Lạc nương tử không có nói cái gì, cho bú sữa xong, sống lưng đĩnh đạc rời đi, cổ nàng tinh tế trắng ngần. Phía sau là hai tỳ nữ dịu dàng đi theo.
A Lộc nhìn muội muội, bυ" sữa no, thực vui vẻ đi tìm Đại Hắc chơi. A Lộc thực hâm mộ muội muội, cái gì cũng không biết, ăn no liền vui vẻ. Hắn hy vọng muội muội mãi vui vẻ như vậy, không cần phiền não.
Giữa trưa có canh thịt bò.
Lão Ba đem thịt bò nấu, thịt bò chín tràn đầy một nồi canh thịt bò. Hương vị rất thơm rất thơm.
Uống lên một ngụm, nhọt lành, thơm, thực ngọt,.... A Lộc cảm thấy hắn cạn ngôn ngữ, không biết dùng từ gì để diễn tả vị ngon chả canh thịt bò.
Uống một ngụm, hắn cảm thấy toàn thân ấm áp dạt dào, cảm giác miệng vết thương liền tốt lên.
Thiếu niên cơ trí luôn bình tĩnh A Lộc, sau khi uống xong ba bát canh thịt bò, cười ngây ngốc.
Lão Ba tuy rằng không có khoa trương như thế, cơm nước xong, lão cầm chém ɭϊếʍ sạch sẽ, dĩ nhiên cũng thực vui vẻ.
Tiểu Thần Hữu mới ăn no sữa, đối với canh thịt bò vẫn hứng thú. Nàng đối với Đại Hắc lại càng hứng thú, nàng bò lên lưng Đại Hắc, đi bộ bên ngoài thảo nguyên.
Đi phía sau là một con ngựa độc nhãn.
So sánh với Đại Hắc du ngoạn thảo nguyên, Thứ thật là đáng thương, mình đầy thương tích không nói, mắt còn thiếu một con. Bất quá đi theo Đại Hắc, Đại Hắc dừng nó cũng dừng, Đại Hắc đi nó cũng đi.
Ăn cơm trưa xong, lão Ba tiếp tục đem A Lộc đặt ra ngoài.
Còn kiên định đem vết thương của A Lộc mở ra, ánh nắng mặt trời chiếu vào sẽ nhanh khô miệng vết thương hơn.
A Lộc nhìn thịt treo trêи kia, lại nhìn bụng mình, cảm thấy lão Ba đối đãi bọn họ giống nhau.
“Ba thúc, thịt này treo nơi này, có thể nào bị chim trêи trời bay xuống tha đi mất không?”
Lão Ba ngửa đầu nhìn lên trời, thấy một con chim ưng đang lượn vòng.
Nhìn nửa ngày mới có chút kinh ngạc nói: “Hẳn là sẽ không. Chim kia hi hữu chỉ bắt vật còn sống.”
Lão Ba tâm tình vui xướng, tiếp tục đi xem đàn ngựa.
Muội muội cùng Đại Hắc đã đi chơi.
Chỉ còn lại A Lộc cùng khối thịt bò phơi nắng.
A Lộc ngẩng đầu lại nhìn không trung, sau đó hắn thấy chim ưng trêи không trung hướng tới phía mình bay tới.
A Lộc nhìn chính mình, cách đó không xa nấu một nồi thịt bò. Chính mình là vật còng sống đi.