Xe ngựa đi dọc mười dặm ngự phố, nơi đây đông đúc người qua lại. Hai bên đường là những tòa lầu chạm trổ đẹp đẽ, phóng tầm mắt cũng khó mà thấy được giới hạn. Tiếng huyên náo tưng bừng xông vào tai Bạc Nhược U, phồn hoa xa lạ xung quanh khiến nàng ngẩn ngơ trong chốc lát.
Trình Uẩn Chi cũng đang nhìn cảnh thịnh vượng trong thành, thở dài nói:
"Rời đi hơn mười năm, cũng không thay đổi bao nhiêu."
Trịnh Lương lái xe bên ngoài nghe được, cười nói:
"Lão gia chỉ thấy ngự phố không thay đổi, nhưng chợ búa, dân chúng các nơi thì đã khác xưa nhiều lắm. Lúc tiểu nhân vừa trở về, cũng nghĩ kinh thành vẫn như cũ, nhưng khi thu dọn nhà cũ, đặt mua gia dụng, mới nhận ra hơi khó tìm phương hướng. Hiện giờ các tòa lầu hai bên ngự phố cao hơn trước nhiều, những tiệm rượu nổi danh ngày xưa cũng đã thay đổi chủ nhân, những thứ thịnh hành một thời cũng đã đổi thay."
Trình Uẩn Chi thổn thức nói:
"Rốt cuộc đã qua nhiều năm như vậy, không thể giữ mãi như lúc ban đầu."
Xe ngựa đi dọc ngự phố chừng hai nén nhang, rồi rẽ theo hướng Đông vào Trường Hưng phường, cách xa khỏi phố phường kinh thành sầm uất. Trường Hưng phường nằm về phía Đông Bắc, cách Hoàng thành khá xa. Dù không thuộc khu phú quý, nhưng nơi đây cũng có nhiều nhà cửa rộng lớn, khang trang.
Xe ngựa chậm rãi đi vào một con ngõ quanh co, Trình Uẩn Chi chỉ vào ngôi nhà có tường trắng ngói xám bên ngoài, nói:
"Con còn nhớ chỗ này không? Khi còn bé, con từng ở lại đây hai ngày. Năm đó may mắn giữ lại được nơi này."
Bạc Nhược U lắc đầu:
"Đã không nhớ rõ nữa rồi."
Trình Uẩn Chi cũng không ngạc nhiên, chỉ mỉm cười nói:
"Không sao, giờ đã về, rất nhanh là sẽ quen. Nơi này về sau chính là nhà của chúng ta."
Bạc Nhược U mỉm cười gật đầu.
Vào đến trong dân phường, xung quanh trở nên yên tĩnh hơn. Xe đi quanh co một lúc thì dừng trước cổng lớn của một trạch viện rộng rãi, trên cửa chưa treo biển. Lương thúc xuống xe gõ cửa, rất nhanh, một phụ nhân trung niên từ bên trong đi ra. Thấy bà, Bạc Nhược U vội gọi:
"Lương thẩm!"
"Lão gia và tiểu thư rốt cuộc đã đến!"
Lương thẩm, tên thật là Lâm Tú Hòa, cùng phu quân theo Trình Uẩn Chi đã nhiều năm. Lần này, tôi tớ ở Thanh Sơn huyện đều được phân phát đi nơi khác, duy chỉ có hai vợ chồng bà vẫn theo Trình Uẩn Chi. Thấy Trình Uẩn Chi và Bạc Nhược U đường xa mệt mỏi, Lương thẩm không khỏi xót xa, nói:
"Đường xa chắc hẳn đã rất mệt nhọc, sắc mặt lão gia không tốt, tiểu thư cũng gầy đi trông thấy."
Bạc Nhược U mỉm cười đáp lại, nói đôi câu cùng Lương thẩm, sau đó cảm ơn hai Tú Y Sứ đã hộ tống họ. Nàng định tặng thưởng, nhưng hai Tú Y Sứ không dám nhận, thấy nàng đã đến nơi, bèn cáo từ rời đi.
Lương thẩm nhìn theo phương hướng họ rời đi, hỏi nhỏ:
"Hai người này là ai...?"
Lương thúc vội ra hiệu im lặng, nói:
"Trước để lão gia và tiểu thư vào nghỉ ngơi đã."
Tòa nhà này tổng cộng có ba gian, đồ đạc chia ra hai bên tiểu khóa viện. Ở Trường Hưng phường, đây cũng là nhà cửa bình thường, nhưng với bốn người ở, tính ra cũng có chút nhỏ hẹp. Lương thúc vừa dẫn đường vừa nói:
"Trong và ngoài nhà đều đã quét dọn sạch sẽ, cột và vách tường cũng được sơn mới. Khuê phòng của tiểu thư ở khóa viện phía Tây, lão gia ở nhà trên, chúng tôi ở phía trước. Gia cụ cũ đã được thay đổi chút ít, phòng tiểu thư cũng thêm vài vật dụng. Nếu có gì không vừa ý, ngày mai chúng tôi sẽ chỉnh sửa lại."
Phu thê Lương thúc đã theo Trình Uẩn Chi nhiều năm, tất nhiên rất hiểu thói quen của hai cha con họ. Trình Uẩn Chi chỉ dẫn Bạc Nhược U đi xem xét một vòng, cả hai đều hài lòng. Trình Uẩn Chi vừa đi vừa nói:
"Ngày mai các ngươi đưa Tiểu Nhược ra ngoài dạo chơi, mua thêm ít đồ cho con bé. Những thứ khác chưa cần vội, quan trọng là để con bé làm quen với kinh thành."
Lương thúc vội vàng đáp lời. Lúc này đã tối, Lương thẩm liền chuẩn bị bữa tối để đón gió tẩy trần cho hai người. Dùng cơm xong, Bạc Nhược U đến Tây viện nghỉ ngơi, Lương thẩm theo hầu nàng, vừa giúp trải giường vừa nói:
"Màn che, gối đầu đều là mới đổi. Trên đường, chắc tiểu thư khó ngủ ngon giấc, tối nay nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt."
"Lương thẩm chuẩn bị thì con tất nhiên yên tâm."
Bạc Nhược U thay y phục, mặc một bộ áo dài nhẹ nhàng. Không lâu sau, Lương thẩm đã bưng nước nóng vào, giúp nàng tắm rửa. Lúc cả người ngâm trong thùng nước ấm, Bạc Nhược U mới thật sự cảm thấy thư thái.
Một tháng nay quả thực quá mệt nhọc. Gian nhà tuy còn mới, chưa có nhiều hơi người, nhưng giờ đây đã là nhà của mình, nàng không thấy lạnh lẽo. Tắm xong, Lương thẩm giúp nàng hong khô tóc, rồi Bạc Nhược U lên giường an giấc.
Đáng lẽ nàng phải ngủ say, nhưng trong giấc mơ chập chờn, Bạc Nhược U lại chợt nghĩ đến Hoắc Nguy Lâu. Giờ đã khuya, không biết Hoắc Nguy Lâu đã nghỉ ngơi chưa. Suốt tháng qua sớm chiều ở bên nhau, nhưng nay trở về kinh thành, y lại trở nên xa cách, như người ở chốn cao không thể với tới. Cũng không biết còn có cơ hội gặp lại hay không.
Giờ Ngọ khi chia tay, Bạc Nhược U không cảm thấy mất mát hay không nỡ gì, nhưng đến lúc này, đáy lòng lại dấy lên chút thổn thức. Ngay từ đầu, nàng đã hiểu rằng họ chỉ có duyên phá án trong vài ngày ngắn ngủi mà thôi. Dù sau đó có đồng hành thêm một thời gian, kết cục vẫn không thay đổi. Đáy lòng nàng khẽ thở dài, rồi thu lại tâm tư, tiến vào giấc ngủ sâu.
...
Hoắc Nguy Lâu từ trong cung trở về đã là canh hai, y giục ngựa suốt đường, nhanh chóng quay lại Hầu phủ của mình. Phủ Võ Chiêu Hầu tọa lạc tại Lan Chính phường, gần Hoàng thành, nơi này tập trung đa phần phủ đệ của các Thân vương Hoàng gia, là khu vực quý tộc nhất kinh thành. Phủ Võ Chiêu Hầu là phần thưởng của bệ hạ khi y được phong Hầu, nhà cửa rộng lớn, bố cục hài hòa, lầu các liên miên. So với sự xa hoa của An Khánh Hầu phủ, nơi này còn cao quý và uy nghi hơn nhiều.
Khi Hoắc Nguy Lâu dừng ngựa trước cửa phủ, ngọn đèn hai bên cổng vẫn còn sáng. Y nhảy xuống ngựa, ném dây cương cho Tú Y Sứ đi theo, rồi cất bước vào phủ. Mặc dù y chưa về, bên trong phủ đèn đuốc vẫn sáng rực, dọc theo đường đến chủ viện đều được thắp sáng, nhưng thiếu vắng hơi người, dù cao quý đến đâu cũng mang vẻ quạnh quẽ, vô vị.
Vừa đến chủ viện, Phúc công công đã bước ra đón:
"Hầu gia trở về, sao muộn vậy?"
Hoắc Nguy Lâu không dừng bước, chỉ đáp:
"Theo bệ hạ gặp đám người Lâm Hòe, phủ đệ Vương Thanh Phủ đã bị tịch thu và điều tra, nhưng chưa phát hiện đầu mối nào. Án này đã thành án treo, Tây Bắc còn có chút quân cơ chờ lệnh."
Phúc công công gật đầu, như đã liệu trước:
"Án treo cũng không có gì lạ, dù sao cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy. Hầu gia muốn dùng bữa trước chứ?"
Hoắc Nguy Lâu định vào thư phòng ngay, nhưng khi vừa tới cửa chính sảnh, y đột nhiên dừng bước. Ánh mắt lướt qua hành lang phía xa, dưới ánh đèn mờ ảo, một nhóm nữ tử trẻ tuổi ăn mặc sáng rỡ đứng thẳng thành hàng. Tất cả đều có dung mạo thanh tú, nhưng thân hình cứng đờ như đang chờ đợi một mệnh lệnh khó chịu đựng nổi.
Hoắc Nguy Lâu nhíu mày.
Phúc công công ho nhẹ một tiếng:
"Là phủ công chúa đưa tới, Hầu gia chớ phiền lòng, ngày mai lão nô sẽ lập tức tiễn đi."
Hoắc Nguy Lâu thu hồi ánh mắt, bước vào thư phòng. Cởi ngoại bào ném sang một bên, y ngồi xuống chiếc tháp nhỏ bên cửa sổ, mệt mỏi xoa xoa mi tâm rồi nói:
"Bữa tối đã dùng cùng bệ hạ, bệ hạ còn hỏi về việc của An Khánh Hầu phủ."
Phúc công công vừa pha trà vừa nói:
"Rốt cuộc đó cũng là hôn nhân đã định từ nhỏ cho Nhị điện hạ, hỏi qua một hai câu cũng là lẽ thường."
Dừng một chút, Phúc công công tiếp lời:
"Lão nô đã hỏi thăm, mấy ngày nay bệnh trạng của Trưởng công chúa đã có chuyển biến tốt hơn, ngài không cần lo lắng quá."
Hoắc Nguy Lâu nhấp một ngụm trà, đáp:
"Ta biết, bằng không cũng sẽ không xuất hiện mấy thứ ngoài kia."
Y có chút khó chịu nói:
"Tối nay tiễn đi hết đi."
"Vâng vâng, Hầu gia yên tâm. Nếu đã dùng bữa rồi, ngài nghỉ ngơi sớm một chút thì hơn."
Hoắc Nguy Lâu lắc đầu:
"Một lát nữa Lộ Kha sẽ mang sổ con của Binh bộ đến, chờ hắn tới rồi nói tiếp. Ngươi cứ đi nghỉ trước đi."
Phúc công công cười khổ:
"Ngài thế này không biết đến lúc nào mới chịu ngủ. Để lão nô bảo nhà bếp làm chút canh nóng đưa đến, kẻo nửa đêm lại đói."
Nói xong, Phúc công công thấy trên mặt Hoắc Nguy Lâu lộ vẻ mệt mỏi, bèn tiếp lời:
"Hay là ngài nghỉ ngơi một chút trước."
Nói rồi ông định lui ra, lúc này Hoắc Nguy Lâu chợt hỏi:
"Người theo Bạc Nhược U trở về rồi?"
Phúc công công nghe vậy, khóe môi thoáng hiện nụ cười:
"Đã về, trời vừa tối là họ đã trở lại. Lão nô đã hỏi thăm, người ta đã đưa tới tận cửa nhà mới rời đi. Nhà họ ở trong ngõ hẻm phía Đông của Trường Hưng phường, là tòa nhà cũ của gia đình khá giả. Ngài không cần lo lắng."
Cuối cùng, Phúc công công cũng hiểu rõ tâm tư của Hoắc Nguy Lâu. Việc để người hộ tống Bạc Nhược U đến tận cửa không chỉ là chuyện hình thức, mà còn là cách để biết chính xác nơi ở của nàng. Khi ông nói xong, lông mày Hoắc Nguy Lâu giãn ra đôi chút, rõ ràng là hài lòng.
Thấy Hoắc Nguy Lâu tựa vào gối nhắm mắt nghỉ ngơi, Phúc công công mỉm cười rồi lặng lẽ lui ra.
Hoắc Nguy Lâu khép hờ mắt, trong lòng chợt nghĩ Trường Hưng phường cách Lan Chính phường có phần xa xôi. Lúc này, y hơi hối hận đã gửi thư tiến cử cho nàng ngay sau khi trở về kinh thành. Nếu trì hoãn một chút, có lẽ nàng sẽ nôn nóng mà tìm cách đến gặp y.
Hoắc Nguy Lâu đưa tay xoa xoa mi tâm, trong lòng lại hiếm khi dâng lên cảm giác băn khoăn.
Đêm đã khuya, dù không định nghỉ ngơi ngay, nhưng y cũng có phần mệt mỏi. Y nằm trên nhuyễn tháp, ký ức lại chợt hiện về đêm đó, khi Bạc Nhược U ngồi cách y không xa viết nghiệm trạng. Y nghe tiếng nàng viết chữ mà thiếp đi lúc nào không hay... Nàng quả thật có một sự điềm tĩnh làm cho người khác cũng thấy an yên. Nghĩ đến đó, tâm trạng rối bời của y cũng dần ổn định lại, cơn buồn ngủ kéo đến, ý thức của y dần trở nên mơ màng.
Trong cơn mơ hồ ấy, bỗng vang lên tiếng bước chân vào gian nhà. Chỉ có Phúc công công mới được phép vào mà không cần báo trước, nên y cũng không mấy để tâm. Nhưng rất nhanh, y nhận ra mùi son phấn thoang thoảng, khiến y lập tức mở mắt. Trước mặt y là một nữ tử áo hồng, dáng vẻ điềm đạm, đang đứng cách y vài bước. Thấy y mở mắt, nàng khẽ run sợ, nhưng không lùi bước mà lại tiến gần hơn, tự cho là bẽn lẽn e lệ mà nhìn Hoắc Nguy Lâu, rồi quỳ xuống bên giường, giơ tay định đấm bóp chân cho y.
Hoắc Nguy Lâu vốn chưa định nổi giận ngay, nhưng khi thấy nữ tử này gan to dám đến gần, ánh mắt y lập tức lạnh băng. Tay nàng còn chưa chạm vào y, thì đã bị một cước đạp văng ra ngoài.
Nữ tử kêu lên đau đớn, bị đạp bay xa, một chân của Hoắc Nguy Lâu đá thẳng vào ngực khiến nàng phun ra một ngụm máu. Y ngồi dậy, ánh mắt lạnh lẽo tựa hồ muốn giết người, quát to:
"Lăn đi!"
Đây là thị tì do Trưởng công chúa đưa tới, vốn đã được lệnh rời khỏi Hầu phủ. Tuy mọi người đều biết danh tiếng và uy nghiêm của Võ Chiêu Hầu, nhưng y lại trẻ tuổi anh tuấn, quyền khuynh triều dã, khiến không ít kẻ muốn dựa vào. Vì vậy mới có vài người, cậy vào dung mạo có chút sắc sảo, dám liều mạng thử một phen.
"Chuyện này... sao lại dám tiến vào đây?! Đúng là đồ không biết sống chết!" Phúc công công hốt hoảng kêu lên từ ngoài cửa, vội vàng gọi người:
"Người đâu!"
Thị vệ lập tức bước vào, khi thấy nữ tử nằm trên đất, sắc mặt liền đại biến. Phúc công công giận dữ quát:
"Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau kéo ra ngoài? Các ngươi làm gì với đôi mắt của mình vậy? Sao lại để thứ không biết thân biết phận như thế vào đây?"
Hoắc Nguy Lâu đang trong cơn giận dữ, nghe Phúc công công quát mắng cũng thấy hài lòng phần nào, cơn tức giận của y nhờ vậy cũng bình ổn lại đôi chút. Thị vệ liền tiến lên kéo nữ tử ra ngoài.
Khi nữ tử đã bị lôi đi, Phúc công công đau khổ nhìn y:
"Vừa nãy lão nô đã phân phó người tiễn họ đi, chỉ đi một chuyến xuống nhà bếp, không ngờ lại bị kẻ này chui vào. Đúng là quá đáng!"
Thấy nét mặt Hoắc Nguy Lâu vẫn lạnh lùng, Phúc công công lại tiếp tục mắng:
"Đúng là không biết trời cao đất dày! Coi lời đồn về Hầu gia chỉ là giả dối sao? Không tin, không sợ chết! Chọc giận Hầu gia, cứ sai người đánh ba mươi trượng, tội dĩ hạ phạm thượng, bán đi làm nô dịch cả đời!"
Phúc công công nói xong liền tức giận rời đi, đi được hai bước thì quay đầu lại, miệng vẫn lẩm bẩm thêm vài câu chửi rủa. Hoắc Nguy Lâu thừa hiểu ý của ông, khẽ đưa tay lên đỡ trán, bất đắc dĩ nói:
"Đủ rồi."
Phúc công công dừng bước, nhẹ nhõm thở phào, cười khổ:
"Người từ phủ Trưởng công chúa nên lớn gan hơn chút, ngài đừng bận lòng. Sau này, nếu Trưởng công chúa lại đưa người tới, chúng ta có thể không thu nhận nữa, được không?"
Ông nói giọng như thầm dỗ dành, khiến Hoắc Nguy Lâu dù đang giận cũng khó giữ mãi. Sự cố này khiến y càng thêm không vui, chỉ nghĩ lại cảnh vừa rồi cũng khiến y cảm thấy khó chịu. Phúc công công đã quá quen với tình trạng này của y, nhưng không ngờ rằng hôm nay Hoắc Nguy Lâu vừa trở về đã gặp chuyện như vậy.
Thấy Hoắc Nguy Lâu vẫn nghiêm mặt, Phúc công công đảo mắt, cười khẽ nói:
"Xem kìa, nữ tử lại là điều cấm kị bên cạnh Hầu gia, vậy mà thế gian lại cứ xuất hiện một người đặc biệt như vậy. Đừng nói là ở gần, ngày ngày lắc lư trước mặt mới là hợp ý nhất."
Hoắc Nguy Lâu ngước mắt nhìn ông, nét mặt vẫn bức người, nhưng dường như nét lạnh lùng nghiêm nghị trên mi tâm đã phai nhạt đi đôi phần.
Phúc công công cảm thấy tìm đúng cách giúp Hầu gia thoải mái, liền tiến tới châm trà cho y, vừa cười vừa nói:
"Thư tiến cử đã đưa đến Kinh Triệu Phủ rồi, U U tất nhiên sẽ đến đó điểm danh. Tạp gia sẽ tranh thủ lúc nào rảnh mà qua xem, không chừng lại gặp nàng."
Hoắc Nguy Lâu nhấp một ngụm trà, đáy lòng như được an ủi nhưng ngoài miệng lại bình thản:
"Muốn đi thì tự mình đi, ta còn đâu thời gian cho những chuyện vặt vãnh thế này."
Phúc công công nhướng mày, cười:
"Ồ, vậy thôi vậy, lão nô cũng chỉ nói vậy thôi mà."
Sắc mặt Hoắc Nguy Lâu khẽ cứng lại, may mà lúc này ngoài cửa có tiếng bẩm báo Lộ Kha đến rồi.
Vừa thấy có công vụ, Hoắc Nguy Lâu liền lấy lại vẻ nghiêm nghị. Phúc công công thấy hai người bắt đầu bàn việc thì khẽ thở phào rồi lui ra, trên hành lang đối diện, ông hạ giọng gọi thị vệ:
"Người đâu?"
Thị vệ vội tiến lên với vẻ mặt hơi sợ sệt.
"Bẩm công công, đã đưa người đi rồi."
"Vẫn còn sống chứ?" Phúc công công nhíu mày hỏi thêm, nhớ lại tình cảnh nôn ra máu của cô gái kia.
Thị vệ đáp:
"Bị nội thương, cần nghỉ ngơi một thời gian." Rồi với vẻ mặt khổ sở, hắn tiếp lời:
"Công công, vừa nãy các vị kia vừa rời đi, tiểu nhân đi nhà xí một lát, ai ngờ lại có người to gan dám quay lại..."
Phúc công công nhìn hắn lườm một cái sắc lẹm, rồi thở dài:
"Bệnh tình của Trưởng công chúa vừa có chút khởi sắc, việc này không cần để bên đó biết. Các ngươi mau rút kinh nghiệm."
Đợi khi Lộ Kha rời đi, đã quá nửa đêm. Phúc công công đang chợp mắt, nghe động tĩnh liền tỉnh dậy, nhanh chóng hầu hạ Hoắc Nguy Lâu chuẩn bị nghỉ ngơi. Hoắc Nguy Lâu tắm rửa xong, nhưng khi nằm xuống lại cảm thấy thái dương giật giật đau, càng trở nên trằn trọc khó ngủ. Đêm qua, người nọ còn ở cách y chỉ mấy bước chân, mà giờ đây đã cách xa nhau nửa kinh thành.
Nghĩ đến khoảng cách đó, y bất giác thấy lòng trống vắng, lại bị quấy rối bởi những kẻ không biết sống chết dám xông vào. Loại tình huống như vừa rồi không phải lần đầu y gặp phải. Trên quan trường, trong quán rượu, trên yến tiệc, có biết bao kẻ muốn lợi dụng y để cầu thân phận, hết lần này tới lần khác bày mưu tính kế. Y đã quá quen thuộc với những nịnh bợ giả tạo, khước từ hết sức bình thản.
Nhưng tối nay lại khiến y đặc biệt tức giận.
Những kẻ đó, mưu toan bằng quyền thế của y để trèo cao không đáng giận bằng việc dám làm hoen ố danh tiếng y không gần nữ sắc. Nếu có người nào đó tin lời đồn của y mà nghe phải tin này, sẽ nghĩ thế nào?
Trong đêm tối, suy nghĩ bất chợt này lại khiến lòng y dao động. Trên đời này ai ai cũng hâm mộ quyền thế của y, kẻ nịnh bợ đua nhau, nhưng đều chỉ là giả dối bề ngoài. Chỉ có nàng, Bạc Nhược U, người vừa kính nể y nhưng lại trong trẻo, không mang chút ý đồ cầu thân nào trong ánh mắt. Chính sự thanh thuần của nàng lại khiến y chẳng hiểu sao mà kích động.
Hoắc Nguy Lâu trong lòng dâng lên một ngọn lửa nóng bỏng.
Trong bóng tối sâu thẳm của Hầu phủ, không gian yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi, dục vọng dần như ngựa hoang không cương, không thể kiềm chế. Một luồng khao khát lan tỏa khắp người y, bên trong tĩnh mịch của đêm, chỉ có mình y đối mặt với cảm giác trống trải và dằn vặt khôn nguôi.
...
Bạc Nhược U ở lại nhà ba ngày, chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa rồi mới lên đường đến Kinh Triệu Phủ điểm danh. Nàng mặc một bộ y phục trắng đơn giản, được Lương thúc hộ tống hướng tới nha môn.
Kinh Triệu Phủ quản lý các vụ việc quan trọng trong kinh đô, tất nhiên quy mô bề thế hơn các phủ khác. Trước khi đến, nàng đã nghe ngóng về vị Tôn đại nhân hiện đang làm Kinh Triệu Doãn, danh tiếng thanh liêm và có năng lực trị lý, nên lòng cảm thấy yên tâm.
Tuy nhiên, chuyến đi này lại không thuận lợi như nàng tưởng.
Nha môn Kinh Triệu Phủ là nơi ra vào phải có phép, đã vậy Tôn Chiêu lại không có mặt ở nha môn lúc nàng tới. Nha sai thấy nàng là nữ tử, lại chỉ có công văn tiến cử làm ngỗ tác, liền bảo nàng chờ trong phòng trà, rồi lại bỏ mặc nàng ở đó.
Nàng đợi hơn nửa canh giờ, trong khi đám nha sai và tiểu lại thỉnh thoảng liếc nhìn nàng, bàn tán không ngớt. Họ thấy nàng dung mạo xinh đẹp, lại đòi tới nha môn làm ngỗ tác, không ít kẻ chỉ trỏ, nếu không phải thấy nàng có khí chất khác thường, e là đã có lời châm chọc ra mặt.
Lương thúc thấy thế liền thấp giọng hỏi:
"Tiểu thư sao không nói rõ là được Võ Chiêu Hầu tiến cử?"
Lương thúc vừa mới biết nàng từng làm việc cho Võ Chiêu Hầu và được tiến cử đến đây. Giờ thấy đám nha sai nghi ngờ, ông tất nhiên muốn nàng nêu tên Võ Chiêu Hầu ra để chứng minh.
Nhưng Bạc Nhược U lại lắc đầu, khẽ đáp:
"Dù sao cũng chỉ là giúp Hầu gia vài lần, Tôn đại nhân tự khắc sẽ xem xét, không cần phô trương thêm."
Không phải nàng không muốn dựa vào danh tiếng Hoắc Nguy Lâu, mà là nàng không quen làm vậy. Những chuyện như thế này đâu phải có thể nương nhờ mãi mãi, thà cẩn trọng một chút còn hơn.
Nàng đến rất sớm, nhưng chờ đến lúc mặt trời ngả về Tây, mới thấy bộ đầu của phủ nha xuất hiện.
Ngô Tương tuổi ngoài ba mươi, vóc người cao lớn, mặc công phục nha môn, bước chân mang theo vẻ hùng dũng mà bước vào cửa. Nhìn thấy Bạc Nhược U, hắn thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh đã hiện lên vẻ khó chịu.
"Tên gì?" Hắn hỏi với giọng hơi gắt.
Bạc Nhược U đứng dậy, hơi cúi người đáp:
"Tôi họ Bạc, tên Nhược U."
Ngô Tương đánh giá nàng một hồi, lại nhìn sang Lương thúc bên cạnh, mày nhíu lại chặt hơn:
"Ngươi là tiểu thư nhà nào? Đây là nha môn kinh thành, không phải nơi chơi bời. Còn ngỗ tác? Ta e ngươi đến xác chết còn chưa từng thấy, thì làm được gì? Mau về nhà đi thôi, kinh thành dạo này không yên ổn, đặc biệt là với các tiểu thư như ngươi."
Nói xong, hắn liền xoay người định rời đi.
"Khoan đã," Bạc Nhược U bật cười, nói dõng dạc:
"Ta đã thấy qua không ít xác chết rồi, có người chết đuối, người treo cổ, người bị mưu hại. Cách nghiệm thi cũng biết nhiều, cần thiết còn có thể mổ bụng để xem xét."
Ngô Tương có vẻ hung dữ nhưng không phải kẻ độc đoán. Chỉ cần hắn không tin nàng là ngỗ tác, vậy thì nàng thẳng thắn bày tỏ khả năng của mình.
"Ngỗ tác thường phải làm bạn với người chết, nữ tử ít ai theo nghề này. Nhưng tôi đã học nghề lâu, cũng chẳng ngại," nàng nói tiếp. "Lần này có công văn tiến cử, Tôn đại nhân đã biết đến. Nếu ông không tin, thì cứ để tôi nghiệm thi mà tự chứng minh."
Thấy nàng bình tĩnh, giọng nói tự tin, Ngô Tương tuy nửa tin nửa ngờ nhưng không khỏi động lòng. Sau một lúc chần chừ, hắn đáp:
"Tôn đại nhân hôm nay vào cung diện Thánh, chưa rõ khi nào về. Nếu cô thật sự biết nghiệm thi, vậy hãy theo ta tới nghĩa trang, dám không?"
Bạc Nhược U không nói nhiều, chỉ lấy ra một cuộn da hươu, trong đó là những đao cụ tinh xảo mà nàng luôn mang theo.
"Đao đã chuẩn bị sẵn, dẫn đường đi."
Ngô Tương nhìn thấy những dụng cụ, biết nàng không phải đang nói suông. Dù vậy, nha môn Kinh Triệu Phủ đâu phải chỉ cần công cụ là được, hắn cười nhạt:
"Vậy thì theo ta tới nghĩa trang, để xem tài nghệ của cô ra sao."