Hắc Bạch Thám Tử

Chương 3: Cái Chết Bí Ẩn Của Thám Tử Năm Xưa



Sau khi nhiệt độ cay nóng trên mặt được xả đi bằng vòi sen nước lạnh, Vu Chính Long anh phải tắm lại và cởi bỏ bộ đồ dính nước ớt nồng nàn. Còn về phần cô gái sau khi gây ra chuyện không cố ý này nhưng cảm giác day dứt lo sợ trong lòng, nên hai lòng bàn tay cứ vò cứ chà vào nhau.

Cho đến khi cô có cảm giác hơi ấm đang chạm vào bên má mình, quay qua thì thấy trước mắt là tách cà phê thơm nóng, cô nhìn lần lần theo đoàn cánh tay cho đến gương mặt, không ai khác chính là sếp Vu.

Giọng nói trầm ấm của Vu Chính Long khẽ nhẹ cất lên làm bầu không khí giãn đi, không còn căng thẳng và u ám như từ nãy đến giờ.

- Trời lạnh lắm, cô uống cà phê nóng cho ấm người nha!

Ngập ngừng vài giây mới chịu cầm tách cà phê uống một ngụm nhỏ cho đỡ rét lạnh vì gió sương lên rất là mạnh. Uống xong vừa đặt tách xuống mặt bàn thì đã thấy sếp Vu ngồi ngay trước mặt và đang thưởng thức cà phê.

Nhìn gương mặt đỏ ẩn do vết tích cay tạo ra, mà cô gái lại thấy mình có lỗi nên cúi mặt xuống cùng chất giọng khẽ buồn xen lẫn chút ấm áp nói rằng.

- Tôi xin lỗi... Vì sự vô ý của tôi mà làm anh ra nông nỗi như vậy.

- Tôi không có ý tạt anh đâu... Tại nãy cái bóng đen đứng dần dần trước mặt, tưởng là ma nên mới.

Cảm nhận được cô gái đang thấy mình có lỗi nên dằn vặt với sự lo sợ nãy giờ, nên anh cười bật lên một lúc rồi cất lên chất giọng trầm ấm, trấn an để cô không còn dằn vặt với nỗi lòng nữa.

- Có gì đâu mà cô phải xin lỗi... Sơ ý làm sao trách được.

- Nếu lúc đó là tôi, tôi cũng làm vậy thôi vì tùy cơ ứng biến trong tình huống mà?

Cô có vẻ đã nhẹ nhõm trong lòng khi nghe mấy lời trấn an của đối phương, cô nở nụ thật tươi cùng lời cảm ơn chân thành. Một hồi sếp Vu mới gợi nhớ chưa hỏi một câu theo thường lệ gặp lần đầu tiên sẽ hỏi.

- Quên mất, cô tên gì, làm gì và ở đâu, sao lại vào văn phòng hoang tàn chưa được tu sửa một mình thế này?

- May gặp tôi là chủ, chứ gặp người khác cô không tốt số mà ngồi đây uống cà phê đâu...

Cô gái vừa ngượng ngùng hành động của mình, vừa khe khẽ nói ra thông tin về mình. Thì ra cô tên là Châu Ngọc Phụng, 23 tuổi, sinh viên mới ra trường ngành khoa học làm rõ hiện tượng tâm linh, nên cô lúc nào cũng đến nơi này nơi kia khám phá. Còn nơi cô sinh sống là Thâm Thủy Bộ.



Vừa nói dứt câu thông tin của mình, Ngọc Phụng nhớ câu gặp tôi là chủ từ miệng sếp Vu nói ra mà ngỡ ngàng, ánh mắt lẫn gương mặt trở nên nghiêm nghị đứng lên và lần đật tiến lại bàn làm việc, cầm tấm hình chụp tập thể lẫn cá nhân lướt nhìn sơ qua thì sếp Vu anh không khớp gương mặt nào trong hình cả.

- Chẳng lẽ anh là chủ mới sao... vô lý!

- Văn phòng này theo thông tin mình tra trên mạng thì sau cái chết bí ẩn của vị thám tử đó, đã bỏ hoang rất lâu không ai lui tới hay hủy diệt căn nhà sợ linh hồn thám tử đó hiện về bóp cổ.

Đang khẽ nói thầm trong miệng thì nghe tiếng ai hỏi có chuyện gì vậy, phản xạ tự nhiên quay qua thì thấy sếp Vu đứng đó từ lúc nào và ngước mặt nhìn vào hai tấm hình trên tay. Cô liền vội giấu đi bởi vì tưởng anh là người dân bình thường không nên tìm hiểu quá nhiều tâm linh, nhưng vừa mới giấu đã nghe một câu duy nhất phát ra từ miệng sếp Vu.

- Tôi biết anh ta...

Âm điệu hùng hồn vang lên từng nhịp từng hồi với hai ánh mắt nhìn lấy nhau. Môt hồi ngồi xuống anh kể rõ đầu đuôi về chàng thám tử với cái chết bí ẩn đó bởi vì trước đây đã từng điều tra, nhưng không tiến triển nên đã đóng hồ sơ lại cách đây năm năm.

Sếp Vu kể, ngày điều tra vụ án bên pháp y đã khám nghiệm và đưa ra kết quả không hề có dấu vết đánh đập hay não bị phù. Bên pháp chứng cũng vậy họ không thấy vết tích ẩu đả nào xảy ra, mà chỉ thu thập được vài lon bia rỗng, quần áo mặc ngay lúc chết và vài lọ thuốc an thần.

Hơn ba mươi ngày điều tra, không hề có tiến triển gì nên đóng lại trong sự tiếc nuối và cái chết của vị thám tử tên Ngô Thế Thành. Nghe anh kể xong Ngọc Phụng cũng hiểu một phần và nhận ra trước mặt mình là cảnh sát.

Nhưng rồi cô lại thấy lầm lạ một điều, bởi vì biết đây là văn phòng với cái chết bí ẩn của vị thám tử, anh vẫn mua cho bằng được. Hỏi thì anh nói trước khi mua không hề để ý cho đến khi ngờ ngợ trong đầu mới lên mạng tra thử.

Tưởng Ngọc Phụng cô sẽ tin nào ngờ phán một câu xanh rờn như mũi tên bắt trúng tim đen đang che giấu sự thật trong lòng.

- Vậy mà tôi cứ tưởng sếp bị tên môi giới động sản gì đó lừa mua nhà bỏ hoang này...

Sếp Vu liền ngớ người vì không hiểu sao cô lại biết sự thật, hỏi ra mới vỡ lẽ gần đây có nạn lũ môi giới kền kền lấy nhà bỏ hoang từ rất lâu mà kinh doanh, lũ đó chụp xong liền về chỉnh sửa cho sang trọng lên mới đem rao bán.

Đối tượng chúng lừa những nhẹ dạ cả tin và giàu có ý định mua để làm kho cất đồ. Ngọc Phụng mới kể đến đây thì liền nghe giọng lớn tiếng của Sếp Vu đang cất lên bên đầu dây bên kia với vẻ mặt vô cùng tức giận.

“ALo, LA TOÁNG HẢ!!!”

“TÔI NHỜ CẬU TRUY TÌM TÊN MÔI GIỚI NÀY CHO TÔi!!!”

“NẾU ĐƯỢC ĐĂNG LÊN TRUY NÃ TOÀN QUỐC GIA CHO TÔI!!!”



“NHỜ CẢ VÀO CẬU!!!”

Ngắt máy, sếp Vu anh liền gửi hình gương mặt lẫn chứng minh tên môi giới đó cho La Toáng, xong mới xả đi cơn tức giận và quay qua thì thấy Ngọc Phụng có vẻ hơi hoang mang chút sơ sợ trước sự phẫn nộ của mình.

Anh cười hề hề với sắc mặt cố vui để trở lại một mẫu soái ca không thô lỗ, Sếp vu từ từ ngồi xuống uống một ngụm cà phê để bớt khô cổ và nói tiếp.

- Xin lỗi cô nha, tại tôi tức giận quá nên vậy á, chứ tôi hiền như cục bột à...

Thấy Ngọc Phụng không nói gì chỉ ngoài cái gật đầu cho có, nên liền bắt sang chủ đề khác là giờ này đã khuya, để tôi chở cô về. Vài lần Ngọc Phụng đã từ chối nhưng anh vẫn nài nỉ chở về nên cô chịu chấp nhận. Chuẩn bị đồ đạc xuống văn phòng thì họ nghe tiếng xoảng thật lớn ở trong phòng đó.

Họ vừa giật mình và tim đập thình thịch liên hồi vì không biết cái gì bên trong phòng đang rớt xuống, họ đi san sát bên nhau, người cầm khúc gỗ, người thì cầm chai nước ớt còn phân nửa. bước chậm rãi trong lặng lẽ như tên trộm.

Tới được trước cửa phòng, ngay lập tức họ xông vào và mở đèn lên thì không hề có ai, ngược lại khung hình chân dung lớn nhất bị đổ xuống, vết kính nứt vỡ che đi nửa gương mặt nhưng vẫn nhận ra đó chính là thám tử Ngô Thế Thành với một chú chó nhật lông trắng.

Tự dưng bóng đèn chớp tắt liên hồi vì nước ớt hồi nãy đã làm ướt chỗ đứt, tạo thành dòng điện khiến hai người giần giật run cả người. Tiếng xẹt xẹt của nguồn điện cứ vang liên hồi cho đến khi bóng đèn lẫn ổ điện phát nổ nhẹ, còn Sếp vu và Ngọc Phụng đã ngất lịm.

Nửa tiếng sau, khi Sếp vu và Ngọc Phụng dần dần tỉnh dậy cùng đôi mắt đang dần dần mở sáng lên và trước mặt họ vẫn là căn phòng đó nhưng ánh sáng đã vùi tắt.

- Tôi và cô vẫn còn sống sao...

- Điện chập nguy hiểm thật, xém nửa lìa đời đi theo thám tử Ngô Thế Thành rồi...

- Giờ này giỡn được, anh đứng lên nổi không đỡ tôi dậy đi...

Vu Chính Long anh chồm người từ từ đứng dậy, dùng cánh tay cho cô nắm vào để kéo dậy. Lúc này cả cơ thể của họ đều ê ẩm sau phát nổ chết người đó, thì bỗng nhiên nghe tiếng cười và lẫn giọng nói khe khẽ đằng sau lưng.

Không biết ai, do phản xạ tự nhiên phải quay qua thì thấy một bóng người đàn ông, khoác lên chiếc áo lạnh, mũ beret màu xám và trên tay còn ôm chú chó nhật lông màu trắng. Sếp Vu và Ngọc Phụng thấy hình ảnh đó trong rất quen thuộc liền đưa mắt nhìn xuống tấm hình chân dung thì nhận ra ngay đó chính là Ngô Thế Thành.

Cả hai liền la toáng lên làm cho hồn ma Ngô Thế Thành bị liệu mà la theo. Giữa bầu không khí u ám tĩnh lặng đã bị phá tan bởi tiếng la âm ỉ của hai người và một hồn ma.