Đinh Tiểu Lộ mặt rạng rỡ hơn hẳn, xem ra là Triệu Phong Hành cùng cái tên Jimmy đó không phải lừa cô rồi.
" Tiểu Lộ, em có nghe rõ tôi nói gì không?" Âu Viễn Dương thấy cô không lắng nghe hắn nói, lại lên tiếng một lần nữa.
" Không phải anh nói ba nuôi còn sống sao?" Đinh Tiểu Lộ vẫn ngây thơ hỏi.
" Tiểu Lộ, em bình tĩnh nghe rõ lời anh nói một chút!" Âu Viễn Dương nắm chặt bả vai cô nói.
" Ba em, ông ấy không phải một người tầm thường đâu, ông ta mới chính là thủ lĩnh của Y.S! Còn nữa, ông ta đã lên kế hoạch gϊếŧ chết Lucifer, em bây giờ tính làm sao hả?" Hắn nghiêm túc, làm Đinh Tiểu Lộ có hơi hoang mang.
" Anh đừng có đùa như thế! Không hề vui chút nào! Ba em, ông ấy sao có thể làm thủ lĩnh Y.S chứ? Ông ấy cũng không đủ bản lĩnh để giét Lucifer đâu?" Đinh Tiểu Lộ lắc đầu không tin tưởng.
" Tiểu Lộ, anh biết em yêu Lucifer! Bởi vì không muốn thấy em đau khổ, nên anh mới đến đây báo cho em biết. Những gì anh nói ở đây là thật, Cao Tuấn không phải dạng vừa đâu! Ông ta kinh khủng hơn những gì em biết nhiều, ông ta hoàn toàn có đủ khả năng gϊếŧ Lucifer."
" Em phải nghe anh, lập tức nói chuyện này cho Lucifer biết đi, để hắn đề phòng ông ta! Anh đơn giản chỉ muốn em có thể hạnh phúc mà thôi." Âu Viễn Dương cay đắng nói, chúc cô hạnh phúc bên người khác sao, hắn đúng thật là cao cả mà.
" Em phải đi gặp ông ấy! Ông ấy đang ở đâu?" Đinh Tiểu Lộ nhíu mày hỏi hắn.
" Ông ấy vẫn còn đang ở căn cứ Y.S, nhưng em bây giờ không thể một mình đi gặp ông ta được. Anh cảm nhận được sự nguy hiểm của ông ta, ông ấy còn đang che giấu điều gì đó!" Âu Viễn Dương cố ngăn Đinh Tiểu Lộ lại, giác quan của hắn cho thấy Cao Tuấn là người thật sự nguy hiểm.
" Em không tin những gì anh nói, em muốn gặp ông ấy để đối chất!" Đinh Tiểu Lộ cứng đầu đáp, cô xoay người đi vào trong.
Cao Tuấn nuôi nấng cô hơn mười mấy năm trời, sao cô có thể nói nghi ngờ là nghi ngờ được cơ chứ. Cô vẫn muốn gặp ông ta, để nói chuyện cho rõ ràng.
" Tiểu Lộ, Tiểu Lộ!" Âu Viễn Dương cố gắng gọi với theo, nhưng Đinh Tiểu Lộ vẫn không quay đầu lại.
Cô chạy nhanh vào phòng, thay một bộ đồ thoải mái nhất, cẩn thận chỉnh lại đầu tóc cô cầm túi ra ngoài. Đinh Tiểu Lộ tự mình lái xe đến Y.S. Âu Viễn Dương thấy cô chạy ra, hắn cũng lên xe đuổi theo, hắn muốn gọi cho Đông Phương Tước nhưng là không có số. Lúc nãy hắn chỉ hack vào máy tính của Đông Phương Tước, rồi để lại một lời nhắn.
Trong bệnh viện, Charlie đã tỉnh lại, mặc dù vẫn còn chưa thể đi lại được, nhưng hắn đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Đông Phương Tước cùng Lý Kiệt song song đi vào, sau khi mặc đồ bảo hộ, bởi bệnh của Charlie là bệnh lây nhiễm.
" Hắn ta như thế nào rồi?" Đông Phương Tước hỏi bác sĩ.
" Thưa ngài hắn đã ổn rồi! Hoàn toàn tỉnh táo, có thể hỏi được rồi!" Bác sĩ trả lời.
Đông Phương Tước tiến gần đến giường bệnh, Charlie sắc mặt nhợt nhạt nhìn hắn. Cũng đúng, vừa mới từ quỷ môn quan cứu về, Charlie tất nhiên vẫn còn rất yếu.
" Charlie, ngài nhận ra tôi không?" Đông Phương Tước hỏi trước.
" Người như ngài...tôi làm sao...dám không nhận ra chứ..." Charlie hơi thở nặng nề trả lời.
" Vậy thì tốt! Hãy cho tôi biết, tổng thống Stephen vì sao lại chết?" Đông Phương Tước lại nói.
" Ông ấy...khụ khụ...khụ khụ...là bị...người ta hại chết..." Charlie ho khan đáp, bệnh này của hắn tương đối nặng.
" Cứ bình tĩnh, kể lại chuyện xảy ra cho chúng tôi nghe đi!" Lý Kiệt đưa cho hắn ta cốc nước nói. Charlie bàn tay run run, nhận lấy ly nước uống một ngụm to.
" Hôm đó tôi đã ra ngoài rồi,...nhưng nửa đường vì quên tài liệu...tôi phải quay lại phòng tổng thống. Đập vào mắt tôi,...chính là hình ảnh một người đàn ông...đang cố tiêm thuốc độc vào người ngài tổng thống. Hắn ta nhìn thấy tôi, lập tức buông ngài tổng thống ra...khụ khụ..."
" Rồi đi đến gần tôi muốn gϊếŧ người diệt khẩu,...tôi từ nhỏ đã rèn luyện võ...thủ pháp xem như cũng không tồi,...nhưng hắn ta lại mạnh hơn tôi rất nhiều. Chỉ qua vài chiêu, tôi đã bị đánh nằm bẹp trên sàn. Lợi dụng lúc hắn sơ ý...tôi đã xịt hơi cay vào mắt hắn...rồi tháo chạy. Vốn dĩ còn muốn ra ngoài tố cáo hắn...nhưng dinh tổng thống lúc đó đã bị người của hắn ta chiếm giữ,...còn liên tục lùng sục khắp nơi tìm tôi. Tôi chỉ còn cách lẩn trốn, chờ cơ hội trở về báo thù cho ngài tổng thống." Charlie khó khăn kể lại câu chuyện.
" Vậy ngài có thấy mặt của hắn ta không? Hắn ta là ai?" Đông Phương Tước gấp gáp hỏi.
" Là Vincent!...Hắn ta chính là Vincent Walker!" Chalie mắt long sòng sọc nói, hận không thể gϊếŧ chết Vincent.
" Tôi cũng đã cho người điều tra hắn ta, nhưng không hề có bất cứ một hình ảnh nào của hắn cả! Charlie, ngài có thể phác họa lại hắn không?" Đông Phương Tước mong chờ hỏi.
" Cho tôi giấy bút!" Charlie gắng gượng ngồi dậy nói.
Lý Kiệt mau chóng sắp xếp người mang giấy bút đến. Dù cơ thể vẫn còn yếu, Charlie vẫn khó nhọc họa lại gương mặt của Vincent, tay hắn run rẩy cầm bút. Phải mất khá lâu, Charlie mới họa xong, dù nét vẽ không đẹp nhưng đủ để nhìn ra người trong tranh là ai.
Đông Phương Tước và Lý Kiệt nhận lấy tranh, cả hai không khỏi cả kinh mà kêu lên.