Trên án thư bày đủ giấy bút mực, Hoắc Nguy Lâu chỉ chỉ:
"Ngồi đây viết."
Bạc Nhược U tiến lên, ngồi xuống ghế, vừa trải trang giấy ra vừa lén lút nhìn Hoắc Nguy Lâu. Thấy nàng len lén liếc qua mình, Hoắc Nguy Lâu cũng không vạch trần, chỉ đứng bên cạnh án thư mà không hề động đậy.
"Sáng sớm ngày mai, Tri phủ Sở Châu sẽ đến nhận người. Án này sẽ giao cho quan nha Sở Châu phán quyết. Ngươi viết xong nghiệm trạng, vụ án cũng coi như xác định."
Bạc Nhược U cầm một cây bút lông sói, vừa nhúng mực vừa hỏi:
"Liễu Tuệ Nương đã nhận tội toàn bộ rồi à?"
Hoắc Nguy Lâu vẫn chưa thẩm vấn lại Liễu Tuệ Nương. Kiến thức và bản lĩnh khó chơi của Liễu Tuệ Nương khiến y lười phải giằng co với một tiểu nữ tử, nghe vậy chỉ nói:
"Nhận, chứng cung ở bên tay ngươi."
Bạc Nhược U liếc mắt thấy hai chồng giấy, lại liếc nhìn Hoắc Nguy Lâu, thấy y vẫn ung dung bình thản, không chú ý tới, mới cầm lấy giấy lên xem.
Trong phòng chỉ có hai ngọn đèn lờ mờ. Một chiếc đèn lồng đặt trên đầu hạc ở góc tường, còn có một chiếc đèn hoa sen bằng đồng đặt bên cạnh thư án. Giờ khắc này, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên mặt Bạc Nhược U, soi rọi má lúm đồng tiền, làn da nõn nà, đôi mắt sáng như sao, giữa mi tâm thêm nét dịu dàng, lại có chút nhu mì mê người. Hoắc Nguy Lâu nhàn nhạt liếc nhìn nàng, đôi mắt đen tối sâu thẳm khó lường.
Khi vừa mở miệng gọi nàng, ngay cả bản thân y cũng không nghĩ kỹ mình muốn nói gì. Bỗng nhớ tới nghiệm trạng, là một cái cớ rất tốt. Hiện giờ người đang ở trước mặt, lòng y trở nên thư thái, lại có chút rục rịch khó tả.
Y là nam nhân, ý niệm mang theo sắc thái kiều diễm. Tâm trí y đang rối loạn. Những năm gần đây, y chưa bao giờ để tâm đến phồn hoa, nhưng giờ đây lại luôn nhớ đến tiểu nữ tử trước mắt này. Nàng rốt cuộc có điểm nào đáng để y quan tâm?
"Tống Mị Nương thừa nhận là thủ phạm chính. Liễu Tuệ Nương chắc sẽ phán xử nhẹ, Nguyệt Nương có thể thoát khỏi nô tịch. Đến khi Tống Mị Nương hết hạn tù, ngày đoàn tụ sẽ không ít."
Bạc Nhược U xem xong khẩu cung, tựa như thở phào nhẹ nhõm cho ba người các nàng, lại ngước mắt nhìn về phía Hoắc Nguy Lâu:
"May mà có Hầu gia nhân đức. Lần này mở ra một con đường cho các nàng. Nếu án này do người khác thẩm, chỉ riêng Lý Ngọc Sưởng là gia chủ, không chừng tội còn muốn nặng gấp bội."
Hoắc Nguy Lâu cong cong khóe môi:
"Bản Hầu nhân đức?"
Bạc Nhược U buông tờ viết khẩu cung xuống rồi bắt đầu đề bút, vừa viết nghiệm trạng vừa gật đầu:
"Hầu gia nói đến ba chữ tình, lý, pháp, chữ tình là xếp hạng đầu tiên. Bởi vậy có thể thấy, Hầu gia cũng là người có tình có nghĩa."
Hoắc Nguy Lâu quả thực bật cười vì độ ngây thơ của Bạc Nhược U. Y đi đến nhuyễn tháp ở một bên rồi ngồi xuống, ánh mắt vẫn rơi vào trên người Bạc Nhược U đối diện.
"Bản Hầu vẫn là lần đầu nghe được đánh giá như vậy. Nghe nói trên phố, người người đều coi bản Hầu như Diêm La. Trên quan trường, văn võ bá quan đối với bản Hầu càng thêm giận mà không dám nói gì. Bản Hầu gánh vác ác danh oan ức nhiều năm. Nếu người người có thể nghĩ được như ngươi, sau khi bản Hầu yên giấc ngàn thu, cũng có thể bớt đi vài người dùng ngòi bút làm vũ khí bêu danh."
Bạc Nhược U tạm dừng bút, ngước mắt nhìn Hoắc Nguy Lâu, thấy vẻ mặt y mệt mỏi, tựa đầu vào gối bên cạnh. So với y của ngày thường, cảm giác hôm nay có chút khác thường, không còn vẻ tự phụ nho nhã như bình thường. Nàng nhíu mày nói:
"Dân nữ cũng thấy kỳ quái. Vì sao lúc trước mọi người đều biến sắc khi nói đến Hầu gia? Có lẽ là Hầu gia quyền cao chức trọng khiến người ta ghen ghét?"
Hoắc Nguy Lâu nhướng mày:
"Ồ? Ngươi còn nghe qua tin đồn gì nữa?"
Bạc Nhược U nào dám nói, vội vàng tiếp tục viết nghiệm trạng, trong miệng thì nói ậm ờ:
"Tin đồn nói Hầu gia mặt lạnh vô tình..."
Hoắc Nguy Lâu híp mắt nhìn nàng:
"Vậy ngươi thấy bản Hầu là mặt lạnh vô tình sao?"
Bạc Nhược U vội đáp:
"Thiết diện vô tư vốn là tính tốt. Hầu gia không phải hạng người vô tình. Nếu Hầu gia vô tình, sao lại mở ra một con đường cho Tống Mị Nương các nàng?"
Không nhắc tới trên phố là đồn đãi y ra sao, nhưng hiện giờ trong lòng Bạc Nhược U, y là người nhân đức và công chính vô tư. Ý nghĩ này khiến tâm tình của Hoắc Nguy Lâu trở nên tốt đẹp. Y nghiêng người nhìn Bạc Nhược U, thấy nàng cầm bút, phong thái thanh tú mà nghiêm túc, mặt mày hơi gục xuống, hết sức chuyên chú. Y có thể tưởng tượng ra lúc này, mấy chữ viết lên trên giấy nhất định thanh nhã mà không quá cứng cáp.
Y không nói, nàng cũng không nói thêm gì nữa. Trong phòng chỉ có tiếng sàn sạt do nàng viết chữ tạo ra, thỉnh thoảng có tiếng nổ vang "lốp bốp" của hoa đăng, nhưng cũng chẳng quấy nhiễu đến nàng mảy may. Ngoài cửa sổ, gió lạnh đang gào thét, càng tôn lên khung cảnh yên tĩnh, tốt đẹp bên trong.
Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng, từ từ nhắm mắt lại.
Bạc Nhược U vừa hồi tưởng lại các chi tiết nhỏ khi nghiệm thi, vừa tăng tốc độ viết. Đến khi viết xong một đoạn, nàng mới ngước mắt lên, thấy Hoắc Nguy Lâu nằm ngủ trên nhuyễn tháp. Nàng cảm thấy có chút bất ngờ; Hoắc Nguy Lâu không giống như người có thể ngủ ngay trước mặt người ngoài.
Nàng khẽ nhúc nhích khóe môi, rốt cuộc không dám mở miệng. Nghĩ tới Hoắc Nguy Lâu hẳn là đã mệt mỏi, cho nên chỉ muốn nhanh chóng viết xong rồi lui ra. Nhưng mà nghiệm trạng này sáng mai phải giao cho phủ nha Sở Châu, nàng cũng không dám bất cẩn. Lại viết tiếp một đoạn, Bạc Nhược U lại ngước mắt nhìn Hoắc Nguy Lâu, phát hiện tư thế của y chưa thay đổi, hô hấp nhẹ nhàng, chậm rãi, lại ổn định, là thật sự ngủ thiếp đi rồi.
Bạc Nhược U thẳng sống lưng, trong một lúc cả người cũng khoan khoái. Nghĩ tới Hoắc Nguy Lâu đã ngủ, ánh mắt nhìn y cũng to gan hơn rất nhiều. Y vai rộng thân dài, nhuyễn tháp trong phòng không đủ chiều dài để y nằm. Y tựa như loài mãnh thú, mặc dù ngủ nhưng trên người vẫn toát lên tư thế "người sống chớ lại gần". Chỉ có gương mặt tuấn tú kia, không còn ánh mắt bức người, khá là vui tai, vui mắt.
Trong ngày thường, nàng không dám nhìn thẳng. Giờ khắc này, khi mọi người đã ngủ thiếp đi, nàng lại không ngại nhìn y, Bạc Nhược U viết một câu rồi ngước mắt xem một cái, viết vài câu lại nhìn một chút. Đáy lòng nàng có chút hứng thú khó hiểu, giống như bù đắp lại trong ngày thường không dám nhìn y. Đợi nàng viết xong nghiệm trạng, kiểm tra lại vài lần không thấy sai lầm gì, thầm nghĩ mình cũng nên lui xuống.
Nàng nhẹ nhàng thăm dò:
"Hầu gia?"
Khẽ gọi một tiếng mà không nghe thấy trả lời. Bạc Nhược U đứng lên từ sau án thư đi ra. Nàng vốn định về hướng cửa, nhưng đi ra vài bước lại không nhịn được dừng lại. Ban đêm rất lạnh, Hoắc Nguy Lâu mặc nguyên quần áo mà ngủ, chỉ sợ đêm nay phải ngủ trên nhuyễn tháp. Dù y thân cường thể kiện, nhưng rốt cuộc cũng không phải thân thể làm bằng sắt. Lỡ như nhiễm bệnh thương hàn thì chẳng phải không tốt?
Ánh mắt Bạc Nhược U quét một vòng, liều lĩnh đi về hướng Hoắc Nguy Lâu nằm dựa trên nhuyễn tháp. Chăn gấm trên đó được xếp chỉnh tề. Nàng suy nghĩ một chút, không dám quá mức làm càn, đưa mắt nhìn về chiếc áo khoác đặt trên ghế ở một bên.
Nàng rón rén đi tới, tóm lấy áo khoác, rồi đi đến bên nhuyễn tháp.
Xưa nay đều là Hoắc Nguy Lâu từ trên cao nhìn xuống nàng, lần này, rốt cuộc đến phiên nàng đứng trên cao nhìn y ở bên dưới.
Ánh mắt nhìn xuống gương mặt tuấn tú trên nhuyễn tháp, đôi tay Bạc Nhược U muốn phủ áo khoác lên nhưng hơi dừng lại một chút. Nếu nói là tuấn mỹ, giống như giảm bớt tư thế cường tráng bức người của y, nhưng ngũ quan như được điêu khắc tỉ mỉ, sắc sảo. Giờ đây, thêm một phần thì dư, thiếu một phần thì yếu. Bạc Nhược U nhìn một lúc, thậm chí ở đáy lòng miêu tả ra bộ xương phía sau bề ngoài của y, càng ngày càng cảm thấy mỗi một khối xương của Hoắc Nguy đều đẹp đến hoàn hảo. Nàng không nhịn được cảm thán, trên đời này thật sự có người được trời cao chăm sóc mọi lúc mọi nơi.
Nàng thưởng thức cũng đã đủ rồi, nên liều lĩnh mà tiến lên, nhưng cũng rất nhẹ tay, nhẹ chân không dám lên tiếng. Không vì cái gì khác, mà thật sự là dù Hoắc Nguy Lâu có ngủ thiếp đi thì cũng tựa như một vị đại Phật, bỗng dưng mà làm người ta kính nể. Nàng cẩn thận từng li từng tí một thò người ra, phát hiện hơi thở của Hoắc Nguy Lâu vẫn đều đặn, mới thở phào nhẹ nhõm mà đắp áo khoác lên người y.
Vốn nghĩ rằng sẽ nhanh chóng hoàn thành rồi lui thân, nhưng ngay khi áo khoác chạm vào người Hoắc Nguy Lâu, cặp mắt đang nhắm lại kia chợt mở ra. Đáy mắt y lóe lên ánh sáng lạnh lẽo doạ người, Bạc Nhược U còn chưa kịp mở miệng, đã cảm thấy y như một con báo nhảy dựng lên. Sau một khắc, nàng cảm thấy phần cổ đau nhói, giữa lúc trời đất quay cuồng, nàng đã bị Hoắc Nguy Lâu đè ngã xuống nhuyễn tháp.
Sống lưng của nàng đập lên nhuyễn tháp, tạo ra một tiếng vang nặng nề. Phần đầu tuy có gối lót, nhưng chỉ loáng một cái đã va chạm ngổn ngang dằn vặt đến mắt tối sầm lại. Hoắc Nguy Lâu một tay nắm cổ nàng, một tay như gọng sắt mà ấn lại cổ tay phải nàng một cách tàn nhẫn. Đầu gối của y chèn vào giữa hai chân nàng, tạo thành một góc độ xảo quyệt, đè lên nàng. Trong nháy mắt, Bạc Nhược U như một con cá bị y đóng đinh ở trên nhuyễn tháp.
Bạc Nhược U tuyệt đối không nghĩ tới sẽ gặp tai họa nghiêm trọng như vậy.
Cánh tay trống không của nàng theo bản năng túm lấy cổ tay Hoắc Nguy Lâu đang kiềm chế nàng, muốn giãy dụa, nhưng phát hiện mình bị Hoắc Nguy Lâu ngăn chặn gắt gao, vô luận như thế nào cũng không thể thoát ra. Đã vậy,
Hoắc Nguy Lâu còn đang bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của nàng, chỉ cần y dùng sức thêm một chút nữa, nàng sẽ mất mạng.
Trước mắt, Hoắc Nguy Lâu vừa mới yên giấc như biến thành người khác. Ánh mắt y ác liệt lạnh lẽo, âm trầm, thực sự so với y trong ngày thường còn dọa người gấp trăm lần. Đáy mắt y không chút cảm xúc, giống như một con thú hoang khát máu, đang kích động khi được thả ra. Trong chớp mắt, y cho rằng nàng là kẻ địch tới lấy mạng mình, chỉ hận không thể dùng một chiêu kết thúc tính mạng nàng.
Hoảng sợ khiến Bạc Nhược U như rơi vào hầm băng. Nàng cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân mới từ trong kẽ răng khẽ kêu được một tiếng nức nở:
"Hầu, Hầu gia ---"
Giọng nói này khiến Hoắc Nguy Lâu trong nháy mắt phục hồi lại ý thức. Thấy rõ người trong tay, y hơi nhướng mày buông lỏng tay ra, ngồi thẳng dậy nhìn Bạc Nhược U, cũng kinh ngạc tại sao lại là nàng.
Bạc Nhược U đã không còn sức để ý tới cái khác. Nàng thống khổ cuộn người lại, nghẹn ngào ho mấy tiếng, khuôn mặt vì ngột ngạt mà đỏ bừng.
Hoắc Nguy Lâu liếc mắt nhìn áo khoác trên mặt đất, rồi lại nhìn Bạc Nhược U, cuối cùng đã hiểu rõ ràng. Đáy mắt y sinh ra chút tối tăm, vội vàng lui khỏi người nàng, giật giật môi, trên mặt hiện ra một chút tự trách hiếm thấy.
Thấy Bạc Nhược U cuộn tròn như một con tôm, y biết lực tay của mình, thầm nghĩ nàng nhất định là cực kỳ đau đớn. Y nghiêng người nhìn nàng:
"Để ta xem thương thế có nặng hay không."
Dưới tình thế cấp bách, đã chuyển sang xưng "ta" luôn rồi. Thấy Bạc Nhược U vẫn co người lại, y đưa tay xoay nàng lại, tức khắc thấy hai mắt nàng nhắm chặt, lông mày nhíu gắt gao, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại, khóe mắt có nước mắt lấp lánh. Nàng lại không có ý định đáp lại lời y. Vị trí cổ của nàng có vết đỏ rõ ràng, cổ tay phải nhanh chóng sưng đỏ lên. Hoắc Nguy Lâu co rụt tròng mắt lại, xoay người quát lên:
"Người đến ---"
Quát xong, y mới nhớ hiện tại là đêm khuya, ngoài gian không có người nào đang đợi. Y vội vàng đứng dậy muốn ra ngoài gọi người, nhưng vừa mới động, ống tay áo bị kéo lại. Nhìn lại, thấy tay trái không bị thương của Bạc Nhược U đang kéo y lại, không cho y đi gọi người.
Nói xong lời này, nước mắt lại không ngừng chảy ra từ khóe mắt, nàng ho khan liên tục thêm mấy tiếng, thân thể theo tiếng ho khan mà nhấp nhô, run lẩy bẩy, suy sút, càng khiến vẻ thống khổ thêm phần không chịu nổi, giống như bị tra tấn đến hỏng mất vậy. Tuy vậy, nàng vẫn không buông tay Hoắc Nguy Lâu.
Đáy mắt Hoắc Nguy Lâu sinh ra một tia thương tiếc nồng hậu, y vốn chưa muốn ngủ, cũng không biết tại sao, vừa nãy lại thật sự chìm vào giấc ngủ, thậm chí còn mơ một giấc mộng mơ hồ làm y cảm thấy hơi tù túng. Giữa lúc cảm thấy hồi hộp trong giấc mộng, y lại cảm nhận được trên người bị thứ gì đó đè ép. Tinh thần còn chưa tỉnh táo, y vô ý thức mà mạnh mẽ đánh ra ngoài, không nghĩ tới sẽ tổn thương nàng như vậy.
Hoắc Nguy Lâu không đi nữa, chỉ xoay người ngồi xổm xuống.
"Có đau lắm không?"
Bạc Nhược U nhắm mắt lại như muốn từ từ cho cơn đau đớn dịu lại, nghe vậy chỉ lắc đầu, khiến cho hai giọt nước mắt lại chảy xuống. Hoắc Nguy Lâu thấy thế, lòng càng thêm đau đớn. Hai tay y giơ lên, như có do dự muốn ôm người vào lòng, nhưng chỉ qua chốc lát lại thu hồi tay, nắm lấy tay nàng đang kéo ống tay áo của mình.
"Ta không gọi nàng nữa."
Bạc Nhược U lúc này mới buông tay ra, Hoắc Nguy Lâu đứng dậy đi tìm thuốc mỡ. Lúc trở lại bên giường, y ngồi xổm xuống, Bạc Nhược U mới thở hổn hển mở mắt ra, nhìn Hoắc Nguy Lâu. Nàng nói giọng khàn khàn:
"Hầu gia tưởng... dân nữ là thích khách có phải hay không?"
Nàng nói với giọng bất đắc dĩ đến cực điểm, lại có hai phần oán niệm, hơn nữa trên mặt còn mang theo nước mắt, càng gợi lên lòng thương tiếc của người khác. Hoắc Nguy Lâu thấy nàng như vậy, vẻ thương tiếc nơi đáy mắt lại giảm bớt phân nửa, ngữ khí có chút nặng nề nói:
"Lúc bản Hầu ngủ, đến cả Phúc công công cũng không dám tùy tiện gần người."
Nói qua một lúc, y nói tiếp:
"May mà hôm nay bên người không mang theo đao kiếm."
Bạc Nhược U nghe mà rùng mình một cái, đáy lòng âm thầm thề rằng, sau này nếu lại nổi hứng tốt bụng như vậy, nàng sẽ không mang họ Bạc. Ý niệm này xuất hiện, nàng cảm giác cổ tay thực sự đau quá mức lợi hại, quả thực muốn khóc to một trận.
Ủy khuất một lúc như vậy, cổ tay lại bị nắm chặt, nàng khẽ "hít" một tiếng, mở hai mắt ngấn lệ mờ mịt, thấy bàn tay to lớn của Hoắc Nguy Lâu nâng cổ tay nàng lên, đang quan sát kỹ lưỡng, giống như sợ thương tổn đến xương của nàng. Hoắc Nguy Lâu tuy chưa mở miệng nói gì, nhưng lông mày nhíu chặt, đáy mắt cũng có hai phần lo lắng. Bạc Nhược U khép hai mắt lại, chỉ có thể thầm trách mình.
Đây chính là Võ Chiêu Hầu đấy, lúc tỉnh thì người sống chớ lại gần, lẽ nào lúc ngủ sẽ thân thiện như vậy sao? Ngài ấy nói may mà hôm nay không mang theo đao kiếm, nếu có, chỉ sợ nàng đã đổ máu tươi tại chỗ.
Một luồng cảm giác mát mẻ ập tới, Bạc Nhược U lại mở mắt, thấy Hoắc Nguy Lâu đang thoa thuốc cao cho nàng, y cẩn thận từng li từng tí, đáy mắt đen tối khó hiểu, bàn tay thô ráp dày rộng vì quá mức cẩn thận mà có vẻ hơi vụng về. Bạc Nhược U vốn không dám trách cứ y, bây giờ thấy thế, uất ức ở đáy lòng ngược lại cũng giảm bớt. Chờ thoa thuốc trên cổ tay xong, đau đớn cũng dịu lại, nước mắt nơi khóe mắt mới khô đi.
Hoắc Nguy Lâu liếc nhìn nàng một cái, tựa hồ cũng có chút bất đắc dĩ:
"May mà chưa bị thương đến xương cốt, cũng bởi vì trên người nàng không có sát ý. Nếu bản Hầu lại mạnh tay hơn chút, thân thể này của nàng, không đủ để bản Hầu bắt chẹt."
Bạc Nhược U nghĩ thầm, người khác cũng không khiến nàng sinh ra lòng tốt đột xuất như vậy, náo loạn thành như vậy, cũng thật làm người ta dở khóc dở cười. Nàng khàn giọng nói:
"Dân nữ thấy Hầu gia đã thật sự ngủ thiếp đi mới muốn đắp một cái áo khoác cho Hầu gia, ai biết Hầu gia lại cho rằng dân nữ muốn hại Hầu gia đâu."
Dừng một chút, nàng bỗng nhiên hỏi:
"Lẽ nào Hầu gia thường hay gặp thích khách?"
Vừa nãy có lẽ tổn thương đến cuống họng, giọng Bạc Nhược U vẫn còn khàn khàn. Nàng hỏi như vậy, Hoắc Nguy Lâu lập tức nhìn qua cổ nàng. Bạc Nhược U giơ tay sờ sờ, chạm trúng chỉ có đau xót, nàng khẽ rên một tiếng, cảm thấy Hoắc Nguy Lâu nói thân thể nàng không đủ để y bắt chẹt là hoàn toàn thật mà không phải nói ngoa.
"Đừng động vào."
Hoắc Nguy Lâu nhìn xuống nàng, nhìn chốc lát, bỗng nhiên một tay lót sau gáy nàng, lại nâng cổ nàng lên. Bạc Nhược U cảm thấy đau xót, không nhịn được mà nhắm mắt cau mày nhẫn nhịn...
Hoắc Nguy Lâu vốn muốn xem có thương tổn đến xương cốt hay không, nhưng giờ khắc này hơi thở cũng tắc nghẽn lại. Phía sau gáy nàng được y nâng lên, hàm dưới sẽ hơi ngẩng lên. Tư thái này lại làm cho chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần của nàng lộ ra trước mắt y, mà trên mặt nàng có chút thống khổ, nước mắt chưa khô trên khuôn mặt mềm mại, lại tựa như đang thừa nhận thứ gì khác...
Cố sức dời ánh mắt khỏi khuôn mặt nàng, đáy lòng Hoắc Nguy Lâu thầm mắng mình một tiếng không bằng cầm thú.
Y ổn định lại tâm thần rồi rút tay về, lại bôi thuốc lên cổ nàng. Bạc Nhược U lúc này đã mở mắt ra, thấy tay y vươn qua, nhưng theo bản năng lại tránh sang một bên. Đáy mắt nàng có chút kiêng dè, hiển nhiên còn không quên vừa nãy y đã tàn nhẫn cỡ nào mà bóp cổ nàng.
"Dân nữ... dân nữ cũng là đại phu, chưa bị thương đến xương cốt sẽ không đáng ngại..."
Nói chuyện, nàng hòa hoãn một chút rồi dùng sức chống thân thể ngồi dậy. Tuy chưa bị thương đến xương cốt, nhưng cũng chẳng khác nào bị sái cổ; chỉ hơi cử động đã đau đớn. Nàng thở dài nhìn Hoắc Nguy Lâu, cảm thấy mình quả thực liều lĩnh, nguy hiểm có thể mất mạng khi ở bên cạnh y.
"Hầu gia, nghiệm trạng đã viết xong rồi. Chuyện bôi thuốc để dân nữ tự làm là được, Hầu gia nên nghỉ ngơi sớm đi thôi."
Nàng nói xong, nhưng Hoắc Nguy Lâu chỉ nhìn nàng mà không động đậy. Đến cả nàng tự đưa tay cầm lấy hộp thuốc mỡ từ trong tay y, sau đó thẳng thắn đứng dậy. Thấy nàng đi ra vài bước, Hoắc Nguy Lâu cũng nhìn chăm chú theo.
"Ngươi -"
Bạc Nhược U nghe thế hơi rụt bả vai, làm như có chút kiêng dè sợ hãi. Hoắc Nguy Lâu thở dài.
"Mới thế này đã sợ ta?"
Bạc Nhược U méo miệng đáp:
"Dân nữ không dám."
Hoắc Nguy Lâu chỉ chỉ trên nhuyễn tháp:
"Vậy ngươi ngồi xuống."
Bạc Nhược U có chút chần chờ, Hoắc Nguy Lâu lập tức híp mắt nói:
"Không nghe lời?"
Bạc Nhược U thầm nghĩ... oan ức nhất chẳng lẽ không phải nàng sao? Sao lại biến thành nàng không nghe lời? Nhưng mà dù có giận cũng không dám nói gì, không thể làm gì khác hơn là trở về mà ngồi xuống. Hoắc Nguy Lâu không nói gì thêm, cầm lấy thuốc mỡ, dáng vẻ nhất định phải bôi thuốc cho nàng. Bạc Nhược U ưỡn thẳng sống lưng, hàm dưới hơi thu lại không động đậy. Như vậy, Hoắc Nguy Lâu tất nhiên không thể bôi thuốc.
"Hầu gia, dân nữ không dám làm phiền ngài..."
Hoắc Nguy Lâu cũng không nói thêm lời công kích nào, chỉ kéo ghế dựa mà ngồi bệ vệ trước mặt nàng, sau đó nhíu mày nhìn chằm chằm nàng.
Hai người tức khắc không phân địa vị cao thấp, ngược lại giống như nàng cáu kỉnh gây chuyện. Bạc Nhược U bất đắc dĩ đến cực điểm, thầm nghĩ, cao quý như ngài cần gì phải như vậy? Chẳng lẽ trong lòng thấy xấu hổ, cho nên mới muốn tự tay làm lấy để tiêu tan tự trách từ đáy lòng?
Hai người cứ như đang đối lập với nhau vậy, Hoắc Nguy Lâu lại cứ không thoái nhượng. Nàng càng ngày càng cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn Hoắc Nguy Lâu, ngẩng hàm dưới lên. Dáng vẻ này không làm người ta có ý nghĩ kỳ quái gì, chỉ là đôi mắt nàng nhìn y, thật làm y khó có thể đến gần. Y nhìn vào đôi mắt nàng, cực kỳ lạnh lùng nói:
"Nhắm mắt lại."
Bạc Nhược U thở ra một hơi dài mới nhắm mắt lại. Nàng hối hận khi nói y nhân đức, cũng hối hận nói y có tình có nghĩa. Thường nói thánh tâm khó dò, hiện nay ở đáy lòng nàng chính là Hầu tâm khó dò, mà thân phận địa vị của nàng lại thấp hơn y, ngoại trừ phối hợp với y ra thì còn có thể làm sao?
Đáy lòng nàng oán thầm, nhưng rất nhanh, một vùng đen kịt trước mắt Bạc Nhược U phát giác một luồng hơi thở thuộc về Hoắc Nguy Lâu đang đến gần. Y hô hấp rơi vào trên mặt nàng, tự dưng khiến mặt nàng hơi nóng...
"Bản Hầu lúc còn trẻ đã lên chiến trường, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, trong quân doanh lại có rất nhiều mật thám. Khi đó bản Hầu lót đao dưới gối mà ngủ đã thành thói quen. Sau này vào triều, tuy là nói một không hai, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài người không có mắt..."
Tiếng nói chậm chạp của Hoắc Nguy Lâu đáp lại lời nàng vừa nói, mỗi khi y nói một chữ, lại có một luồng hơi nóng dâng lên mặt nàng.
Nàng nhắm mắt lại, cảm quan còn lại trở nên đặc biệt rõ ràng. Nàng biết Hoắc Nguy Lâu dựa vào rất gần, mà tiếp sau đó, một luồng mát mẻ kèm theo thô ráp rơi vào trên cổ nàng. Đau đớn dâng lên vốn cũng bình thường, nhưng kỳ quái là một chút cảm giác tê tê dại dại từ vết thương nàng lan tỏa ra. Tay nàng đặt bên cạnh không nhịn được nắm chặt gấu váy bên người.
Quái lạ, cảm giác này quá quái lạ, mặc dù nàng chưa đến mức phản cảm, nhưng vẫn cảm thấy hơi khó mà chịu đựng. Nàng không nhịn được mở mắt ra, quả nhiên, liếc nhìn mặt mày Hoắc Nguy Lâu ở gần nàng trong gang tấc, tim nàng nhảy cực nhanh, theo bản năng ngửa thân thể ra sau. Hoắc Nguy Lâu trên tay trống trơn, bỗng dưng có chút bất mãn nhìn nàng.
Bạc Nhược U cũng có chút không hiểu ra sao, càng chưa nghĩ rõ ràng mình vì sao phải né, thấy Hoắc Nguy Lâu bất mãn nhìn nàng, lại nhích lên gần phía trước. Hoắc Nguy Lâu thu hồi ánh mắt, bôi thuốc trị thương xong rồi, mới lặng yên thu tay lại.
"Hôm nay làm ngươi bị sợ hãi."
Hắn đưa thuốc mỡ cho nàng, muốn nói cái gì nhưng rồi ngừng lại. Bạc Nhược U tiếp nhận thuốc mỡ, thấy vẻ mặt Hoắc Nguy Lâu có chút phức tạp khó hiểu, cho nên vô cùng khoan dung mà nói:
"Hầu gia chớ nên tự trách, cũng là dân nữ có sai trước, dân nữ không biết Hầu gia có thói quen như vậy."
Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng:
"Sau này vẫn sẽ sợ bản Hầu?"
Bạc Nhược U lắc lắc đầu, nhưng đáy lòng thì lại nói thầm, về sau nàng cũng sẽ không đắp áo khoác cho y như lần này...
Hoắc Nguy Lâu không nhìn ra đáy lòng nàng đang suy nghĩ, bỏ thêm một câu:
"Sau này sẽ không như thế."
Ngài yên tâm, nhất định sẽ không có sau này đâu!
Bạc Nhược U lại oán thầm một câu, thoa thuốc xong không còn đau như vậy, cho nên ôm tâm thái đại nhân đại lượng không muốn xoắn xuýt mãi việc này, thấy sắc trời thực sự đã muộn rồi, mới đứng dậy cúi người hành lễ:
"Canh giờ đã muộn, dân nữ cáo lui, dân nữ không sao, Hầu gia cứ yên tâm."
Nói xong lời này, chờ Hoắc Nguy Lâu đáp lại, thấy nàng như vậy, Hoắc Nguy Lâu gật đầu không hề nói gì để giữ nàng lại, bởi vì y cảm thấy giờ khắc này cảm xúc lên xuống khó ổn định, lại tiếp tục như vậy nữa, không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Tiếng cửa "kẽo kẹt" mở ra rồi đóng lại, bên trong đột nhiên trở nên yên tĩnh, nhưng hương thơm trên người Bạc Nhược U vẫn còn đọng lại bên trong, cũng lưu lại trên nhuyễn tháp. Ánh mắt y lại sâu thẳm hơn, từng hình ảnh mới vừa rồi cứ lặp lại trong đầu y không xua đi được, khiến yết hầu y lại nhúc nhích một chút. Chỉ khi y nhìn thấy tay của mình, y mới bình tĩnh lại.
Y giật giật đốt ngón tay thon dài, bởi vì lòng vẫn còn hơi sợ hãi mà sắc mặt trầm xuống. Thương tiếc ở đáy lòng còn chưa tiêu tan đi, cảm xúc vui mừng lại dâng lên. Cái cổ yếu ớt mảnh khảnh kia, lần đầu tiên y thấy vui mừng vì mình chưa tu luyện tới mức một đòn trí mạng, bằng không...
Y nhắm đôi mắt phượng lại, nghĩ đến tình cảnh cái cổ xinh đẹp kia bị y bẻ gãy, y cảm nhận được nỗi sợ hãi kéo đến. Đây là cảm giác chưa bao giờ xuất hiện ở y.
Bạc Nhược U tuyệt đối không nghĩ tới việc viết một phần nghiệm trạng cũng có thể khiến cho mình bị thương. Nàng trở về phòng mình, ngoại trừ cảm giác có chút không khỏe bởi vì vết thương, ngược lại cũng không có bao nhiêu oán trách. Chỉ là sau khi nằm xuống, nhớ tới Hoắc Nguy Lâu nhàn nhạt nói mấy câu về chuyện trước đây gối đao mà ngủ, sâu tận đáy lòng dâng lên một tia thương tiếc nhàn nhạt.
Nghĩ đến y quyền cao chức trọng, phong quang vô hạn, nhưng cũng thừa nhận khó khăn mà người thường khó có thể tưởng tượng, cũng thực không dễ dàng gì.
Bạc Nhược U trở mình nhắm mắt, chỉ trong lúc nửa mê nửa tỉnh lại hoảng hốt nhớ tới cảm giác hơi thở nóng ấm phả vào mặt, cảm giác xa lạ mà quen thuộc kia lần thứ hai dâng lên, làm cho xương cốt nàng tê dại. May mà, chỉ là chốc lát đã trôi qua.