Địa bàn của Lãnh chúa Vực Sâu cũng từa tựa những nơi khác trong Ngục Ma, có chăng chỉ khác ở chỗ không khí nơi đây ngập tràn các loại nguyên tố phép thuật bạo ngược, khiến Nhân loại vốn quen với các nguyên tố phép thuật ôn hòa ở vị diện Nhân giới cảm thấy khó chịu.
Pháp sư không thể hấp thu nguyên tố chứa luồng khí bạo ngược ở nơi này, chỉ vô tình hấp thu thôi cũng sẽ làm giảm độ tinh khiết của mạch phép trong cơ thể, thậm chí có thể khiến Pháp sư tẩu hỏa nhập ma, nhưng nó lại là luồng khí mà các ma vật yêu thích nhất, có thể giúp chúng tăng sức mạnh, cũng bởi Ma giới tràn ngập luồng khí này nên Ma tộc hấp thu chúng mới trở nên bạo ngược tàn nhẫn.
Từ khi bước vào địa bàn của Lãnh chúa Vực Sâu, Giản Lục đã thấy khó chịu nhưng vẫn cố nhịn, chỉ dừng việc hấp thu nguyên tố trong không khí mà thôi.
Nơi ở của Lãnh chúa Vực Sâu không có Ác ma tí hon tuần tra khắp nơi, nhưng đám Ma tướng ở đây lại mạnh hơn, hai người không muốn dây dưa lằng nhằng, đành tiếp tục vừa đi vừa trốn.
Họ vừa lẻn vào không lâu thì cảm nhận được trong không khí có hai luồng sức mạnh cực kỳ bạo ngược va vào nhau, tiếng ầm vang từ xa vọng lại đã cho họ biết nơi này có người đang đánh nhau. Giản Lục theo phản xạ liếc nhìn bản đồ hệ thống, khu này ngoài cậu và Hynes thì không còn chấm trắng nào tượng trưng cho Nhân loại nữa.
“Đi xem thử!”
Hynes phấn khích nói, không chờ Giản Lục đồng ý đã kéo cậu tránh né những Ma tướng đang quan sát, tiếp cận chiến trường.
Chẳng bao lâu sau, họ nhìn thấy hai kẻ đang đánh nhau ở một nơi trống trải, một tên là Ác ma với cặp sừng cong trên đầu, trông gã khá giống Nhân loại, có làn da màu đen, mắt đỏ ngầu lập lòe những tia tàn nhẫn, thân hình cao lớn gần ba mét.
Đối chiến với Ác ma này là một Nhân loại cao gần hai mét, nước da đồng cổ khỏe khoắn, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, đôi mắt có màu đỏ đặc trưng của Ma tộc, trên đầu là cặp sừng cong như Ma tộc.
“Ồ?” Hynes nhìn chằm chằm vào Ma tộc đang chiến đấu với ác ma, nhỏ giọng nói với Giản Lục: “Ma tộc kia rất giống Joyce.”
Giản Lục: “…Chính là hắn.”
Hynes tức thì suy ra được thân phận của Joyce: “Hắn là Bán ma tộc à?”
“Xem ra là vậy.”
Sau đoạn đối thoại ngắn, hai người đều im lặng.
Hynes nhìn Joyce đang vật lộn với Ác ma Vực Sâu, nét mặt như đang suy tư điều gì, còn Giản Lục thì đơ toàn phần.
Lúc này Giản Lục như sắp phát điên đến nơi. Bán ma tộc đúng là phi khoa học mà, rõ ràng trước khi hóa ma chỉ là một nhược thụ cao mét tám, vừa hóa ma xong đã thành người đàn ông cao lớn đầy nam tính, có sự ngang tàng quyến rũ, nhìn tiềm lực này đi, nữ chính quả là có phúc trong chuyện giường chiếu.
Hẳn là vì sau khi hóa ma chủng tộc của Joyce thay đổi nên bản đồ hệ thống xếp hắn vào loại quái có thể đánh để thăng cấp? Giản Lục cạn lời, bảo sao lúc nãy trên hệ thống không có chấm trắng tượng trưng cho Nhân loại.
Bấy giờ, một Ác ma Vực Sâu, một Bán ma tộc buông vũ khí vật lộn nhau bằng bản năng cơ thể, Ma tộc coi thân hình cường tráng khỏe khoắn của mình là vũ khí thuận tay nhất, họ có thể dùng tay không giết chết ma thú, khi Nhân loại và Ma tộc đánh nhau, nếu Nhân loại không dùng vũ khí thì sẽ không tài nào thắng nổi Ma tộc cường tráng.
Tại trung tâm chiến trường, đâu đâu cũng có đá vụn và cây cối ngã đổ, đá rơi xuống từng tảng lớn, thảm thực vật phía dưới bị hủy hoại, cát bụi mịt mù, tiếng gầm rú chẳng khi nào dừng lại. Hệ quả của việc ma thực bị hủy hoại là ánh sáng cũng biến ảo liên tục, Giản Lục chăm chú nhìn vào lâu đài Ác Ma xây trên vách núi cách đó không xa.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là lâu đài của Lãnh chúa Vực Sâu.
Lâu đài như thể mọc lên giữa vách núi, cao chót vót không nhìn thấy đỉnh, cứ tưởng tượng mà xem, không gian ở đây cao bao nhiêu thì tòa lâu đài Ác Ma này cao bấy nhiêu. Và lại càng không thể phán đoán về nó theo lẽ thường, người ta không còn cảm thấy nó nằm trên núi nữa, mà dường như đang ở một không gian đặc biệt khác.
Phải chăng thật ra Ngục Ma chính là một không gian đặc biệt?
“Lục Lục, có mùi của hoa Máu không?”
[Lục Lục cảm nhận được trong lâu đài có nguyên tố hệ mộc, nhưng nó bị cái gì đó che chắn.] Người tí hon da xanh phiên bản đáng yêu thò đầu khỏi tay áo Giản Lục, cũng nhìn về phía lâu đài, nét mặt buồn như đưa đám.
Đã xác định được hoa Máu ở trong lâu đài Ác Ma, bây giờ việc cần làm là nhân lúc Ác ma Vực Sâu tập trung vào trận chiến thì trộm hoa. Có điều…
Giản Lục dời mắt nhìn chiến trường, Bán ma nhân đã bắt đầu yếu thế, tuy hắn là Chiến sĩ hiếm có nhưng dù sao tuổi còn quá nhỏ, chưa đủ kinh nghiệm, không thắng được Ác ma Vực Sâu.
“Hynes, nếu cậu đánh với Ác ma Vực Sâu kia, phần thắng là bao nhiêu?” Giản Lục thì thầm hỏi.
Hynes: “…Ba phần.”
“Nếu cậu và Joyce hợp tác?”
“Bảy phần.”
Giản Lục yên tâm hẳn, nói: “Hynes, Joyce sắp thua rồi, chúng ta phải cứu anh ta trước đã.”
Cuối cùng Hynes cũng dời tầm mắt khỏi trận chiến chuyển sang Giản Lục, nhìn vào đôi mắt nhạt màu của cậu, y sững người trong giây lát rồi gật đầu đáp: “Ừm, em biết rồi.”
Hai người lại nhỏ giọng bàn bạc thêm, lúc này, Joyce bị Ác ma Vực Sâu nện một cú vào ngực khiến ngũ tạng dập nát, cơ thể đập mạnh vào một cột đá mọc ngược, cột đá gãy rơi, những viên đá lớn thi nhau rơi xuống chôn vùi Joyce trên đất.
Ác ma Vực Sâu hưng phấn vừa gào rú vừa lao đến, xách Joyce lên, cầm chân hắn ném vào vách núi, miệng hét những tiếng lớn. Bị Ác ma Vực Sâu quẳng như bao cát, hơi thở Joyce yếu dần, chẳng còn sức đứng dậy nữa, cũng chính bởi thế nên Ác ma Vực Sâu không giết hắn ngay mà từ từ tra tấn, đây là một thú vui tàn ác của gã.
Khi Ác ma Vực Sâu muốn ném Bán ma nhân vào vách núi một lần nữa, chợt một luồng sáng trắng lóe lên, trong luồng sáng ấy chứa sức mạnh thánh khiết mà đám Ác ma căm ghét khiến gã bị chói mắt trong giây lát, cùng lúc đó gã nhận thấy một luồng khí nguy hiểm.
Đó là đấu khí vàng kim.
Ác ma Vực Sâu theo bản năng tránh đi mối nguy hiểm này, vì hành động trốn tránh ấy mà có kẻ nhân cơ hội chạm vào con mồi đặt cạnh gã, nhân lúc hỗn loạn trộm con mồi đi mất.
“Grào!”
Ác ma Vực Sâu phản ứng rất nhanh, nhìn thấy người đang vội vã bỏ chạy trong ánh sáng trắng, cơ thể gã lập tức phình to, khi định chặn Nhân loại lẩn trong ánh sáng lại, thì bỗng có thêm một luồng đấu khí vàng sáng chói lao đến, Ác ma Vực Sâu cảm nhận thấy nguy hiểm tiềm ẩn trong đó nên không dám dùng tay đỡ mà triệu hồi vũ khí của mình – một cây ma kích có phần đầu uốn lượn như chiếc sừng của gã, chọc thẳng vào đấu khí.
Nhát chọc của ma kích làm xuất hiện mảng lớn sương đen tà ác va vào đấu khí, hai thứ ăn mòn nhau giữa không trung.
Hynes không ngờ tên Ác ma Vực Sâu này mạnh đến vậy, đấu khí vàng kim mà y hằng kiêu ngạo bị chặn lại khiến nét mặt y trở lên âm u lạnh lùng, y không lùi mà còn tiến tới, kiếm phép trong tay giơ lên lần nữa, dồn hết đấu khí trên người vào một nhát kiếm.
Đấu khí vàng kim chứa hơi thở giết chóc lao đến, ma kích của Ác ma Vực Sâu cũng được giương lên.
Ầm ầm, dưới sức ép của hai luồng sức mạnh, tất cả sỏi đá xung quanh đều nổ tung, đôi mắt ngạc nhiên của Ác ma nhìn thấy Nhân loại nọ mặc kệ việc có thể bị ma kích đâm, chỉ biết chém kiếm phép chứa đấu khí vàng kim nóng rực xuống.
“Grào”
Ác ma Vực Sâu đau đến mức hét to, một cánh tay của gã đã bị đấu khí vàng kim nguy hiểm ăn mòn.
Cơ thể của ác ma vô cùng cứng cáp, vũ khí sắc bén nhất của Nhân loại cũng khó lòng để lại dấu vết gì trên da thịt chúng, nhưng bây giờ đấu khí của một Nhân loại lại làm gã bị thương.
Ác ma Vực Sâu vừa kêu gào thảm thiết vừa vung ma kích loạn xạ, luồng khí tà ác ồ ạt tuôn ra, mấy ngọn núi xung quanh thi nhau sụp xuống, đám Ma tướng xem chiến đằng xa cũng bị liên lụy, kẻ chậm chân thậm chí còn bị ma kích chém chết, chỉ phút chốc tiếng la thất thanh vang dậy khắp nơi.
Giản Lục đặt Joyce đã ngất xỉu vào một hang động nhỏ rồi chạy lại gần cuộc chiến, cảm nhận được dao động đến từ nguồn năng lượng khổng lồ, vẻ mặt cậu càng thêm nghiêm nghị. Ngay sau đó cậu thấy Hynes lảo đảo chạy đến, ngực áo y bị máu nhuộm thành màu đen, trên quần áo còn có vết cháy sém, luồng khí tà ác chập chờn quanh người.
Sau đó Giản Lục vác một tên Bán ma nhân, dẫn theo một tên tàn tật chạy thục mạng ra khỏi địa bàn của Ác ma Vực Sâu, trốn vào một hang động được ma thực che phủ, vừa ném Bán ma nhân xuống đất xong lập tức kéo Hynes lại gần, xé toạc mảng trước ngực y, áp tay lên miệng vết thương bị nhiễm luồng khí tà ác, ánh sáng thánh khiết không ngừng xua đi khí vị chết chóc.
Nửa ngày sau, mặt mũi Giản Lục trắng bệch nhưng tay vẫn không ngừng phóng năng lượng phép thuật, cuối cùng lượng lớn Thánh quang cũng xua tan hết ma khí tà ác, máu ở miệng vết thương đã đỏ trở lại, nhờ Thánh quang chữa trị, vết thương cũng nhanh chóng được khép lại.
Miệng vết thương lành cũng là lúc Giản Lục kiệt sức, cậu suy yếu ngã gục xuống.
Hynes lập tức vươn tay đỡ lấy cậu.
Bán ma nhân vừa tỉnh đã thấy cảnh tượng chói mù mắt chó của hắn: Thiếu niên tóc vàng nửa nằm trên đất, thanh niên tóc bạc nhiệt tình sà vào lòng y, trên gương mặt tái nhợt của thiếu niên tóc vàng nở nụ cười đầy ẩn ý!