Ninh Đình Phúc sau cái đánh dấu của Hoàng Viết Lực và một mũi thuốc ức chế thì cậu đã an toàn vượt qua kì phát tình đầu tiên.
Hôm nay là chủ nhật, như mọi hôm thì cậu định ở nhà làm đề hết ngày vì cậu đã ở nhà cho kì phát tình ngốn hết 5 ngày, lại bị ép ở lại nhà của Hoàng Viết Lực thêm một ngày nữa. Bài tập còn rất nhiều luôn sẵn sàng đợi cậu, Anh Ngữ cậu đã làm xong rồi nhưng còn những môn khác đều còn rất nhiều. Học ủy Đặng Minh Nguyệt rất thông cảm cho cậu nên không bắt cậu nộp bài tập ngay. Dĩ nhiên cậu rất biết ơn cô điều đó, hiện tại cậu cần phải hoàn thành đống bài tập này ngay để nộp cho học ủy.
Thế nhưng hôm nay Ninh Đình Phúc cậu lại không được an nhàn như mọi khi. Vì Dương Mậu ốm rồi, bà ốm không nặng cậu không muốn bà phải hoạt động nhiều. Cho nên hôm nay mọi việc đáng lẽ là của Dương Mậu cậu đã phải làm toàn bộ.
Ninh Đình Phúc không thấy phiền, thực ra với việc cậu đã sớm coi Dương Mậu và Liễu Như Phương như bà và chị gái mình thì chuyện việc nhà này đáng lẽ cậu đã phải tự mình làm từ lâu rồi.
" Tiểu thiếu gia, cậu... cậu cứ để đó không cần làm đâu. "
Liễu Như Phương lắp bắp nhìn cậu nói.
Ninh Đình Phúc cầm cây chổi lau nhà khẽ cười:" Chị cứ đến quán đi, ở đây em sẽ lo mọi thứ ổn thỏa. Bà Mậu đã ngủ rồi, chị đừng lớn tiếng quá đánh thức bà ấy. "
Liễu Như Phương nghe cậu nói thế thì đành im lặng không nói thêm gì được nữa.
Trước khi rời nhà đi đến quán chị còn nhìn cậu đang cần mẫn lau nhà mấy lần, lưu luyến lắm mới rời đi được.
Ninh Đình Phúc thân phận vốn là một thiếu gia nhưng rõ ràng là cậu đã không có được những thứ mà thân phận cao quý của cậu đáng nhận được như mấy kẻ kia, mà thực ra đáng lẽ cậu mới chính là người có quyền nhận chúng nhất. Chính vì quá khứ của mình cho nên hiện tại cậu làm việc nhà rất thành thạo, cũng rất nhanh chóng và gọn ghẽ.
Sau khi dọn dẹp xong nhà cửa thì cũng đã đến khoảng mười giờ trưa. Ninh Đình Phúc cất gọn cây chổi lau nhà đi sau đó xem qua tình trạng của Dương Mậu thêm một lần nữa.
Đây là lần thứ năm trong buổi sáng nay cậu kiểm tra nhiệt độ và tình trạng của bà.
" Tốt, nhiệt độ tuy không giảm nhưng cũng không tăng, dù chỉ một chút nhưng nó sẽ khiến bà bớt mệt hơn. "
Ninh Đình Phúc vắt kiệt một chiếc khăn mặt mỏng sau đó nhẹ nhàng lau qua từ gương mặt cho đến cần cổ của Dương Mậu. Cậu rất cẩn trọng và nhẹ nhàng, tuy cậu không nói ra miệng nhưng cậu rất khó chịu nếu nhìn người mình quan tâm có mệnh hệ.
Dương Mậu nét mặt xanh xao, đến đôi mắt cũng đánh nhau sắp không thể tỉnh táo được nữa, bà run run nắm lấy tay cậu:" A Phúc, thiếu gia... Cậu vất vả rồi.. Bà không... Không sao đâu. "
Ninh Đình Phúc khẽ cười, cậu đem bàn tay có chút lạnh lẽo của bà cất vào trong chăn sau đó ôm chậu nước nóng đứng dậy:" Bà an tâm tịnh dưỡng, mấy ngày nữa chắc chắn bà sẽ khỏi thôi. Hiện tại con phải đi mua đồ nấu bữa trưa, có chuyện gì bà phải báo cho con ngay nhé. "
Dương Mậu gật đầu, sau đó rất nhanh bà đã đi vào giấc ngủ.
Bà đã có tuổi rồi nên cậu rất lo lắng, người đã tới tuổi tứ tuần bị bệnh thường bị bệnh rất lâu cho nên cậu muốn chăm sóc bà kĩ lưỡng một chút.
Ninh Đình Phúc đi ra khỏi nhà lúc mười giờ rưỡi trưa. Nhà cậu gần siêu thị, đi rất nhanh thôi sẽ tới, ngay cạnh siêu thị đi một quãng nữa cũng là đến chợ rồi, rất tiện lợi. Khu chợ này cũng rất nổi tiếng, muốn mua gì ở đó cũng có.
Ninh Đình Phúc quyết định trưa nay sẽ nấu cháo hải sản. Món cháo này cậu rành nhất, nguyên liệu cũng đơn giản mà còn ngon. Dương Mậu đang ốm cho nên bà cũng chỉ có thể ăn được cháo mà thôi.
Cậu sẽ nấu cháo cho bà còn bản thân thì ăn cái gì cũng được.
Người trẻ tuổi ăn gì mà không được, miễn là no bụng là tốt rồi.
Ninh Đình Phúc xách một cái túi không lớn lắm từ trong siêu thị đi ra. Cậu không về nhà ngay, mà cậu sẽ đi tới tiệm thuốc gần đó mua thuốc cho Dương Mậu.
Nhà còn ít thuốc, nhưng cậu sợ nếu bệnh bà trở nặng một chút thì không đủ. Dù sao cũng phải đề phòng mọi trường hợp.
" Cho cháu vài liều thuốc hạ sốt. "
Ninh Đình Phúc nhìn chủ cửa hàng thuốc cất giọng nhàn nhạt.
" Có ngay đây. "
Chủ cửa hàng nhanh chóng lấy thuốc theo yêu cầu của cậu.
Ninh Đình Phúc không mất mấy phút để mua được thuốc mình muốn.
Ninh Đình Phúc trở về nhà là vào lúc mười một giờ mười lăm phút trưa. Cậu nhanh chóng bắt tay vào nấu cơm trưa. Phải ăn uống đầy đủ thì thuốc mới phát huy tác dụng được.
" Bà Mậu, bà thấy trong người thế nào rồi? "
Ninh Đình Phúc nhẹ nhàng nâng bà dậy đặt bà dựa vào thành giường, tư thế này mới có thể dễ dàng ăn uống được.
" Bà không sao... Cậu không cần lo. "
Dương Mậu nói có chút gian nan, đôi môi bà đã có một chút huyết sắc, nét mặt xanh xao cùng thần sắc mệt mỏi.
Ninh Đình Phúc tiến hành đo nhiệt độ cho bà, thấy nhiệt độ vẫn như vậy thì cậu nhanh chóng cho bà ăn cháo rồi uống thuốc.
Cậu nghiên cứu rất kĩ nên cậu nghĩ rất nhanh thôi nhiệt độ của bà sẽ giảm xuống đến mức cho phép.
Quan sát bà thêm một lát sau đó cậu mới đi ra ăn một chút gì đó đem sách vở xuống phòng bà. Đáng lẽ bình thường cậu sẽ ngủ trưa, nhưng hiện tại cậu phải trông chừng nhiệt độ cho Dương Mậu nên cậu đem sách vở xuống phòng bà, cậu học chứ không ngủ. Đằng nào bài tập cũng đủ để cậu ngâm cả buổi trưa.
Thấy bà đã an tĩnh đi vào giấc ngủ thì cậu ngồi lên chiếc bàn trong phòng bà sau đó bắt đầu mở sách giáo khoa Toán.
Di động cậu nhận được tin nhắn, Ninh Đình Phúc liếc qua một chút, buổi sáng hôm nay cậu đã nhận được rất nhiều ròi nhưng cậu luôn không để ý đến. Bởi vì cậu tắt thông báo cho nên chỉ khi nhìn vào thì cậu mới có thể nhìn thấy.
Người gửi tin nhắn cho cậu không có ai khác ngoài Hoàng Viết Lực, hắn đã gửi cho cậu một loạt rất nhiều tin nhắn.
Bảy giờ sáng,: Dậy chưa?
Tám giờ sáng,: Sáng nay ăn gì? Ngon miệng không?
Chín giờ sáng,: Đang làm gì đó? Có phải nhớ tôi không?
Ba phút sau,: Không nhớ tôi cũng không sao, tôi nhớ cậu là được.
Chín rưỡi sáng,: Thân thể không khỏe sao?
Mười giờ trưa,: Bài tập cậu chưa hoàn thành, tôi đã làm rồi.
[ Hoàng Viết Lực đã gửi 15 ảnh cho bạn ]
Gần đây nhất, mười một giờ tròn,: Trả lời tôi.
Nhìn ba chữ cuối cùng trong dòng tin nhắn của hắn, cậu do dự, một tia cảm xúc nhỏ âm thầm xuất hiện đến cậu cũng không nhận biết được.
Cuối cùng, cậu cũng chọn trả lời.
Ninh Đình Phúc: Ăn trưa rồi, tôi không sao.
Nhắn xong dòng tin nhắn cậu liền đặt di động xuống sau đó bắt đầu ngâm mình trong mấy con số lạnh lẽo của Toán Học, cậu không nghĩ đến sẽ xem đáp án mà hắn chụp cho mình.
Hoàng Viết Lực bên kia đợi tin nhắn của cậu đã nửa ngày, hắn vẻ mặt thì vô cùng điềm tĩnh nhưng trái tim thì từng lúc đập càng nhanh hơn, nó đã tố cáo tâm trạng căng thẳng của hắn.
Khi nhận được mấy chữ đơn giản kia, cuối cùng trái tim treo trên cuống họng của hắn cũng được an toàn đặt xuống rồi.
Ting!
Nhìn thấy người nhắn tới cùng dòng tin nhắn không khỏi làm hắn phiền lòng.
Hoàng Viết Quyền: Tối nay về nhà.
_________
Ninh Đình Phúc bên kia làm bài tập với tiến độ rất tốt, cậu học không lệch môn, chỉ là Anh Ngữ sẽ tốt hơn những môn còn lại một chút mà thôi. Bài tập của cậu vơi đi theo thời gian rất đồng đều.
Chẳng mấy chốc cậu đã chỉ còn mỗi bài tập Quốc Ngữ nữa mà thôi, Quốc Ngữ phải viết nhiều, cậu thường không quá thích cái môn học này cho lắm.
Ninh Đình Phúc lúc này cũng có chút rã rời, cậu nhìn ra bầu trời bên ngoài, hiện tại đã là hoàng hôn rồi.
Ninh Đình Phúc tiến hành kiểm tra thêm một lần cho Dương Mậu. Hiện tại nhiệt độ của bà đã giảm xuống đôi chút, cậu tin là hết nhiều lắm là ba ngày nữa bà sẽ an toàn khỏe lại.
Sau khi giải quyết bữa tối và dọn dẹp lại nhà cửa một chút thì đã là tám giờ tối rồi.
Ninh Đình Phúc đi lên phòng, cậu lấy đồ rồi bắt đầu tắm giặt cho bản thân.
Trong lúc cậu tắm, di động cậu đã rung liên tục.
Ninh Đình Phúc ở trong nhà tắm cau mày, cậu có linh cảm không quá tốt. Người có được số điện thoại của cậu không phải là người nhà thì chính là những thành viên của ban ba.
Cậu tắm giặt rất nhanh, chẳng mấy chốc đã cầm di động trên tay.
" Có chuyện gì thế học ủy? "
Người gọi cho cậu là Đặng Minh Nguyệt, bên kia đầu dây rất ồn.
Đặng Minh Nguyệt đầu dây bên kia cố đè giọng thật nhỏ, run rẩy nói.