường Nam gật đầu, hắn không chần chờ nhỏ máu xuống tờ giấy trên tay tên tiểu nhị, tiểu nhị cười cười:

“Ta thích những người quyết đoán như vậy, được rồi mời ngài đeo thứ này lên.”

Tiểu nhị đưa tới trước mặt Trường Nam một tấm mặt nạ, mặt nạ này không có ngũ quan nhìn trông hết sức quỷ dị:

“Mỗi tu sĩ bên trong đều sẽ đeo mặt nạ, đây cũng là để bảo vệ quyền riêng tư của mỗi người.”

Trường Nam đeo lên mặt nạ, mặt nạ này khí tức cũng không hề tầm thường, bên trong ẩn chứa đừng đạo kinh văn, nếu không phải tu vi cao tựu phá vỡ mặt nạ này là không thể.

“Được rồi mời ngài theo ta.”

Nói xong tiểu nhị dẫn Trường Nam tới một cánh cửa mật thất sau đó từ từ mở ra.




May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v