Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!

Chương 114: Một Mình Tôi Thích Em Là Đủ Rồi



Lý Kiệt cảm thấy rất hài lòng, khi Đông Phương Tước nói giúp cho hắn. Chỉ có Vi An là sắc mặt âm u, như trời chuẩn bị chuyển cơn giông bão. Cô thật muốn đấm cho Đông Phương Tước một quyền, để bỏ cái tật nhiều chuyện.

" Được rồi, mau giúp tôi dọn thức ăn ra đi! Lẩu đã có thể ăn được rồi!" Đinh Tiểu Lộ đẩy mạnh Đông Phương Tước ra, cô lại loay hoay với nồi lẩu nóng hổi.

" Để anh làm cho!" Đông Phương Tước chen vào hắn tắt bếp rồi mang nồi lẩu đến bàn ăn.

Vi An và Lý Kiệt cũng không thể đứng đó, hai người cũng tiến đến giúp một tay.

Khung cảnh này cũng khá thú vị, bọn họ đều là những kẻ cô đơn, lại cùng nhau tụ tập ăn uống thế này. Ý tưởng đúng thật là không tồi.

Ăn uống xong, Đinh Tiểu Lộ là người đi rửa chén bát, vậy là Đông Phương Tước cũng kè kè đi theo cô.

" Cái đó vẫn là để tôi rửa với Tiểu Lộ đi!" Vi An lên tiếng nói.

" Không được! Tôi không thích!" Đông Phương Tước liếc nhìn cô, trả lời đầy bá đạo.

Vi An chỉ biết cười trừ, cái con người này thật là ngang ngược mà.

" Vậy tôi đến siêu thị mua ít trái cây và nước uống!" Vi An nói rồi cô đi nhanh ra ngoài, bởi vì cô không muốn ở gần Lý Kiệt đi.

" Tôi đi với cô!" Lý Kiệt lên tiếng, hắn đi theo sau cô.

" Ai cần anh đi cùng? Đừng có mà lẽo đẽo đi theo tôi!" Vi An tức giận trừng mắt hắn.

" Cô cản được tôi?" Lý Kiệt khóe môi không giữ được mà đưa lên cao, Vi An đanh đá như thế hắn lại càng thích.

Bỏ lại hắn phía sau, Vi An bước thật nhanh, cô muốn cách hắn càng xa càng tốt. Ở gần hắn tim cô cứ đập liên hồi, cô không hề thích cái cảm giác này.

Ở sau lưng, một ánh mắt như mèo hoang cứ nhìn chằm vào Vi An, từ chiều đến giờ hắn vẫn không di chuyển.

Lý Kiệt giác quan nhạy bén, hắn cảm nhận được có người đang theo dõi mình. Hắn xoay lại, nhìn thẳng vào góc tối, đôi mắt như dã thú hoang dã. Tên kia lập tức giật mình, hắn không nghĩ là bị phát hiện nhanh đến thế, liền nhẹ nhàng nhanh chân rời khỏi nơi đó. Người có đầy sát khí như Lý Kiệt, hắn thật chẳng muốn động vào chút nào, mất mạng như chơi.

Cảm thấy người đã đi rồi, Lý Kiệt thu hồi tầm mắt, bám sát theo Vi An. Bọn họ vào siêu thị, Vi An đi đến quầy bán trái cây, cô chọn những trái tươi nhất cho vào giỏ đựng, Lý Kiệt chỉ có thể ngốc nghếch đi theo cô, hắn cũng không biết phải chọn như thế nào.

Sau một hồi chọn lựa, Vi An cũng đã bỏ vào giỏ đầy ắp trái cây thơm ngọt, không để ý đến Lý Kiệt, mà đi nhanh ra quầy thanh toán. Đến lúc trả tiền, cô mới hốt hoảng lên. Vì đi quá vội, Vi An đã quên ví tiền ở nhà.

" Thưa cô, của cô hết 150$! Cô muốn trả tiền mặt hay dùng thẻ?" Nhân viên mỉm cười nhìn cô hỏi.

" Tôi..." Vi An nhất thời không biết trả lời làm sao, cô không mang theo tiền.

" Quẹt thẻ của tôi đi!" Lý Kiệt đứng bên cạnh trông thấy bộ dáng ngại ngùng của cô, liền lấy thẻ của mình đưa cho nhân viên.

Thẻ của hắn là thẻ đen đầy quyền lực nha, chỉ nhìn cũng thấy chói mắt rồi. Tuy hắn chỉ là người làm việc cho Đông Phương Tước, nhưng lợi nhuận Đông Phương Tước chia cho hắn rất tốt. Hắn không có người thân, nên tiền để trong thẻ rất nhiều, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội để sử dụng rồi.

" Lát nữa về nhà tôi trả lại cho anh!" Vi An vội cầm lấy túi đồ đi thật nhanh.

Lý Kiệt mỉm cười nhìn theo cô, dáng vẻ cứng đầu này của cô, hắn thật thích.

Túi đồ khá nặng, bởi vì cô mua cũng rất nhiều, Vi An có chút chật vật. Lý Kiệt lại đuổi theo cô, hắn đưa tay giật lấy túi trái cây.

" Anh làm gì vậy?" Vi An không vui hỏi.

" Chỉ muốn giúp em mang đồ về thôi!" Hắn nhìn cô trả lời.

Tim Vi An lại đập nhanh hơn, cảm giác mãnh liệt này lại đến nữa.

" Anh đừng làm phiền tôi nữa có được không? Tôi rất không thoải mái!" Vi An lại nói, lời nói chắc hẳn không thật lòng rồi.

" Không muốn! Tôi là nghiêm túc muốn theo đuổi em! Em có chắc là mình không có tình cảm với tôi?" Lý Kiệt ánh mắt kiên định đầy nghiêm túc nói.

" Đúng, tôi không hề thích anh! Anh buông tha cho tôi đi!" Vi An nóng nảy trả lời hắn.

Lý Kiệt im lặng, hắn đứng ngây ra đó nhìn cô một lúc lâu, rồi chân bước về phía cô. Vi An hơi hoảng, cô vội vàng lùi về phía sau, chẳng mấy mà lưng cô chạm vào vách tường. Lý Kiệt chống tay lên tường, ngăn cô bỏ chạy.

" Anh...anh tránh xa tôi ra!" Cô lắp bắp nói.

" Em thật sự không thích tôi? Vậy cũng không sao, một mình tôi thích em là đủ rồi!" Lý Kiệt trơ trẽn lên tiếng.

" Anh...ưʍ...ưʍ..." Vi An vừa mới mở miệng đang muốn nói, thì môi đã bị Lý Kiệt ngăn chặn.

Hắn cúi người ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Vi An, hắn đang cố gắng len lỏi đầu lưỡi ướŧ áŧ vào bên trong cô. Vi An lúc đầu đờ đẫn cả ra, nhưng chỉ vài giây sau cô đã lấy lại bình tĩnh, dùng hết sức lực đẩy mạnh hắn ra.

" Bốp!"

Cô vung tay đánh vào mặt hắn, một cái tát khá là mạnh.

" Khốn nạn!" Đôi mắt Vi An đỏ ngầu, cô mắng hắn rồi bỏ chạy.