"Áo ngoài của người chết, nước bùn trên người bên trái nhiều hơn bên phải, trên hai chân cùng vạt áo, ngoại trừ bùn đất thì còn dính rêu xanh lục. Hẳn là hung thủ đã kéo người sắp chết tới ngoài núi giả, vì hành lang không đủ cao nên phải kéo người vào. Tứ chi không có ngoại thương rõ ràng. Có lẽ nên mang thi thể về nghĩa trang trước, ta sẽ đến đó để nghiệm kỹ hơn."
Bạc Nhược U vừa nghiệm xong, Ngô Tương liền gọi người vào để chuyển xác Diệp Phỉ. Nàng cầm một cây đuốc, cẩn thận quan sát vách đá bốn phía cùng hai lối hành lang, so sánh một hồi, liền phát hiện hung thủ đã vào từ cửa ra vào trong vườn.
Bạc Nhược U đi dọc theo hành lang ra ngoài, đưa mắt nhìn về phía sâu trong Bách Điểu Viên. Đập vào mắt nàng chỉ là sắc màu xanh biếc um tùm, những đình đài mái cong ẩn hiện bên trong. Ban ngày đã vậy, nếu là giờ Tý đêm qua, thì càng dễ dàng che giấu tung tích hơn.
Khi đang quan sát, nàng bỗng nghe tiếng khóc nỉ non khe khẽ, liền men theo bên ngoài núi giả vòng qua, thấy một gã sai vặt đang quỳ trên đất, khóc sướt mướt. Ngô Tương cùng Triệu Việt đều đứng cạnh gã.
"Tối qua, Liễu công tử dùng xong bữa tối đã là giờ Tý. Khi tiểu nhân mang hộp cơm đi ngang qua đây, quả thật nghe một tiếng động giòn giã, nhưng khi đó quá muộn, tiểu nhân dừng lại nghe thì không nghe thấy thêm tiếng động nào nữa. Tiểu nhân sợ hãi nên chạy thẳng tới nhà bếp. Trương thúc ở nhà bếp có thể làm chứng cho tiểu nhân."
Ngô Tương nhíu mày hỏi: "Cụ thể là tiếng động giòn giã thế nào?"
"Giống như dụng cụ bằng sắt đụng vào nhau..."
Ngô Tương xoay người nhìn về phía Bạc Nhược U, nàng đã nói, trên đầu đinh quan tài có dấu vết mài mòn, là bị vật nặng nện vào. Trong lòng hắn đã xác định, lại hỏi: "Lúc đó ngươi không thấy bóng người nào sao?"
Gã sai vặt lắc đầu: "Không có, đêm qua gió lớn, chỉ thấy bóng cây."
Gã lau nước mắt, nói tiếp: "Tiểu nhân thật sự chỉ nghe thấy một chút tiếng vang thôi. Khi đến nhà bếp, còn bị dọa đến hồn vía lên mây, Trương thúc còn cười, nói trong vườn có người chết, có lẽ là hồn ma trở về. Tiểu nhân không dám tiếp lời, chỉ cực nhanh trở về phòng mình đi ngủ."
Ngô Tương hí mắt nhìn hắn chăm chú: "Vậy lúc ngươi rời đi, Liễu Thanh vẫn còn ở trong phòng?"
Gã sai vặt gật đầu: "Phải, công tử khi đó đã tắm rửa thay y phục nghỉ ngơi, tiểu nhân mới xách hộp cơm đóng cửa đi ra."
Nếu là như vậy, đã có thể loại bỏ Liễu Thanh ra khỏi diện tình nghi. Gã sai vặt từ viện Liễu Thanh đi ra, không thể nào kịp trói người rồi đưa vào trong hang núi giả để giết.
Nhưng nếu quả thật không phải Liễu Thanh, vậy thì là ai?
Trong phòng Vu Tuân có hai tách trà, nhưng đêm trước Vu Tuân không hề uống trà. Diệp Phỉ cũng không hề giãy dụa khi bị trói, phương pháp hung thủ dùng để giết người lại càng thêm quỷ dị.
Ngô Tương chỉ hơi trầm ngâm, liền ra lệnh cho mang gã sai vặt bên cạnh Diệp Phỉ tới.
Trong Bách Điểu Viên có rất nhiều tôi tớ, như mấy người Liễu Thanh, Diệp Phỉ, đều có một gã sai vặt chuyên lo việc ăn, mặc, ở, đi lại, nhưng cũng chỉ giới hạn như vậy, dù sao bọn họ trong mắt Triệu Việt cũng chỉ là hạ nhân.
Mấy gã sai vặt chăm sóc cho Liễu Thanh có người mới vào vườn một, hai năm, cũng có người từ nhỏ đã vào vườn, không ai có gốc gác gì, cũng coi như là trong sạch. Ngô Tương đã cho người điều tra qua, tạm thời chưa phát hiện gì.
Rất nhanh, gã sai vặt chăm sóc Diệp Phỉ bị dẫn tới trước mặt. Trước đó, hắn đã bị tra hỏi một lần, giờ sắc mặt trắng bệch, thấy đồng bạn khác cũng quỳ trên đất nước mắt giàn giụa, hắn sợ hãi đến mức quỳ phịch xuống.
Ngô Tương liền hỏi: "Đêm qua Diệp Phỉ có chút dị thường nào không?"
Gã sai vặt lại gật đầu: "Sau khi công tử trở về thì rất mệt mỏi, tâm trạng hơi bất an. Nhưng khi bị thẩm vấn trong ngục thì vẫn bình thường. Sau khi ăn uống xong, ngài ấy đi tắm rửa, thay y phục rồi đọc sách, không lâu sau liền sai tiểu nhân lui ra. Khi tiểu nhân rời đi vẫn chưa tới canh hai, vốn nghĩ công tử sẽ nghỉ ngơi sau khi đọc sách một lúc."
Trong mắt gã sai vặt lộ vẻ hoảng sợ, cúi đầu, co người lại thành một đống, chỉ sợ bị liên lụy vào chuyện này.
"Trước khi ngươi rời đi, Diệp Phỉ đã ăn gì trong bữa tối?"
"Giống như những người khác, đều là nhà bếp làm vài món rau dưa và canh. Công tử cũng không muốn ăn, chỉ uống một bát canh gà, rồi ăn mấy miếng cơm tẻ."
Ngô Tương nhìn về phía Hậu Dương, hắn gật đầu rồi đi về phía nhà bếp. Ngô Tương vừa nhìn về phía bên hồ, lúc này Bạc Nhược U cũng đi đến lối vào ở phía Bắc, đi tới trước mặt, lại tiến vài bước tới bên hồ. Vết máu từ miệng gã sai vặt rơi xuống thềm đá bên hồ, theo thềm đá mà chảy thẳng vào hồ nước. Bạc Nhược U nhìn một lúc, bỗng nói:
"Bộ đầu, hung thủ chỉ sợ đã vứt vật nặng, kiểu như một cây búa, xuống hồ."
Hung thủ từ lối vào phía Bắc tiến vào, cũng từ đó mà rời đi. Sau khi ra ngoài, hắn không lập tức rời đi, mà đi đến bên hồ để rửa tay, hoặc là vứt hung khí.
Ngô Tương quyết định nhanh chóng tìm người biết bơi xuống hồ mò đồ. Bạc Nhược U lại tìm kiếm khắp bốn phía, nhưng ngoài chút vết máu bên hồ, không có dấu vết nào khác. Nàng tạm rời Bách Điểu Viên để đến nghĩa trang nghiệm thi.
Ngô Tương ở lại trong vườn tiếp tục điều tra. Lúc này, một nam tử trung niên có sắc mặt ngăm đen được đưa tới.
"Tiểu nhân Ngô Dương, là sư phụ thuần thú trong vườn, bái kiến bộ đầu."
Ngô Tương nghiêm giọng hỏi: "Huyết tước trong vườn hiện tại đều do ngươi quản lý?"
Ngô Dương gật đầu. "Trong vườn hiện giờ có bốn mươi bảy con huyết tước cực phẩm."
"Trước đó phát hiện có huyết tước bị siết chết và bị đóng đinh, đều là những con cực phẩm nhất trong vườn?"
Ngô Dương lau mồ hôi lạnh trên mặt, đáp: "Đúng vậy, con thứ nhất bị phát hiện là treo cổ. Vì sợ quận vương trách phạt, tiểu nhân mới cùng quản sự giấu kín việc này. Chim muông cực phẩm trong vườn không ít, huyết tước tuy được quận vương yêu thích nhưng vì số lượng nhiều, ngài ấy cũng không đếm hết khi xem xét. Tiểu nhân còn giúp quận vương tìm chim tước cực phẩm ở bên ngoài, nghĩ rằng chờ đến lần sau chọn mua, mua thêm hai con huyết tước là đủ..."
"Hai con huyết tước?" Ngô Tương nhạy bén nhận ra điểm mâu thuẫn trong lời nói của Ngô Dương.
Nghe vậy, mồ hôi lạnh trên trán Ngô Dương càng chảy nhiều. "Bởi vì trước đó, còn có một con huyết tước khác cũng đột ngột chết..."
Ngô Tương nghe đến đây, lòng liền dấy lên cảm giác bất an. "Đột ngột mà chết?"
"Trong vườn nuôi không ít loài chim tước, đã nuôi lâu ngày nên dù nói là hiểu tính người có hơi khoa trương, nhưng bọn chúng đều quen thuộc với người đút ăn. Chỉ là đôi khi do hạ nhân chăm sóc không chu toàn, có con bay ra ngoài không trở về. Hơn hai mươi ngày trước, tiểu nhân phát hiện thiếu một con huyết tước, lúc đó chỉ định tạm giấu nhẹm đi. Nhưng sau đó tiểu nhân mới phát hiện con huyết tước này không phải bay ra ngoài, mà là chết đuối trong chậu nước của vườn chim."
"Chết đuối trong chậu nước?" Ngô Tương nghe đến đây mà tâm thần chấn động, trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ đáng sợ, liên tưởng tới cái chết của Giang Hành.
Ngô Dương liếc mắt nhìn Triệu Việt ở phía xa, thấp giọng nói: "Vốn không nên xuất hiện loại ngoài ý muốn này. Nhưng nếu hạ nhân sơ sót không đổ đầy nước, huyết tước từ trong lồng bay ra chậu nước bên ngoài để uống, có khả năng bị rơi vào đó mà chết đuối. Quận vương rất quý những con chim này, đặc biệt là các con được nuôi dưỡng lâu năm. Nếu phạm sai lầm, tiểu nhân sẽ mất nửa cái mạng, nên đành cả gan giấu chuyện này với quận vương."
Nơi này là chỗ khá sâu trong Bách Điểu Viên, có thể nghe tiếng chim hót líu ríu từ xa. Nhưng trên vòm trời lại không thấy bóng dáng một con chim nào. Ngô Tương liền hỏi: "Trong vườn tổng cộng có bao nhiêu người? Có thể tùy ý ra vào không?"
Ngô Dương vội đáp: "Ngày ngày vào làm việc khoảng hai mươi người, người làm vệ sinh, người chăm sóc, người cho chim ăn và uống. Không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào, chỉ người làm việc trong vườn chim mới được phép."
Hung thủ dùng cách hành hạ huyết tước đến chết để báo trước, tuy quỷ dị đáng sợ nhưng cũng dễ để lại đầu mối. Ngô Tương lại hỏi: "Huyết tước bị chết đuối là trước hay sau khi Giang Hành chết?"
Ngô Dương vốn nhớ không rõ, nhưng khi Ngô Tương hỏi như vậy, hắn lập tức nói: "Trước."
Ngô Tương nghiến răng. "Dẫn đường, ta muốn đi vườn chim xem qua."
Hoa cỏ rừng cây trong Bách Điểu Viên xanh biếc, vườn chim và vườn thú là hai nơi độc lập, càng lộ rõ sự rộng rãi nơi này. Đi theo đường nhỏ về phía Tây Bắc, không lâu sau, Ngô Tương đã thấy đình đài hành lang uốn khúc trong rừng cây, trên hành lang treo từng chiếc lồng sắt. Bên trong mỗi lồng là một con chim lớn nhỏ với màu sắc khác nhau. Tiếng hót líu lo mà họ nghe bên hồ phần lớn là từ đây truyền tới.
"Giữa ban ngày, lồng chim sẽ được treo ra ngoài, đến buổi tối hoặc khi thời tiết xấu thì sẽ cất vào. Các loài chim đã thuần dưỡng quen thuộc, thỉnh thoảng được thả vào rừng phía trước để dạo chơi," Ngô Dương giải thích.
Hành lang uốn khúc dẫn về phía Bắc, mở ra một mảng rừng cây nhỏ xanh um tươi tốt. Dù ánh mặt trời đang chiếu sáng, không gian bên trong lại như bị mù sương bao phủ. Khi đến gần, Ngô Tương mới nhận ra có một tấm lưới rất lớn che phủ phía trên rừng cây. Ngô Tương không khỏi thán phục, tiếp tục đi đến một hàng rào bao quanh ao nước, bên trong có uyên ương, bạch hạc và nhiều loại chim nước lớn nhỏ.
Ở phía Đông ao nước là bức tường cao của vườn chim.
"Tất cả các loài chim, thức ăn, nước uống chuyên dụng cho chim đều ở bên trong. Lồng sắt cũng được cất vào trong đó, cửa lớn sẽ đóng lại. Ngày thường, người không phận sự không được vào," Ngô Dương vừa đi vừa nói, Ngô Tương lắng nghe, cảm thấy khu rừng này không an toàn lắm. Bốn phía hành lang uốn khúc đều thông suốt, còn tấm lưới bao quanh mảng rừng cũng dễ bị phá hoại.
Ngô Dương lại nói: "Nếu có người muốn trộm chim cũng không dễ. Các loài chim đã được thuần dưỡng, nghe theo tiếng huýt sáo, nhận biết thức ăn trong vườn. Nếu người lạ vào đây, cũng khó mà bắt được chim."
Ngô Dương dường như muốn chứng minh lời nói, nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, lập tức chim nhỏ xung quanh líu lo đáp lại, tiếng hót như thể bọn chúng thật sự hiểu tiếng người.
Ngô Tương cảm thấy ngạc nhiên, theo Ngô Dương tiến vào vườn chim. Vừa vào đến cửa, Ngô Tương nhìn thấy ở góc Tây Bắc của sân phơi có vài thùng nước, vò, chậu lớn đặt dưới mái lều, bên trên được đậy bằng mẹt. Ngô Tương chỉ tay hỏi: "Con huyết tước đầu tiên, chết đuối ở chỗ đó sao?"
Ngô Dương đáp phải. Ngô Tương vừa nhìn vừa tiến đến chỗ vò, chậu nước. Trong vườn có các lầu các, nhiều ngôi nhà lều san sát. Trên xà nhà, trên mặt đất đều đặt lồng chim to nhỏ, và thoang thoảng mùi phân chim. Ngô Tương cau mày tiến lên, nhìn cái mẹt đậy bên trên vò, chậu nước.
"Ngày thường mẹt đều được đậy lại sao?"
Ngô Dương gật đầu: "Nước này không thể để nhiễm bẩn, phải đậy kín."
Ngô Tương suy nghĩ một lúc, đăm chiêu nhìn Ngô Dương rồi nói: "Huyết tước chết đuối trong chậu nước, các ngươi thật quá sơ sài. Vò, chậu nước đều được đậy kín, lồng chim cũng không dễ mở. Nếu nói chim bay đến uống nước rồi rớt vào chết đuối, quả thực là chuyện không thể xảy ra."
Ngô Dương hoảng hốt nói: "Bộ đầu không biết đấy thôi, quận vương ngự trị nghiêm khắc, chúng tiểu nhân chỉ muốn chuyện lớn hóa nhỏ."
Ngô Tương nắm chặt thanh đao bên hông. "Giang Hành chết rồi đã được chôn ở chỗ nào?"