Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!

Chương 22: Đông Phương Tuyết Cầm



Đinh Tiểu Lộ càng thêm chán ghét hắn, cô cố nuốt nước mắt vào trong, đứng lên đi đến trước mặt hắn. Cô lấy hết dũng khí của mình, rũ bỏ váy ngủ trên người xuống, cơ thể cô lộ ra trước mắt hắn, trắng nõn làn da tuyệt mỹ mịn màng, lại chi chít vết sẹo.

" Muốn sao? Đến đi, tôi sẽ hầu hạ anh!" Đinh Tiểu Lộ giọng phẫn hận nói.

" Cô lại đê tiện vô sỉ như vậy từ bao giờ? Thật là đáng khinh!" Đông Phương Tước giọng trầm thấp sỉ nhục cô.

"Bốp"

Đinh Tiểu Lộ vung tay tát cho hắn một cái.

" Vậy đã thấy chán tôi rồi sao? Có thể thả tôi ra được rồi!"

" Còn cái tát này, anh xứng đáng nhận được. Tất cả mọi người đều có thể sỉ nhục tôi, riêng anh thì không." Đinh Tiểu Lộ tay nắm chặt nói.

Đông Phương Tước nhẹ nhàng xoa xoa mặt mình, hắn cười rộ lên ha hả.

" Muốn tôi thả cô sao? Mơ mộng hão huyền."

Vừa nói, hắn lại túm lấy tay cô kéo mạnh lên giường, đè cô dưới thân thể cường tráng, vạm vỡ của hắn.

" Tưởng tôi không dám làm gì cô? Đừng thách thức giới hạn của tôi." Đông Phương Tước nói rồi gặm lấy vành tai của cô, cắn nhẹ.

" Tôi sao lại dám thách thức anh được."

Đinh Tiểu Lộ cắn chặt răng nói với hắn, Đông Phương Tước không có làm thêm gì nữa, hắn đứng lên, ném cho cô một câu.

" Cô muốn nhưng tôi thì không!"

Nói xong hắn đi thẳng ra cửa, Đinh Tiểu Lộ ngồi dậy, cô nhặt váy ngủ dưới đất lên mặc vào.

" Đông Phương Tước, sớm muộn ta cũng sẽ gϊếŧ chết ngươi để rửa hận." Ánh mắt cô hiện lên một tia sát ý, lại vô cùng cứng rắn.

Sáng hôm sau, Hứa quản gia lên phòng gọi cô xuống ăn sáng, Đinh Tiểu Lộ thay quần áo rồi đi xuống. Ở dưới phòng ăn, Đông Phương Tước đã ngồi ở đó, hắn tư thế ưu nhã ăn bữa sáng đặt trên bàn. Đinh Tiểu Lộ không quan tâm đến hắn, cô kéo ghế ngồi xuống dùng bữa sáng của mình.

Bên ngoài bỗng trở nên ầm ĩ, Đinh Tiểu Lộ có thể nghe được tiếng mắng chửi của một người phụ nữ. Đông Phương Tước dừng lại cử động của mình, tay hắn nắm chặt cái nĩa.

" Ác Quỷ, mày mau bước ra đây, tao biết mày đang ở bên trong." Âm thanh the thé càng lúc càng lớn.

Đinh Tiểu Lộ chắc chắn không biết được giọng nói này là của ai, nhưng với Đông Phương Tước thì rất quen thuộc.

" Hứa quản gia, để bà ta vào!" Đông Phương Tước lúc này mới lên tiếng, Đinh Tiểu Lộ có thể cảm nhận được không khí xung quanh cô đang lạnh dần.

Tiếng bước chân vội vã đi vào, Đinh Tiểu Lộ còn chưa kịp nhìn xem người đang náo loạn là ai, thì một âm thanh vang lên.

" Bốp"

Đông Phương Tước bị đánh vào mặt, hắn vẫn bình tĩnh ngước lên, nhìn những người đang đứng trước mặt hắn. Ở góc độ này, cô có thể thấy gương mặt của hắn đã đỏ lên, còn có dấu tay in hằn.

" Bà đến đây làm gì? Nếu không có việc gì, thì có thể về được rồi." Đông Phương Tước mắt đỏ hoe, nhìn người phụ nữ trước mặt nói.

Đinh Tiểu Lộ bây giờ mới nhìn rõ người phụ nữ đó, bà ta khoảng bốn mươi lăm tuổi, gương mặt được chăm sóc kỹ, nên vẫn còn khá trẻ trung. Trên người bà ta mặc một chiếc đầm kiểu cổ điển màu nâu nhạt, tóc búi cao gọn gàng.

" Súc sinh, tại sao mười bảy năm trước mày không chịu chết đi? Mày chính là ác quỷ, mày không phải người." Bà ta chỉ vào mặt hắn mà mắng nhiếc.

" Đông Phương Tuyết Cầm, bà đừng quá đáng!" Đông Phương Tước đập tay mạnh xuống bàn gầm lên, đúng người đang chửi rủa hắn không ai khác, chính là mẹ ruột của hắn. Tên gọi Đông Phương Tuyết Cầm.

Bà ta thoáng chút giật mình, vì gương mặt của Đông Phương Tước đã khó coi đến cực điểm, một giọng nói khác lại vang lên.

" Nghiệt súc, ngươi đúng là không nên được sinh ra trên đời này, ngươi đã làm gì, sao không tự hỏi bản thân ngươi?" giọng nói khản đục, lại âm trầm của người già, ông ta là Đông Phương Úc, ông ngoại của hắn.

Đinh Tiểu Lộ mặt thản nhiên ngồi ăn như không có việc gì, Đông Phương Tước bị mắng chửi như vậy, cô thập phần vừa lòng. Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ, cô muốn mạng sống của hắn a.

" Mày biết rõ hòn đảo Lunar đó Đông Phương tập đoàn đã nhìn rất lâu, vậy mà mày lại hẫng tay trên của tao. Còn có Đông Phương tập đoàn đang bị điều tra, đều là do mày làm có phải không?" Đông Phương Úc tức giận nói.

" Đúng thì sao? Các người làm gì được tôi?" Đông Phương Tước không kiêng nể gì ông ngoại hắn, nghênh mặt lên nói.

Ngoài mẹ hắn Đông Phương Tuyết Cầm, thì người hắn hận tiếp theo, chính là ông ngoại của hắn. Đông Phương Tước mơ hồ nhớ lại lúc bé, người được gọi là ông ngoại này đã nhẫn tâm như thế nào? Trong khi những người con, người cháu khác được yêu thương chiều chuộng, thì hắn bị vứt bỏ không thương tiếc.

Có một lần, em họ của hắn được ba tặng một chiếc xe điều khiển rất đẹp, sau đó đem đến trước mặt Đông Phương Tước bỡn cợt. Không may chiếc xe rơi xuống đất mạnh, vỡ tan từng mảnh nhỏ. Lúc đó Đông Phương Úc cũng vừa đi tới, không rõ đầu đuôi ngọn ngành, đã vung gậy đánh Đông Phương Tước.

Máu trên trán chảy xuống, Đông Phương Tước òa khóc nức nở, nhưng cũng chẳng ai buồn quan tâm đến hắn. Sau đó hắn còn bị nhốt trong phòng, bị bỏ đói ba ngày ba đêm.

Danh dự của người giàu thật đáng sợ, nếu có điều ước, hắn chỉ muốn mình chưa từng được sinh ra.