Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!

Chương 116: Vi An Bị Bắt Cóc



Cánh cửa vừa mở, tên kia gương mặt liền thay đổi, hắn nở một nụ cười thân thiện nhìn cô nói.

" Vi tiểu thư, cô nên đi theo tôi rồi!"

Trước mặt Vi An là một nòng súng, nó nhắm thẳng vào cô. Vi An cố trấn tỉnh lại bản thân, cô hít một hơi thật sâu.

" Là ai thuê các người đến đây? Vi Vĩ Đình?" Cô nghiêm mặt hỏi lại hắn.

" Cô không cần biết điều đó đâu! Ngoan ngoãn đi theo tôi là đủ!" Hắn nhếch môi đáp lời cô.

" Được, tôi đi theo các người!" Vi An chỉ có thể thuận theo ý của hắn. Bọn chúng có súng, cô đang ở thế bị động, không thể chống trả được.

" Biết điều là tốt!" Hắn đắc ý nói, may là cô đồng ý, nếu không chúng lại phải sử dụng vũ lực để chụp thuốc mê cho cô.

Vi An đi trước dẫn đầu, bọn chúng kè súng sau lưng cô. Cả ba đi đến thang máy, Vi An bất ngờ ngã nhào xuống đất.

" Ah, chân của tôi đau quá!" Cô giả vờ bị thương, dụ tên cầm súng đến gần.

" Cô đừng giở trò với tôi! Mau đứng lên!" Hắn ánh mắt cảnh giác nói.

" Tôi đau thật! Anh không tin thì tôi cũng hết cách!" Vi An vẻ mặt chân thật đến bất ngờ. Diễn trò sao? Cô làm rất giỏi đó.

Cô ngồi yên dưới đất không chịu nhúc nhích, mặc cho tên kia hăm dọa, cô vẫn làm lơ thái độ của hắn. Sợ đứng ở đây lâu bị phát hiện, không còn cách nào khác, hắn đến gần muốn đỡ Vi An đứng lên.

" Mau đứng lên nào!" Hắn nói.

Chờ hắn mất cảnh giác, Vi An khóe môi khẽ mỉm cười, cô bắt lấy cổ tay của hắn, dùng sức vặn thật mạnh. Bị nắm đau, hắn liền buông khẩu súng ra.

" Ahhhh!"

" Con đàn bà điên này! Tao phải dạy dỗ mày mới được!" Hắn trợn mắt gầm lên với cô.

Còn chưa kịp ra tay, thì hắn đã ăn trọn một cước vào mặt, ngã lăn xuống đất.

" Đứng yên đó! Còn động đậy thì chết!" Âm thanh lạnh lẽo vang lên, tên còn lại đang cầm dao đứng kề vào cổ cô lên tiếng.

Vi An đành đứng yên bất động, là do cô sơ suất, quên mất tên này. Gã đàn ông lúc nãy bị đánh lồm cồm bò từ dưới đất đứng lên. Ánh mắt hắn toát ra sát khí, như muốn ăn tươi nuốt sống Vi An vậy.

" Bốp!" Hắn mạnh tay đánh vào mặt Vi An một cái thật đau.

" Mày muốn đánh sao? Tao cho mày biết thế nào là lễ độ! Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!" Nói đến đây, hắn lại hung hăng đạp thẳng vào bụng cô.

Vi An mặt mày lập tức trắng bệch ra, cô đau đớn khụy xuống đất, tay ôm lấy bụng như muốn khóc.

" Bốp! Bốp!" Vẫn chưa thỏa mãn, hắn túm lấy tóc Vi An kéo ngược lên, lại cho cô thêm hai bạt tay đau rát.

Vi An cắn chặt môi chịu đựng, cô không khóc cũng không kêu gào, đôi mắt phẫn nộ trừng hắn. Gã đàn ông kia như phát điên, nhìn cô cứng rắn không khuất phục, hắn lại muốn động thủ.

" Thôi đủ rồi! Ở đây lâu không tốt, phải nhanh chóng đi thôi!" Tên còn lại lên tiếng ngăn cản hắn.

" Mày vẫn chưa xong với tao đâu! Chờ đó đi!" Hắn bóp mạnh cằm Vi An nghiến răng nói.

Sợ cô lại làm loạn, bọn chúng quyết định chụp thuốc mê cô. Loại thuốc này là thuốc mới, vừa hít vào đã khiến cơ thể cô tê dại, cô cảm thấy vô cùng buồn ngủ. Cả người không còn lấy một miếng sức lực, Vi An mềm oặt nằm dưới đất, hai mắt cô mờ mịt.

Thang máy hiển thị có người đang đi lên đây, bọn chúng liền vội vàng lôi Vi An vào trốn sau cửa thoát hiểm. Lý Kiệt từ trong thang máy bước ra, trên tay còn cầm theo bức tranh khổ lớn, hắn không biết Vi An đang ở ngay phía sau hắn.

" L...Lý...Kiệt..." Vi An thều thào gọi tên hắn, chỉ là âm thanh quá nhỏ, hắn không thể nghe thấy. Tại sao nhìn thấy hắn cô lại cảm thấy tủi thân, chỉ muốn nhào vào lòng hắn khóc, muốn nói với hắn là cô đang rất đau.

Chờ Lý Kiệt đi khuất rồi, bọn chúng vội bấm thang máy mang cô đi vào. Vi An mắt đã mỏi nhừ, tay chân của cô cũng không còn cảm giác gì nữa, cô buông thõng cơ thể.

" Vừa nãy là cái tên đáng sợ đó! Nếu để hắn phát hiện thì chết chắc!" Gã đàn ông theo dõi trước đó nói, hắn vẫn chưa quên được ánh mắt của Lý Kiệt ngày hôm ấy.

" Ai bảo ngươi không chịu đi sớm làm gì?" Tên kín miệng kia nhìn hắn đáp lại.

" Ta biết rồi! Nếu không tại con đàn bà này, thì ta đâu có tức giận mà mất kiểm soát đâu!" Hắn liếc nhìn Vi An tức giận trả lời tên kia.

Về Lý Kiệt, hắn mang tâm trạng vui vẻ đến tìm Vi An, hắn nghĩ cô sẽ rất thích món quà mà hắn đã lao tâm khổ để tứ giành được. Từ xa hắn đã thấy cửa căn hộ mở toang, hắn vội vàng đi nhanh đến.

" Vi An, em ở đâu! Có nghe tôi gọi không vậy?" Hắn bát cao âm thanh gọi cô, nhưng bên trong vẫn tĩnh lặng, không một ai trả lời.

" Xảy ra chuyện rồi!" Lý Kiệt nhớ lại, lúc nãy ở dưỡi bãi đổ xe, hắn trông thấy một chiếc xe lạ ở đó.

Hắn xoay người, lật đật chạy đến hành lang nhìn xuống tìm kiếm. Đúng như hắn dự đoán, Vi An đang bị hai kẻ lạ mặt mang đi. Hắn có thể trông thấy rõ ràng gương mặt của cô sưng tím, hai mắt nhắm nghiền, khóe môi còn có chút máu.

" Cmn, tụi bây là tìm chết!" Lý Kiệt gầm lên, hắn ba chân bốn cẳng chạy như tên bắn xuống dưới, hai tay siết chặt thành quyền.