Tuyết Kì đứng giậm chân tại chỗ. Cô lục lại trí nhớ của mình. Trong cốt truyện gốc hình như cũng có miêu tả qua về người này. Thẩm Giai Hân- con gái của Thẩm gia, một danh gia cũng chỉ gọi là gia tộc nhỏ bé, so với Triệu gia cô thì có vẻ không sánh bằng. Nhưng đổi lại Thẩm thị trong thị trường kinh doanh lại rất có tiềm lực vậy nên Tư Hàn mới bàn đến chuyện hợp tác với Thẩm thị. Thẩm Giai Hân cũng là quen biết được với Tư Hàn trong lần đi cùng ba cô ta bàn chuyện làm ăn đó.
Về cái cô Thẩm Giai Hân này Tuyết Kì không có nắm rõ cho lắm, chỉ biết cô ta có tính cách nhu nhược, vẻ ngoài thanh tao, tâm cao khí ngạo. Cô ta ngay từ lần gặp đầu tiên đã sinh ra hảo cảm với Tư Hàn mà thích anh. Chỉ là trong lòng Tư Hàn sớm đã có cô, đâu còn chỗ cho người phụ nữ khác cơ chứ.
Nghĩ vậy lông mày lá liễu của cô liền từ từ giãn ra, tâm tình Tuyết Kì vui vẻ hơn không ít. Dù có bao nhiêu Thẩm Giai Hân đi chăng nữa cô cũng không sợ, bởi vì cô tin anh sẽ không bao giờ thay lòng. Mà nếu thực sự có đi chăng nữa thì cô sẽ không bao giờ buông tha cho anh đâu.
Tư Hàn! Cả đời này anh đã định là người của em rồi.
Tuyết Kì mang theo vẻ mặt rạng rỡ nhấc chân rời đi.
Ở phía đằng bên này, Thẩm Giai Hân vừa được nữ lễ tân kia đưa đến phòng tổng giám đốc, cô ta liền đứng trước cửa phòng anh, vẻ mặt lộ ra chút hồi hộp sau mới đưa tay lên gõ cửa.
Cốc! Cốc!
Tiếng động ngoài kia làm Tư Hàn chú ý đến. Anh buông tập tài liệu trong tay xuống, vẻ mặt ung dung nhìn ra cửa mà cao giọng:
- Ai vậy? Vào đi.
Thẩm Giai Hân từ từ đẩy cửa bước vào.
Tư Hàn trong đầu cứ ngỡ là cô quay lại tìm anh nên mừng hụt một phen, nào ngờ người đẩy cửa bước vào lại là một người phụ nữ mà anh cảm thấy vô cùng xa lạ.
- Cô...là ai?
Tư Hàn lạnh nhạt cất lên một câu khiến cho Thẩm Giai Hân còn đang mừng rỡ kia phải sửng sốt. Nụ cười trên khuôn mặt cô ta cũng nhạt dần. Cô ta luống cuống lên tiếng trả lời:
- Triệu tổng, anh không nhớ tôi sao? Tôi là Thẩm Giai Hân, con gái của Thẩm Gia. Vừa rồi là tôi gọi điện cho anh đó, anh không nhận ra sao?
Tư Hàn nghe thấy giọng nói có chút lảnh lót của cô ta cất lên thì từ từ nhận ra. Đúng là cô gái vừa nãy gọi cho anh cũng có giọng nói như vậy.
Anh không phải là trí nhớ kém mà là ngoại trừ cô ra thì những người phụ nữ khác anh đều không có hứng thú, không để vào đầu. Huống chi là cái cô Thẩm Giai gì đó này mới chỉ gặp qua một lần lại càng không thể làm anh ghi nhớ.
Tư Hàn vẻ mặt có chút thờ ơ, lười biếng lên tiếng:
- Không biết Thẩm tiểu thư hôm nay đến đây là có việc gì? Chẳng phải vừa rồi tôi đã nói là không rảnh, không thể tiếp cô sao?
Thẩm Giai Hân nhìn thấy anh tỏ ra lạnh lùng với mình như vậy thì khẽ cắn môi, cúi đầu ngượng ngùng không biết nói gì.
Nhớ lại lời mẹ Thẩm dặn cô ta rằng đàn ông đối với phụ nữ thường tỏ ra lạnh nhạt, hờ hững như vậy mới tốt. Những người như vậy thường sẽ thích những người con gái nhẹ nhàng, dịu dàng ở bên cạnh. Nghĩ như vậy Thẩm Giai Hân lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng cất lên:
- Tôi nghe anh nói là rất bận nên không có thời gian đi ăn tối cùng tôi. Bởi vậy mà tôi đã tự tay làm cơm để mang đến cho anh. Mong là...anh sẽ không chê chút tâm ý này của tôi.
Cô ta vừa nói vừa tỏ ra thẹn thùng đưa ra hộp cơm trên tay mình. Khuôn mặt cô ta hiện đang được phủ lên một tầng sắc hồng không thể nào che dấu nổi. Trong lòng cô ta nhảy dựng lên mong chờ. Thẩm Giai Hân đưa ánh mắt chờ đợi hồi đáp từ Tư Hàn.
Nhưng cô ta lại không thể ngờ rằng anh sẽ nói ra câu nói khiến cho cô ta vô cùng mất mặt.
- Tôi chê.
Tư Hàn thản nhiên nói ra một câu khiến cho nụ cười trên gương mặt cô ta vụt tắt. Cô ta đưa ánh mắt không thể tin nổi nhìn anh mà bối rối nói:
- Anh...nói vậy là sao?
Tư Hàn không mảy may để ý đến thái độ hụt hẫng của cô ta mà lãnh đạm nói:
- Tâm ý của Thẩm tiểu thư đây e rằng tôi không có đủ diễm phúc để nhận rồi. Tôi nghĩ là sẽ có người khác đón nhận tâm ý này của cô phù hợp hơn tôi.
Thẩm Giai Hân vẻ mặt trắng bệch. Cô ta nghe cha của mình nói qua, Triệu thiếu nhà Triệu gia này vốn được mệnh danh trong giới là nam nhân lạnh lùng, vô tình, không để nữ nhân vào mắt. Cha cô ta sớm đã khuyên cô ta không nên mơ tưởng tới người như Triệu Tư Hàn nhưng cô ta cố chấp không chịu nghe. Một khi cô ta đã để mắt đến ai thì nhất định phải tìm đủ mọi cách để chiếm được trái tim người đó.
Nhưng có vẻ như người đàn ông trước mặt cô ta này lại không hề giống với những người đàn ông trước đây cô ta từng gặp, điều này càng khiến cho tâm hồn muốn chinh phục của cô ta nổi lên. Cô ta thề phải có được Triệu Tư Hàn này.
Ở ngoài cửa phòng anh, bóng dáng thanh mảnh, đầy khí chất của người con gái của dung mạo mỹ lệ, khuynh diễm đang đứng ghé sát cánh cửa phòng biểu thị hành động như nghe lén người ta nói chuyện vậy.
Tuyết Kì một thân váy dài đứng ở ngoài cửa phòng từ nãy đến giờ nghe không xót một lời một chữ của hai người đang nói ở trong phòng.
Vừa rồi cô đã rời khỏi công ty nhưng suy nghĩ một lát lại quyết định quay đầu trở lại công ty. Thực ra cô cũng rất tò mò muốn biết biểu hiện của anh khi đối diện với một người phụ nữ khác dịu dàng mỹ mạo kia liệu rằng anh có bị rung động hay không.
Nào ngờ thái độ của anh đối với cái cô Thẩm Giai Hân kia thực sự anh khiến cho cô vô cùng hài lòng.
Còn nói cái gì mà tôi chê nữa. Xem ra anh có vẻ rất quyết đoán trong tình yêu nha! Thật không uổng công cô quay lại rình rập mà.
Tuyết Kì đưa tay lên vuốt cằm suy nghĩ. Đoán chừng Thẩm Giai Hân kia bị từ chối nhưng cô ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Tuyết Kì còn soạn sẵn lời thoại tiếp theo mà cô ta sẽ nói ra với Tư Hàn.
" Chắc chắn tiếp theo cô ta sẽ nói: Không sao hết. Em hiểu mà! Em sẽ đợi anh. Anh không cần phải trả lời em ngay đâu!....Chắc chắn là cô ta sẽ nói như vậy!Ừm. "
Quả nhiên ngay giây sau ở trong phòng liền tiếp tục vang lên thanh âm khẽ khàng của Thẩm Giai Hân:
- Không sao hết. Tôi hiểu mà. Triệu tổng, anh không cần phải trả lời tôi ngay đâu. Tôi sẽ chờ, chờ cho đến khi anh hiểu được tâm ý của tôi.
Tư Hàn nhíu mày nhìn cô ta như nhìn sinh vật lạ. Cô ta nghe không hiểu anh nói gì sao. Anh là không muốn cho cô ta bất kì cơ hội nào để đến gần anh. Anh căn bản không hề muốn dính líu tới người con gái nào khác.
Tư Hàn còn định lên tiếng thì đột nhiên một giọng nói trong trẻo ngọt ngào của nữ nhân từ bên ngoài cửa vang vào trong phòng.
- Tư Hàn, anh có khách đến sao?
Nhìn thấy Tuyết Kì vẻ mặt tươi tắn bước vào phòng, Tư Hàn không khỏi ngạc nhiên cùng kinh hỉ. Chẳng phải vừa cô nói là sẽ rời khỏi công ty sao, sao lại quay lại rồi.
Tuyết Kì thấy anh vẻ mặt cả kinh nhìn mình thì vui vẻ lướt qua người Thẩm Giai Hân mà bước tới chỗ anh nói:
- Thế nào? Nhìn thấy em không vui sao?
- Vui. Đương nhiên là rất vui.
Tư Hàn bày ra vẻ mặt yêu thương cùng cưng chiều mà nhìn cô không rời mắt khiến cho Thẩm Giai Hân còn đang bị lơ đứng ở một bên mà tức giận đến xanh mặt. Cô ta nhìn lướt qua, đánh giá Tuyết Kì một lượt. Đúng là xinh đẹp hơn cô ta rất nhiều. Nhưng điều này càng khiến cho cô ta trở nên ghen ghét, đố kị với cô hơn. Cô ta bắt đầu sinh ra một tia đề phòng với Tuyết Kì mà trong đầu không khỏi tò mò.
Người phụ nữ có thể khiến cho Triệu Tư Hàn thay đổi thái độ nhanh như vậy này rốt cuộc có lai lịch gì.
Cô ta không đợi được mà mở miệng hỏi:
- Không biết...nên xưng hô với vị tiểu thư đây như thế nào?
Tuyết Kì quay sang nhìn cô ta, lãnh đạm trả lời:
- Tôi tên là Triệu Tuyết Kì.
- Cô là...Triệu tiểu thư của Triệu gia?
- Đúng.
Nhận được câu trả lời, Thẩm Giai Hân tỏ ra có chút kinh ngạc rồi lại thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nói vậy thì giữa hai người bọn họ chỉ là quan hệ anh em mà thôi, không có gì phải lo lắng cả.
- Thì ra là cô Triệu. Rất vui được gặp cô, tôi là Thẩm Giai Hân, con gái Thẩm Gia.
Thẩm Giai Hân vẻ mặt hớn hở chào hỏi Tuyết Kì một cách nồng nhiệt khiến cho Tuyết Kì có chút khó chịu. Cô chỉ thản nhiên gật đầu một cái.