Chủ nhật, Gia Khánh cho học sinh được một buổi nghỉ trong tuần. Vào hôm nay thì học sinh của trường đa phần sẽ không ở ký túc xá mà mọi người sẽ quay về nhà với gia đình. Cả mọt tuần quậy phá rồi về nhà với ba mẹ một bữa cũng không phải chuyện gì khó. Nhà trường cũng thường khuyên học sinh nên cuối tuần về với gia đình, như vậy thì ba mẹ sẽ bớt lo lắng hơn.
Ninh Đình Phúc thức dậy vào lúc chín giờ sáng, vì là chủ nhật nên cậu thường ngủ nướng mất thêm một tiếng nhưng hôm nay cậu lại ngủ mê man thêm một tiếng nữa là bởi vì cơ thể có chút không được ổn định.
Ninh Đình Phúc ngồi dậy từ giường, cậu tự cảm nhận được mùi sữa thơm ngọt đang lan tỏa trong không khí. Tuy nó không quá dày nhưng nó đang hiện hữu trong không khí một cách vô cùng rõ ràng. Cậu cảm thấy cảm xúc của mình đang dần trở nên nóng nảy và hơi mất kiểm soát một chút.
Cái mùi hương này đang nhắc nhở, cậu chính là một Omega.
Ninh Đình Phúc cau mày tỏ thái độ khó chịu sau đó vươn tay lên đầu giường với lấy ống tiêm thuốc ức chế sau đó rất nhanh đã tự tiêm cho mình một liều thuốc ức chế vào cổ tay. Cảm nhận chất lỏng màu xanh trong suốt lạnh lẽo đang dần đi vào trong cơ thể mình, đôi mắt hơi tan rã của cậu dần thanh tỉnh và cảm xúc hỗn loạn cũng đã vơi đi rất nhanh chóng.
Để thuốc ức chế thuận lợi khiến cho đầu óc bản thân tỉnh táo hoàn toàn, xong xuôi Ninh Đình Phúc cầm lấy lọ thuốc dùng để che đi tin tức tố của mình sau đó phun một đường từ trên xuống dưới, phun nhiều nhất dĩ nhiên là tuyến thể, nơi nhạy cảm nhất. Lọ thuốc này cậu được bệnh viện đặc chế, bởi vì cậu nói bản thân không thích giới tính của mình cho nên bệnh viện đã tri kỷ làm cho cậu riêng một loại thuốc che giấu. Nó không có mùi hương nào, khi cậu dùng thuốc lên người mình cậu hoàn toàn sẽ giống như một Beta và không có bất cứ mùi hương nào.
Omega cấp S không nhiều, thậm chí là hiếm cho nên khi cậu nói mình không thích giới tính của mình thì bệnh viện còn cho cậu miễn phí một buổi tư vấn tâm lý. Họ sợ cậu lại làm ra chuyện gì đó nghĩ quẩn, trước kia đã từng có tiền lệ rồi, còn không chỉ có một nữa. Ninh Đình Phúc nghe tai này lọt tai kia, cậu không bận tâm tới, cậu sẽ không rảnh để tự tử đâu.
Cơ mà dĩ nhiên lọ thuốc này sẽ chẳng phát huy tác dụng một chút nào nếu kì phát tình của Ninh Đình Phúc.
Chuẩn bị xong xuôi thì Ninh Đình Phúc vệ sinh cá nhân và thay đồ đi xuống nhà. Theo dự định ngày hôm qua của cậu thì hôm nay cậu sẽ tới bệnh viện làm kiểm tra định kỳ.
" A Phúc, đến đây ăn sáng đi con. "
" Vâng ạ. "
Ngày chủ nhật quán của Dương Mậu sẽ không hoạt động, thay vào đó bà sẽ ở nhà và nấu bữa sáng cho cậu sau đó quét tước nhà cửa một chút rồi nghỉ ngơi thư giãn. Bà thường hay đọc báo, thói quen của người cao tuổi chính là như vậy.
Ninh Đình Phúc kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, cậu đặt hồ sơ khám bệnh của mình lên trên bàn.
Việc đi khám cậu đã thông báo cho Dương Mậu và Liễu Như Phương rồi. Vào tối hôm qua Liễu Như Phương đã căng thẳng đưa tiền khám bệnh cho cậu rồi thấy cậu nhận một cái liền ngay lập tức chạy biến. Cậu không hiểu tại sao chị lại sợ mình đến như vậy. Mà nói là tiền khám bệnh thôi, Liễu Như Phương đưa cho cậu nhưng hai vạn, con số này không chỉ để khám bệnh. Chị còn đưa cho cậu cả tiền dùng để cậu mua đồ dùng lặt vặt nữa.
Hai người Dương Mậu và Liễu Như Phương họ đều vẫn coi cậu là thiếu gia, cậu biết điều đó nên cậu đã không từ chối họ, nếu cậu từ chối họ họ sẽ rất khó xử.
Hai người đều được mẹ cậu đối xử rất tốt, họ như vậy với cậu cũng được tính là đang trả ơn. Ninh Đình Phúc không muốn nhận cũng không có cách nào từ chối.
Vào chín giờ rưỡi sáng Ninh Đình Phúc đi ra khỏi nhà, cầm theo sổ khám bệnh của mình nhét vào một cái túi sau đó bắt xe bus để đến bệnh viện.
________________
Bệnh viện Liễu Tung, đây là bệnh viện lớn thuộc cấp trung ương và lớn nhất thành phố A.
Ninh Đình Phúc mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen phù hợp với thời tiết chớm thu, đeo khẩu trang cầm theo sổ khám bệnh rảo bước chậm rãi vào bệnh viện.
Tuy cậu đeo khẩu trang nhưng chỉ riêng đôi mắt của cậu đã rất thu hút người khác, tỉ lệ người ta quay đầu nhìn cậu chắc chắn phải cao đến hơn tám mươi phần trăm.
Ninh Đình Phúc đã từng đến nơi này làm kiểm tra định kì hai lần, lần đầu phát tình và lần kiểm tra định kì lần 1 vào tháng 7. Lần này đến đây cậu đã rất thuận đường mà đi chậm rãi tiến thẳng vào phòng đặc biệt dành riêng cho các Omega cấp S. Phòng khám này thường không có người, vì Omega cấp S không nhiều như các Omega cấp C hoặc cấp B. Omega cấp A cũng đã được đánh giá là không nhiều rồi. Bác sĩ ở phòng này là bác sĩ ít công việc nhất nhưng cũng là bác sĩ một khi có chuyện xảy ra với Omega cấp S kia thì sẽ mất luôn việc làm bác sĩ vĩnh viễn.
Ngồi được tại phòng này cũng toàn là những bác sĩ có trình độ cấp giáo sư trở lên.
Ninh Đình Phúc mở cửa tiến vào bên trong, cậu đã từng đến nơi này một lần rồi.
" Ồ Tiểu Phúc, chào cháu. "
Bác sĩ Lý nhìn thấy Ninh Đình Phúc thì mỉm cười đôn hậu, ông là một người đàn ông với độ tuổi ít nhất đã hơn sáu mươi và một mái tóc bạc trắng do tuổi già.
" Bác sĩ Lý, cháu đến đây làm kiểm tra định kỳ ạ. "
Ninh Đình Phúc nói đoạn kéo ghế ngồi xuống trước mặt của bác sĩ lý, cậu đưa sổ khám sức khỏe của mình cho bác sĩ Lý.
Bác sĩ Lý nhận lấy sổ khám sức khỏe trong tay cậu sau đó dường như đang quan sát Ninh Đình Phúc, ông khẽ cười:" Có vẻ cháu không được khỏe lắm phải không? "
Ninh Đình Phúc gật đầu đáp:" Dạ vâng, tin tức tố của cháu bị rối loạn. "
Bác sĩ Lý nheo mày trong chốc lát sau đó nhẹ nói:" Không sao, mới phân hóa rối loạn tin tức tố là thường thấy thôi. Bác sẽ bắt đầu kiểm tra toàn diện cho cháu nhé Tiểu Phúc? "
Ninh Đình Phúc gật đầu đáp ứng, rất nhanh quá trình kiểm tra toàn diện đã bắt đầu diễn ra.
Lúc này tại một căn phòng bệnh VIP.
Trên giường là một nam sinh đang hôn mê bất tỉnh, ống thở oxi được gắn lên miệng. Cổ tay trái được băng lại thật dày và dây nhợ khắp nơi trên cơ thể. Điện tâm đồ ngay bên cạnh cậu ta đang vang lên từng tiếng động yếu ớt, nhịp tim của cậu ta hiển hiện trên đó cũng yếu ớt vô cùng. Nét mặt của cậu ta xanh xao và đôi môi không còn đọng lại một chút màu sắc nào.
Nam sinh đang hôn mê bất tỉnh này chính là Túc Hạ Chu - đối tượng tự sát mà mọi người trong Gia Khánh đang thảo luận to nhỏ khắp mọi nơi trên diễn đàn trường. Đi đâu cũng thấy người học sinh trong trường đang bàn tán về vụ này. Đương nhiên còn có rất nhiều thứ liên quan được một cái liền đào ra hết như là gia đình của Túc Hạ Chu và gia đình của nữ sinh Omega kêu gọi mọi người xa lạnh bắt nạt cậu ta kia.
Có điều, nguyên nhân chính khiến cậu ta phải tự sát chính là Hoàng Viết Lực - người hiện tại đang đứng bên giường Túc Hạ Chu thì không một ai nói hắn có tội cả.
Hoàng Viết Lực nhìn Túc Hạ Chu hôn mê bằng ánh mắt lạnh nhạt nhưng sâu trong đôi mắt lạnh nhạt ấy chính là sự chua xót, một cảm xúc rất hiếm thấy của hắn.
"... Lần sau đừng khiến anh trai cậu lo lắng nữa. "
Chọn mãi mới được mấy từ này để nói, Hoàng Viết Lực nói xong liền rời khỏi phòng. Bên ngoài rất nhanh nam sinh mấy ngày trước tìm đến hắn gây chuyện chạy nhanh vào phòng. Cậu ta dĩ nhiên chẳng quan tâm gì đến Hoàng Viết Lực bước ra từ căn phòng.
Hoàng Viết Lực rảo bước chậm rãi, bởi vì trong bệnh viện cấm hút thuốc nên hắn không thể làm một điếu để giải tỏa được,
Chính Hoàng Viết Lực là người đã giúp gia đình Túc Hạ Chu đem cậu ta tới được bệnh viện này để chữa trị. Tiền viện phí đắt đỏ hắn đều đã trả xong giúp gia đình này rồi. Đây coi như cũng là lòng cảm thương của hắn đi.
Hắn đã từng mất em gái, hắn không muốn nhìn người khác mất đi em trai mà không làm gì. Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến hắn. Làm một chút chuyện... tất cả đối với hắn cũng chỉ là vì em gái bé nhỏ đã đi xa của hắn mà thôi.
Hoàng Viết Lực rảo bước chậm rãi mang theo tâm trạng nặng nề, lúc hắn vừa mới ngẩng lên thì nhìn thấy một bóng người khá quen thuộc.
Ninh Đình Phúc lúc này đang cầm sổ khám sức khỏe trên tay nhìn một chút, cậu có cảm giác ai đó đang nhìn mình nên đã ngẩng đầu.
Kết quả... bốn con mắt lạnh lẽo gặp nhau.
Ninh Đình Phúc trong phút chốc kinh hoảng nhưng sau đó rất bình tĩnh đem sổ khám bệnh nhét vào bên trong chiếc túi mà mình xách theo.