Hắc Đạo Nữ Vương: Xin Chào Thiếu Gia

Chương 29: Bữa tiệc tàn



Chuyện này tất nhiên là liên quan đến chủ tịch Trần, nếu không người vừa còn mặt tại đây, đột nhiên lại đi đâu được?

“Pằng” Tiếng súng bất ngờ vang lên, người vừa lên tiếng, trên đầu máu ồ ạt loang lổ chảy xuống, gục xuống bàn bất động.

“A! Gϊếŧ người, gϊếŧ người rồi. Chạy, chạy mau.” Mọi người hoảng sợ kêu lên,đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, bọn họ không sợ sao được.

Liên tiếp tiếng súng vang lên, lại thêm mấy người bỏ mạng. Màu máu đỏ khiến người ta phải khϊếp sợ, ai lại muốn bỏ mạng đâu, người nào người ấy xô đẩy nhau chạy.

Xung quanh lập tức có nhiều người xuất hiện, trên tay cầm súng, tất cả ai cản trở tầm ngắm đều bị bắn.

Đây là sát thủ được huấn luyện, cầm súng gϊếŧ người không run. Ai chống lại chả chốc đều bị bắn, bỏ mạng.


Khách sạn xa hoa chưa từng xảy ra chuyện như vậy, may mắn lần này không có phóng viên ồn ào, hay có thêm người ở đây. Nếu không ngày mai việc này sẽ ồn ào, trở thành tin nóng hổi để bàn luận đây.

Đứng sau Ái Kỳ, Hắc Long, Hồng Ngọc, Tâm Mỹ, Lưu Phong, Lưu Vũ vẫn bất động, đối với chuyện này không có gì bất ngờ, như là đã biết trước. Nếu bọn họ ra tay, cũng chỉ chốc lát là xong. Chém gϊếŧ hay sinh tử cận kề đối với bọn họ đã quen, so với việc này xử lý một chút là xong.

Đúng là mọi đối thoại của chủ tịch Hàm, chủ tịch Liêm đều được ghi lại tại phòng họp. Lúc đầu họ nghe được rất tức giận, nhưng lão đại nói: “Không gấp, chỉ là đám ruồi nhặng.”

Lão đại nói đúng, họ được lão đại huấn luyện riêng biệt, là người lão đại tin tưởng. Không vì lọai chuyện nhỏ mà mất bình tĩnh.


Chỗ khác Lôi Tông, Tử Dạ thoáng bất ngờ. Rất nhanh liền hiểu mọi chuyện, khẽ lướt qua người ngồi một góc. Người như vậy đứng trên chỗ cao, bao giờ cũng gặp chuyện này, kẻ thù nhiều vô số. Nếu không phải Bạch Thị có quan hệ nhiều với hắc đạo, loại chuyện này không thoát khỏi.

Đến khi tiếng súng dừng lại, căn phòng chỉ còn tám người, hơn trăm ống súng nhắm vào bọn họ. Chưa ra tay bởi vì kẻ địch, chưa xác định đối phương có thể dễ dàng giải quyết hay không, bất động quan sát.

Ái Kỳ khẽ nâng tay, Hắc Long và Hồng Ngọc nhìn thấy hiểu ý. Từ trong người rút ra khẩu súng, nhắm đám ruồi nhặng làm mất hứng, lập tức có mấy người ngã xuống. Tâm Mỹ, Lưu Vũ, Lưu Phong cũng lập tức tiến lên, nhắm chuẩn xác bắn.

Chán nản để ly rượu xuống, Ái Kỳ không nhìn đến cảnh chém gϊếŧ như ngóe kia, đứng dậy chậm rãi lên phòng. Cho dù chém gϊếŧ ngay dưới, Ái Kỳ vẫn có thể nằm nghỉ được.


Bọn họ không ngờ đối phương khó đối phó, vừa ra tay đã rất nhiều người bỏ mạng, vị trí bắn đều không thể cứu chữa. Không ai dám chậm trễ, lập tức lao lên, nếu không phân vân bị đối phương nhìn ra mạng cũng không còn.

“Mau bắt cô ta lại, không cho cô ta chạy thoát.” Không biết giọng nói gấp gáp từ đâu truyền đến, đám sát thủ có mấy chục người xông lên chặn đường Ái Kỳ.

Đám người Hồng Ngọc muốn chạy lên ngăn cản, nhưng nhiều người vây bọn họ lại khó có thể chạy ra, đúng là đám ruồi nhặng, bâu vào là không lối thoát. Trong lòng chỉ biết thầm kêu xin lỗi lão đại, chúng tôi không thể ra được.

“Này! Cậu mau đi giúp đi, hàng xóm láng giềng đó. Dù sao cũng bắt tay hợp tác vui vẻ, không phải bây giờ nên hợp tác vui vẻ sao?” Lôi Tông nhìn cảnh chém gϊếŧ, không nhịn được nói.
Cái chủ tịch kia đúng là không biết thương sót, để thuộc hạ mình khổ sở chém gϊếŧ, vậy mà ung dung nhàn nhã bỏ đi. Loại người gì vậy?

May mắn chỗ này họ không thấy, không thì đâu còn rảnh mà nhảm nhí đây.

Tử Dạ vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng kia, đột nhiên lại nghĩ đến một người, người đó có bóng lưng giống hệt. Ái Kỳ! Anh đang nghĩ cái gì vậy? Thật điên rồ.

“Muốn thì cậu giúp đi.” Tử Dạ liếc Lôi Tông một cái, cảm thấy cậu ta lảm nhảm nhiều như vậy không chán sao?

“Ơ! Hừ.” Lôi Tông nghẹn ứ không nói được, không nói chuyện nữa nhìn chằm chằm Chủ tịch Trần kia. Không biết phản ứng chủ tịch kia thế nào nhỉ?

Bước chân Ái Kỳ dừng lại, bỗng cả người toát lạnh, sắc mặt dưới mặt nạ lạnh xuống. Giọng nói kia là của chủ tịch Hàm, hừ lá gan lớn lắm.
Đám sát thủ thấy Ái Kỳ dừng lại, cũng dừng bước cảnh giác. Không khí bình thường đột nhiên giảm xuống khiến người ta hít thở không thông. Nó không phải lạnh lẽo như mùa đông đến, mà nó lạnh lẽo cảm giác như hầm băng, không phải ai cũng có thể có được.

Đám sát thủ không tự chủ lùi bước, loại cảm giác cái chết cận kề tức khắc này, vẫn là lần đầu tiên tiên. Không phải chết vì súng đạn, mà là về tinh thần, nó tấn công con người giống như tra tấn, rất đáng sợ.

“Cái đám chết tiệt này, mau bắt cô ta lại, đứng yên làm cái gì.” Chủ tịch Hàm rống to lên, xen vào những tiếng hét thảm thiết, thật khó nghe.

Chủ tịch Liêm không lên tiếng, lẳng lặng nhìn cảnh chém gϊếŧ. Trong lòng ông rất sợ, mặt mũi trắng bệch. Chém gϊếŧ ghê rợn như vậy, là lần đầu tiên ông thấy.
Đám sát thủ nghe vậy giật mình, khó khăn bước lên phía trước. Càng đến gần không khí càng trầm xuống, lạnh rất lạnh, rất khó thở.

Ái Kỳ biết đám người Hồng Ngọc không thể giúp, vậy để cô, muốn chết phải không? Cho các người toại nguyện.

Ái Kỳ đột nhiên xoay người, đám sát thủ giật mình lùi về sau. Thời gian đã không kịp, hai tay Ái Kỳ cầm súng, tiếng súng phát ra liên tục. Có người phản ứng nhanh, nhả súng lại, chỉ thấy Ái Kỳ lộn người một cái, không kịp phản ứng đã ngã xuống.

Quá trình diễn ra không đến hai phút, khoảng năm mươi người đã chết. Buồn cười chết kiểu không biết vì sao mình chết, lại còn chưa kịp nhìn mọi việc ra sao.

Ái Kỳ thổi ống súng, miệng nhếch lên, xoay người bước đi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Chủ tịch Liêm nhìn cảnh tượng đó, đã sớm chân mềm nhũn không trụ nổi. Chỉ mấy phát súng đã chết nhiều người như vậy, sao không sợ được.
Chủ tịch Hàm cũng không khác là bao, khi phản ứng lại đã sớm không thấy người đâu. Mà người của ông sớm đã không còn, tất cả đều đã bị tiêu diệt.