Tiếng sói tru càng ngày càng gần. Thiếu niên dựa lưng vào vách núi, càng lúc càng run rẩy lợi hại hơn. Dẫn tới tiểu hài tử trong lồng ngực hắn cũng rung theo.
Bất quá tiểu hài tử còn chưa biết sợ. Lúc này còn tưởng thiếu niên chơi đùa với mình. Khanh khách cười rộ lên.
Thiếu niên ôm tiểu hài tử, nhìn khuôn mặt nàng, dưới ánh lửa, dường như không giống lúc ban ngày biểu hiện là vận đen, lúc này vẻ mặt nàng tươi cười, bộ dáng vui vẻ.
Trong lòng sợ hãi cũng bởi vẻ mặt tươi cười này mà giảm bớt đi một ít.
“ Sóng nhiều ha lỗ, biết hề diễm...” A Lộc nhớ lại thời điểm được cha ôm vào lòng, nói hai câu này. Tuy rằng hắn không hiểu ý tứ hai câu này có nghĩa là gì, nhưng là thứ khắc sâu trong ký ức, mỗi lần được nghe hai câu này, trong lòng thực tĩnh lặng.
Hắn cưỡng bách chính mình niệm hai câu này. Có chỗ khó đọc, hắn niệm thật chậm.
Gió thổi lớn hơn, ngọn lửa lung lanh muốn tắt. Tuy rằng A Lộc bỏ thêm không ít cỏ khô và cành cây, nhưng đều không bùng lên được.
“ Sóng nhiều ha lỗ. Biết hề diễm... “ A Lộc niệm lặp lại.
“ A a a... “ Bỗng nhiên muội muội trong ngực cũng thì thầm theo.
A Lộc phụt cười, muội muội còn chưa biết nói.
Lúc này ngọn lửa bỗng nhiên tắt hẳn, hắn nhìn tới chỗ xa xa, dường như nhìn thấy được một đôi mắt sâu thẳm.
Hắn vội vàng ngưng cười, tiếp tục niệm: “ Sóng nhiễu ha lỗ. Biết hề diễm...”
” A a a...”
Bên ngoài đống lửa, có rất nhiều đôi mắt, A Lộc dùng sức ôm chặt muội muội. Ra sức tiếp tục niệm hai câu này.
Hắn tin tưởng cha ở trêи trời sẽ phù hộ hắn.
Lại nói hắn không thuộc hoàn toàn đoạn chú ngữ, nên căn bản không có bao nhiêu tác dụng.
Bầy sói kia căn bản không dám tới gần, vì hắn đang ôm gắt gao đứa trẻ mới sinh. Trong mắt của bầy sói, thiếu niên đang ôm một quả cầu lửa, chiếu sáng khắp thảo nguyên.
A Lộc không biết đã niệm tới lúc nào, hắn cứ niệm, thế nhưng lại ngủ mất, hắn quá mệt mỏi.
Trong lồng ngực hắn tiểu hài tử cũng mềm mại dựa vào hắn, hô hấp vững vàng ngủ rồi.
Bên ngoài kia là một đám sói, nói đến để ăn thịt người cũng không đúng, giống như đến để làm thủ vệ. Đám sói tự động đi thành vòng tròn, nhìn chăm chăm người bên cạnh đống lửa . Mãi cho đến khi không trung tờ mờ sáng, phía đông thái dương dần dần hiện ra.
Bầy sói lúc này tự nhiên biến mất. Chỉ có một vòng cỏ bị lún xuống.
A Lộc ôm hài tử mới sinh ngủ ngon lành. Một chút cũng không cảm thấy lạnh. Phá lệ một đêm hắn có một giấc ngủ an ổn.
Hắn bị đánh thức, đôi tay nhỏ lay lay mí mắt hắn, hắn liền mở mắt ra, liền nhìn thấy một đôi mắt tràn ngập nước mắt.
Trời đã sáng, thái dương đã lên cao. Đống lửa trước mặt đã dụi tắt. Sau lưng hắn cảm thấy thật nhức mỏi, ngay sau đó là một trận vui sướиɠ, hắn không chết.
Hắn cùng muội muội đều tốt.
Không đúng, muội muội giống như không tốt lắm.......
Nàng nôn nóng giãy giụa trêи người hắn. A Lộc không biết nàng xảy ra vấn đề gì, đem vén tã lót lên, bỗng nghe được âm thanh “ phốc” một cái.
Tiểu gia hoả cư nhiên đánh rắm.
Tiếp theo lại “ phốc” một cái. Nàng là tưởng mình ị phân đi.
A Lộc liền đem nàng bế tới sườn núi phía sau. Có điểm ôm nàng không được thành thục. Thấy sắc mặt nàng nghẹn đỏ, sau đó liền đi đại tiện.
A Lộc tìm một vòng, chưa thấy cỏ có thể chùi được, đem nàng bế sang một bên, dùng đất che đi chỗ nàng vừa đại tiện.
Tiếp theo tiểu gia hoả cả người không được tự nhiên. A Lộc nhìn tiểu gia hoả bộ dáng nhích tới nhích lui, giống như thực sự yêu thích sạch sẽ, cũng may trước kia chăn thả ở Tư gia, biết thượng nguồn ở đâu mà tìm nước.
Hắn ôm muội muội, men theo cỏ mọc, thật nhanh quả nhiên tìm được một dòng suối.
Hắn dùng mảnh vải bao vứt vào trong nước, nước thật lạnh, bất quá hắn cũng đã quen, đem muội muội tới lật qua, dùng vải bố lau ʍôиɠ nhỏ.
Lúc đem nàng thả xuống, thấy nàng ngoan ngoãn không hề lộn xộn, lại đem miếng vả rửa lại trong nước, sau đó nghiêm túc lau mặt nàng một phen.
Cảm giác được tiểu gia hoả ra sức giãy giụa, dùng sức không hề nhỏ, trợn tròn mắt nhìn mình.....
A Lộc tựa hồ thấy được nàng ghét bỏ miếng vải bao lau mặt...... Liền móc ra nửa bình sữa dê còn dư cho nàng.
Hắn nhấp cho nàng một ngụm, liền thấy tiểu gia hoả thoả mãn ăn xong, trong miệng rầm rì vui vẻ, vươn tay dùng lực đẩy bình về phía hắn.
A Lộc không rõ nguyên do, lại hướng nàng muốn cho nàng uống, nàng lại khép chặt miệng. Hắn thử đưa lên uống một ngụm nhỏ, lại thấy nàng toét miệng cười.
A Lộc thấy trong lòng cảm động. Tối qua chia rắn cho nàng, nàng nhất định nhớ kĩ.
Tiếp tục cấp sữa dê cho nàng uống, muội muội một ngụm, sau đó chính mình lại một ngụm, tổng cộng không có nhiều lắm. Muội muội uống nhiều, còn hắn chỉ nhẹ nhàng ɭϊếʍ một ɭϊếʍ.
Bỗng hắn cảm thấy nguy hiểm, theo bản năng ôm muội muội lăn một vòng, liền thấy chỗ hắn vừa ngồi, là một cung tên. A Lộc vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ ngẩng đầu, liền thấy trước mặt có một đám người chạy như bay lại đây. Tiếng ngựa hí dài!