Bạc Nhược U cảm thấy mình còn ngỡ ngàng đã tiến vào phủ Võ Chiêu Hầu. Tuy có chút như mơ, nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu quan sát xung quanh. Hầu phủ rộng lớn và xa hoa hơn nàng tưởng, nhưng suốt đoạn đường đi vào bên trong, lại vắng vẻ, chẳng thấy mấy ai. Vườn hoa, lầu các đều mới tinh, mặc dù qua xử lý tỉ mỉ nhưng lại thiếu đi hơi ấm của con người.
Hoắc Nguy Lâu đi phía trước, vừa bước vừa lén nhìn Bạc Nhược U. Thấy nàng ngạc nhiên nhìn quanh, so với vẻ trầm tĩnh, thận trọng thường ngày, lại càng thêm duyên dáng yêu kiều. Thế nhưng, y nhanh chóng nhận ra nàng cau mày, thậm chí khẽ thở dài. Y nhướng mày, hỏi:
"Phủ đệ này của bản Hầu có gì khiến ngươi không hài lòng?"
Bạc Nhược U giật mình, vội vã trấn tĩnh, nở nụ cười:
"Dân nữ nào dám bất mãn, chỉ là nghĩ rằng Hầu gia hẳn ít khi ở trong phủ, vì trong phủ vẫn giữ dáng vẻ mới tinh."
Thấy Hoắc Nguy Lâu vẫn nhíu mày, Bạc Nhược U đành đổi lời:
"Dân nữ nghĩ rằng Hầu gia luôn bận quốc sự, bôn ba bên ngoài, ít khi về nhà, lại sống tiết kiệm, không xa hoa như những người khác. Vì vậy, dân nữ rất cảm phục Hầu gia."
Hoắc Nguy Lâu bật cười:
"Ngươi học cách a dua cũng nhanh đấy."
Bạc Nhược U bình thường trầm ổn ôn nhu, nhưng dù sao nàng cũng chỉ mới mười bảy tuổi, lại được nghĩa phụ và nghĩa mẫu cưng chiều từ nhỏ, tất nhiên biết cách nói lời dễ nghe. Từ trước đến nay, nàng và Hoắc Nguy Lâu luôn giữ khoảng cách rõ ràng, nhưng giờ đã quen thuộc hơn, lời nói cũng thêm phần linh hoạt.
Nàng nghe y trêu ghẹo thì ngượng ngùng cúi mặt:
"Dân nữ không dám."
Hoắc Nguy Lâu thu ánh mắt, cũng đảo mắt nhìn quanh khu vườn một vòng. Hầu phủ được ban cho y năm năm trước, tu sửa lại kỹ lưỡng, ngoài các tôi tớ cần thiết thì chẳng có ai dư thừa. Y chỉ ở phủ một nửa thời gian trong năm, người hầu đều rất cẩn trọng, không dám sơ suất, vì vậy khắp phủ đệ đều nghiêm ngắn, thiếu đi hơi ấm như có người thường xuyên lui tới.
Bạc Nhược U không nói gì, nhưng y cũng nhận ra nơi này thiếu sức sống.
Hai người dọc hành lang đi vào trong, nhưng đi một lúc vẫn chưa tới chủ viện, Bạc Nhược U bắt đầu bước chậm lại, ánh mắt lướt về phía trước, muốn nhìn xem sâu bên trong phủ có gì. Hoắc Nguy Lâu nhìn thấy, cười nhạt:
"Đến giờ này mới biết sợ hãi, e rằng đã muộn rồi."
Bạc Nhược U bất đắc dĩ nhìn y:
"Hầu gia không cần dọa dân nữ. Dân nữ lần đầu vào Hầu phủ, cảm thấy thấp thỏm là chuyện thường tình, đi phủ của người khác cũng sẽ thấy căng thẳng."
Hoắc Nguy Lâu nhướng mày:
"Phủ của người khác? Nếu là quý phủ khác, ngươi cũng dám đi một mình giữa đêm như thế này sao?"
Lời này mang ý cảnh cáo, Bạc Nhược U vội đáp:
"Tất nhiên là không. Nếu là người khác, dân nữ chỉ sợ đến cả xe ngựa cũng không dám lên."
Khi rời nghĩa trang, sắc trời đã tối hẳn, lại không có Trịnh Lương đi cùng, một tiểu cô nương như nàng nào dám tùy tiện lên xe ngựa của ai khác?
Lời này thành khẩn, lập tức khiến tâm tình Hoắc Nguy Lâu vui vẻ, bèn hỏi tiếp:
"Ồ? Vậy vì sao ngươi lại dám lên xe ngựa của bản Hầu?"
Y khẽ nhếch hàm dưới, dường như đợi Bạc Nhược U nói thêm vài lời nịnh nọt. Nhưng nàng lại thẳng thắn đáp:
"Dân nữ biết Hầu gia không gần nữ sắc, huống hồ Hầu gia địa vị cao quý, liệu có ý đồ gì với một tiểu nữ tử như dân nữ sao?"
Hoắc Nguy Lâu hừ một tiếng, liếc mắt qua, dường như có chút bất đắc dĩ:
"... Không hổ là ngươi."
Bạc Nhược U thấy đây không phải là lời khen ngợi, còn định nói thêm thì bỗng nghe tiếng gọi "U U" từ phía trước. Nàng vội nhìn lên, thấy Phúc công công đang tươi cười đứng ở cửa chủ viện. Thấy rõ là nàng, ông lập tức bước nhanh tới.
"Quả nhiên là U U, ta còn tưởng mình nhìn nhầm!"
Bạc Nhược U cũng nở nụ cười, cúi người hành lễ:
"Công công!"
Phúc công công không ngờ Hoắc Nguy Lâu lại dẫn nàng tới Hầu phủ, ông hài lòng nhìn y một cái rồi thân thiết hỏi thăm Bạc Nhược U:
"Ta vẫn nghĩ đến con đấy, trước đây ngày ngày gặp con, giờ mới xa nhau mấy hôm mà như sống một ngày bằng một năm. Không ngờ Hầu gia lại đưa con tới đây."
Bạc Nhược U cười đáp:
"Hôm nay dân nữ đi nha môn điểm danh, rồi đến nghĩa trang nghiệm thi. Ai ngờ vì chậm trễ mấy ngày, Tôn đại nhân phải nhờ đến Hầu gia, sau đó Hầu gia tới nghĩa trang, nói rằng công công nhớ con, nên đưa con đến đây."
Phúc công công nhướng mày cao hứng, quay lại nở nụ cười chế nhạo Hoắc Nguy Lâu, rồi thân thiện nói với Bạc Nhược U:
"Phải, phải! Tạp gia ta ngày ngày nhắc đến con. Mấy ngày nay con có khỏe không? Mọi việc trong nhà đã thu xếp ổn thỏa chưa?"
Bạc Nhược U trả lời từng câu rất kỹ càng. Hoắc Nguy Lâu ở phía trước tuy không nói gì, nhưng lắng nghe hết. Qua lời nàng, y biết mấy ngày nay nàng đã giúp người trong nhà mua sắm đồ đạc, lo liệu việc vặt vãnh, chu đáo và hiếu thuận, lại rất biết quản lý gia đình. Ánh mắt y bất giác nhìn quanh Hầu phủ, xa hoa nhưng thiếu đi hơi ấm gia đình.
Vào đến chính đường, Phúc công công vui vẻ nói:
"Con đã đến rồi, Hầu gia và ta đều chưa dùng bữa, ở lại dùng bữa tối đi. Ta trong phủ lo chuyện lớn nhỏ gì cũng quản, kể cả bếp núc. Con cứ ngồi tạm đây, ta đi bếp xem sao."
Lúc này, Bạc Nhược U mới chợt nhận ra mình đến Hầu phủ với tư cách là khách?
Chưa kịp khách sáo vài lời, Phúc công công đã bước nhanh đi mất. Bạc Nhược U hơi ngẩn người, quay đầu lại thấy Hoắc Nguy Lâu đang cởi thắt lưng, đi về hướng thư phòng. Nàng đứng tại chỗ, cảm thấy có chút lúng túng, quay lại thì thấy hai gã thị vệ đang ngạc nhiên nhìn nàng như thể nàng là một quái vật, đến mức nàng cũng giật mình theo.
Thấy nàng biến sắc, hai gã thị vệ lập tức đứng thẳng người, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc nhìn nàng. Bạc Nhược U ngó lại mình, tưởng như trên người mình có gì đó lạ.
"Ngươi đứng ngoài đó xoay qua xoay lại làm gì?" Hoắc Nguy Lâu bất ngờ lên tiếng.
Bạc Nhược U vội vàng đi về phía thư phòng:
"Hầu gia có điều gì phân phó?"
Trong khoảnh khắc ấy, nàng lại nhớ đến khi còn ở trên thuyền, mỗi lần Hoắc Nguy Lâu gọi nàng, chắc chắn là có chuyện cần dặn dò. Hoắc Nguy Lâu cởi thắt lưng, nới lỏng vạt áo, nghe thấy câu này, quay đầu nhìn nàng, trong mắt thoáng chút bất đắc dĩ.
Nàng là người duy nhất không hề có ý muốn tiến vào Hầu phủ của y!
Hoắc Nguy Lâu ngồi xuống ghế sạp, nhíu mày chỉ về phía chiếc ghế gần đó. Bạc Nhược U lại nghĩ y muốn nàng châm trà, liền đi tới, cầm lấy ấm trà rồi xoay người rót trà cho y.
Hoắc Nguy Lâu:
"..."
Hoắc Nguy Lâu nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên của Bạc Nhược U, không khỏi hỏi:
"Lẽ nào chỉ khi bản Hầu sai khiến, ngươi mới nghĩ bản Hầu gọi ngươi?"
Bạc Nhược U rót một chén trà đưa tới, đôi mắt đen trắng rõ ràng, nghe vậy đầu tiên lộ vẻ ngơ ngác, dường như không hiểu câu hỏi của y có ý gì, sau đó mới gật đầu.
Hoắc Nguy Lâu nghĩ một lúc, rồi chẳng còn gì để nói, bởi vì... thật sự đúng là như vậy. Y nâng chén trà lên, nhưng không uống, chỉ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng, như thể đang tìm kiếm một khuyết điểm nào đó trên người nàng. Bạc Nhược U cảm thấy khó hiểu, thầm mong Phúc công công nhanh chóng trở lại để giải thoát cho mình.
"Hầu gia... ngài muốn nói gì, có thể nói thẳng được không?"
Y thực sự dám nói, liệu nàng có dám nghe không?
Hoắc Nguy Lâu đặt chén trà xuống, ôn hòa nói:
"Hiện giờ ngươi không phải là người làm việc cho bản Hầu. Bản Hầu đưa ngươi về đây cũng không phải để sai khiến gì, ngươi không cần khẩn trương như vậy."
Bạc Nhược U mấp máy môi, trong lòng thoáng chút bối rối.
Hoắc Nguy Lâu có thân phận cao quý, từ lần gặp ở phủ An Khánh Hầu, rồi cùng đi Lạc Châu, trong suy nghĩ của nàng, địa vị của cả hai cách biệt một trời một vực. Hoàn thành công sự, tất nhiên là ai đi đường nấy, gặp nhau chỉ là điều hiếm hoi. Vì vậy, lúc chia tay tại bến đò kinh kỳ, nàng cũng không cảm thấy tiếc nuối, bởi từ đầu nàng đã không nghĩ rằng họ sẽ thường xuyên gặp lại.
Nhưng không ngờ Phúc công công nhớ nàng, còn Hoắc Nguy Lâu cũng đối xử khoan dung hơn. Trong lòng nàng có phần rối rắm, không biết làm sao để tiếp tục duy trì mối quan hệ với y.
"Dân nữ... không quen khi không có việc gì để làm. Nếu Hầu gia cần, dân nữ vẫn có thể làm chút gì đó cho ngài."
Hoắc Nguy Lâu nghe xong chỉ bật cười. Y thật sự tò mò không hiểu nàng lớn lên cùng phu thê Trình Uẩn Chi như thế nào. Nàng đã mười bảy tuổi, trong giới nữ tử không còn nhỏ nữa, chẳng lẽ chưa từng suy nghĩ đến hôn sự? Thường thì các nữ tử cùng tuổi đều sẽ lưu ý đến những nam tử xuất sắc xung quanh để chọn lựa, vậy mà nàng lại hoàn toàn không nghĩ tới.
"Ngươi nghĩ có thể làm gì cho bản Hầu?"
Bạc Nhược U đảo mắt, bất đắc dĩ đáp:
"Dân nữ cũng chỉ giỏi nhất là thuật ngỗ tác thôi."
Hoắc Nguy Lâu cười khẩy, trong lòng thầm nghĩ, khả năng khiến người khác tức giận của nàng cũng không kém.
"Hiện giờ không có án mạng nào đáng để bản Hầu đích thân quản lý. Các vụ án tầm thường ở Kinh Triệu Phủ, bản Hầu cũng không can thiệp. Ngươi cứ làm việc dưới tay Tôn Chiêu là được."
Nói xong, Hoắc Nguy Lâu rốt cuộc không nhịn được hỏi:
"Ngươi định làm ngỗ tác mãi sao? Chẳng lẽ không nghĩ đến việc sau này sẽ làm gì khác?"
Thế gian này, nữ tử phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn nam nhân. Bạc Nhược U có vẻ không giống người kém cỏi, chẳng lẽ lại hoàn toàn không suy nghĩ về tương lai?
Bạc Nhược U mở to mắt:
"Hầu gia đang nói dân nữ chưa nghĩ đến hôn sự của mình?"
"Dân nữ chỉ nghĩ... Hầu gia đột nhiên quan tâm đến dân nữ như vậy, người khác không biết lại tưởng rằng Hầu gia đã để mắt tới dân nữ, muốn..."
Hoắc Nguy Lâu chợt thấy lòng hơi căng thẳng, rồi lại nghe nàng nói tiếp:
"Muốn dân nữ làm người hầu cho Hầu gia."
Hoắc Nguy Lâu dù bình tĩnh đến mấy cũng bị lời này của nàng khiến lòng dậy sóng. Y nhìn nàng, còn nàng lại hồ nghi nhìn y. Cuối cùng, Hoắc Nguy Lâu không nhịn được cười khẽ:
"Thật là ngươi. Nếu bản Hầu có lệnh, chẳng lẽ ngươi không tuân? Hay phải tìm cách dụ dỗ ngươi?"
Bạc Nhược U vội đáp:
"Dân nữ tất nhiên tuân theo. Chỉ là vừa rồi Hầu gia hỏi đến, dân nữ thực sự chưa từng nghĩ tới."
Hoắc Nguy Lâu định bảo nàng mau nghĩ lại, thì đúng lúc Phúc công công trở về:
"U U còn chưa nghĩ tới điều gì?"
Thấy Phúc công công quay lại, Bạc Nhược U thở phào nhẹ nhõm, rồi đáp:
"Hầu gia nói dân nữ làm ngỗ tác lâu nay, hình như chưa từng nghĩ tới sau này sẽ ra sao... Thật sự dân nữ chưa nghĩ đến."
Phúc công công thoáng nhìn Hoắc Nguy Lâu với ánh mắt trêu chọc, rồi nói với Bạc Nhược U:
"Vậy sao con không thử nghĩ đến một chút?"
Bạc Nhược U cười nói:
"Nghĩa phụ thỉnh thoảng cũng nhắc đến, có lẽ người đã thay con suy tính rồi."
Trình Uẩn Chi thay nàng tính toán? Chẳng phải là chuyện hôn sự đã định từ năm đó sao? Phúc công công liếc nhìn Hoắc Nguy Lâu, thấy sắc mặt y hơi trầm xuống, nhưng chưa tiện nói rõ, bèn khéo léo chuyển lời:
"Không vội, không vội. U U tuổi còn nhỏ mà, nếu đã thích làm ngỗ tác, thì cứ làm cho thỏa chí trước đã."
Nói xong, Phúc công công cũng thấy mình hơi lỡ lời, bèn cười nói:
"Bữa tối chuẩn bị xong rồi, Hầu gia, chúng ta dùng bữa thôi."
Hoắc Nguy Lâu đứng dậy, im lặng bước về phía sảnh bên. Bạc Nhược U chần chừ, nhớ lại lúc ở trên thuyền có thể dùng bữa cùng y, nhưng giờ ở Hầu phủ, chẳng lẽ nàng thực sự là khách quý?
Nàng cảm thấy hơi không chân thực, nhưng đến sảnh bên thì thấy Phúc công công đã sắp xếp chỗ cho nàng ngồi giữa, bản thân ông ngồi bên cạnh, giúp nàng thấy thoải mái hơn đôi chút. Món ăn trên bàn tinh tế nhưng không quá xa hoa, Bạc Nhược U nhẹ nhàng dùng đũa, nhưng Hoắc Nguy Lâu vẫn không nói gì, khiến nàng thấy bữa cơm này không mấy đậm đà.
Phúc công công thầm quan sát hai người, đến khi dùng xong bữa tối, Bạc Nhược U thấy sắc trời đã tối, bèn nói lời cáo từ:
"Đa tạ Hầu gia đã cho dân nữ vào phủ. Lúc này trời cũng tối, nếu dân nữ không về, nghĩa phụ sẽ lo lắng."
Hoắc Nguy Lâu lúc này thấy nàng chỉ muốn đi, có chút buồn bực, bèn phất tay ra hiệu đồng ý, rồi dặn Phúc công công:
"Ngươi sắp xếp mấy Tú Y Sứ tiễn nàng về."
Phúc công công vâng lệnh, đi cùng Bạc Nhược U ra ngoài, vừa tới cửa thì lại thấy vẻ mặt kỳ quặc của hai gã thị vệ.
Bạc Nhược U không nhịn được hỏi:
"Công công, sao hai người kia lại nhìn con lạ lùng thế?"
Phúc công công xoay chuyển mắt, cười nói:
"Chuyện là thế này, ngày Hầu gia vừa trở về, phủ Trưởng công chúa đưa tới mấy tì nữ, một người trong số đó lớn mật đến mức dám tự mình vào nội thất, mưu toan quyến rũ Hầu gia..."
Bạc Nhược U kinh ngạc:
"Gì cơ? Còn có người táo gan như vậy sao?"
Phúc công công gật đầu:
"Đúng vậy, ai mà ngờ được?"
"Vậy sau đó thì sao?" Bạc Nhược U tò mò, ánh mắt sáng lấp lánh.
Phúc công công nhìn vẻ mặt thích thú của nàng mà dở khóc dở cười:
"Con... trông con cứ như đang xem kịch vậy? Không cảm thấy..."
Ông ngập ngừng không biết diễn đạt thế nào, nhưng không thấy chút bực dọc nào trên khuôn mặt Bạc Nhược U. Nàng nghe vậy chỉ nhẹ nhàng nói:
"Dân nữ không thấy gì lạ, Hầu gia quyền cao chức trọng, có tì nữ nào ôm lòng dạ này cũng là chuyện thường. Chỉ là Hầu gia vốn nổi tiếng không gần nữ sắc, vậy mà nàng ta vẫn liều mình như vậy, khiến dân nữ thấy hơi ngạc nhiên thôi. Công công còn chưa nói, sau đó thì thế nào?"
Phúc công công thở dài, trả lời:
"Sao nữa... Hầu gia suýt chút nữa không tha mạng cho tì nữ ấy."
Bạc Nhược U chợt nhớ tới vẻ mặt nghiêm khắc của Hoắc Nguy Lâu trong đêm đó, bất giác sờ sờ cổ mình:
"Vậy... không có chuyện gì nghiêm trọng chứ?"
Phúc công công lắc đầu:
"Không sao đâu, tì nữ này quả thực gan lớn, lúc đó Hầu gia đã ra lệnh đưa tất cả bọn họ ra ngoài, vậy mà ả lại tự mình quay lại, đúng là gieo gió gặt bão. Hầu gia xưa nay không để nữ tử hầu hạ gần người, ả đã phạm vào điều kiêng kỵ của ngài, Hầu gia xem như đã nương tay."
Nghe đến đây, Bạc Nhược U thoáng ngờ ngợ. Chưa bao giờ để nữ tử hầu cận bên mình?
Thấy nàng vẫn có vẻ chưa hết thắc mắc, Phúc công công cười nói thêm:
"Hầu gia cũng chỉ có đối với con mới thân thiện hơn một chút thôi."
Bạc Nhược U nhớ lại những lần ở cùng Hoắc Nguy Lâu, y thường cau mày, có vẻ khó gần, nhưng hôm nay lại đến tận nghĩa trang gặp nàng, còn đưa nàng vào phủ, rõ ràng là có sự đối đãi đặc biệt. Nghĩ vậy, nàng khẽ nói:
"Thật ra các nàng ấy đã chọn sai cách."
Phúc công công ngạc nhiên:
"Sao lại nói vậy?"
Bạc Nhược U nhìn ông:
"Công công không nhận ra sao? Hầu gia chỉ bắt đầu đối xử hòa nhã với dân nữ sau khi thấy dân nữ biết nghiệm thi. Nếu ngày ấy không có cơ hội để dân nữ thể hiện bản lĩnh, thì e rằng dân nữ cũng phải quỳ đến nửa mạng dưới tuyết mà thôi. Các nàng muốn thu hút Hầu gia, lẽ ra nên dùng cách gì đó để khiến ngài nhìn họ bằng cặp mắt khác."
Phúc công công á khẩu không biết đáp thế nào. Bạc Nhược U quả là người lý luận rõ ràng, đến cả những chuyện đã qua đều nhớ rành rẽ. Dù ông có muốn khuyên nhủ thêm cũng chẳng biết nói gì, lại sợ nếu nói quá rõ ràng sẽ làm nàng cảm thấy hoảng sợ mà lùi bước.
"Con nói cũng có lý..."
Phúc công công lẩm bẩm đồng tình, nhưng lòng không khỏi suy nghĩ. Chẳng lẽ Hoắc Nguy Lâu thật sự chỉ thấy Bạc Nhược U đặc biệt vì trước giờ chưa từng gặp nữ tử nào có tài năng đặc biệt mà lại hữu dụng như nàng sao? Ý nghĩ ấy khiến ông cũng hơi giật mình. Lúc này đã đến cửa Hầu phủ, Tú Y Sứ cùng xe ngựa đã chuẩn bị sẵn. Bạc Nhược U từ biệt Phúc công công, sau khi dặn dò một vài lời, ông nhìn theo xe ngựa nàng khuất vào màn đêm.
Phúc công công lấy lại tinh thần, quay về chủ viện, bước vào thư phòng. Quả nhiên thấy Hoắc Nguy Lâu ngồi sau bàn dài, nhưng công văn chỉ mở ra hai, ba bản, có vẻ tối nay y không mấy tập trung.
"Tiễn đi rồi?" Hoắc Nguy Lâu nhìn ông hỏi.
Phúc công công gật đầu, đánh giá y từ trên xuống dưới, rồi nhẹ giọng:
"Hầu gia, lão nô đột nhiên nghĩ rằng ngài thấy U U khác biệt, không phải vì trước giờ chưa từng có nữ thuộc hạ bên mình, lại vừa khéo U U xinh đẹp, tính tình tốt mà ngài có động tâm tư chứ? Ngài phải hiểu, sau này cưới phu nhân về nhà là để yêu thương, không phải để làm việc cho ngài."
Hoắc Nguy Lâu nhíu mày:
"Ngươi đang nói linh tinh gì vậy?"
Phúc công công thở dài:
"Vừa rồi U U có nói mấy câu, khiến lão nô nghĩ đến việc này..."
Hoắc Nguy Lâu cười nhạt một tiếng:
"Với cái đầu đó của nàng, ngươi cũng nghe ra đạo lý gì sao? Ngoài nghiệm thi, nàng còn biết cái gì khác? Ta thấy ngươi cũng bị nàng làm cho hồ đồ rồi."
Phúc công công tức giận:
"Hầu gia, ngài đối với U U tốt đến vậy, nhưng nàng đâu có nhận ra, còn tưởng rằng ngài chỉ cảm thấy nàng làm việc giỏi. Tuy U U chưa trải qua chuyện đời nên không nghĩ nhiều, nhưng chẳng lẽ ngài không nhận ra là mình cũng có lỗi sao? Nhớ lần đầu gặp ngài, ngài còn bắt nàng quỳ trong tuyết nửa canh giờ, chẳng trách người ta nói ngài không biết thương hương tiếc ngọc."
Lời này chỉ có Phúc công công dám nói, Hoắc Nguy Lâu tức giận cười khẩy:
"Đây là nàng nói? Hóa ra nàng còn biết ghi hận."
Phúc công công cười khổ:
"Ngài cứ tiếp tục thế này đi. U U tính tình thuần khiết, không suy nghĩ nhiều, vừa hay hợp với ngài. Nhưng nghĩa phụ nàng lại biết rõ về hôn sự năm xưa. Công tử Lâm gia tướng mạo song toàn, gia thế tốt, tính tình ôn nhu, gả cho U U quả là tốt. Cha mẹ nàng không còn, nghĩa phụ tất nhiên là người có tiếng nói nhất."
Hoắc Nguy Lâu híp mắt:
"Ta đã hỏi nàng rồi, nàng cũng không để tâm đến con cháu thế gia như Lâm Chiêu."
Phúc công công kinh ngạc:
"Ngài đã hỏi rồi sao?"
Hoắc Nguy Lâu chắc chắn đáp:
"Tất nhiên."
Lần này đến lượt Phúc công công ngạc nhiên. Hoắc Nguy Lâu dùng giọng điệu khó lường mà nói:
"Nếu nàng không thích... ta không cần phải lo. Lâm Hòe muốn cầu chỉ tứ hôn cho Lâm Chiêu, ta có thể giúp hắn một tay."
Phúc công công thoáng giật mình, một khi đã tứ hôn, không còn cách nào thay đổi. Nhưng sao ông lại thấy việc này không đơn giản như vậy?
Trên xe ngựa, Bạc Nhược U bỗng nhiên hắt hơi, nàng xoa mũi, cảm thấy hơi lạnh nên buông mành xuống, dựa vào thành xe, thầm nghĩ đến những lời vừa nói. Dù nàng thông minh, nhưng vẫn luôn cho rằng tương lai là điều chưa thể đoán định, nhất là khi nghĩa mẫu từng nhắc về hôn sự đã sắp đặt cho nàng. Nàng tin rằng Trình Uẩn Chi hiểu rõ chuyện này, huống hồ nàng còn có những việc quan trọng hơn, chuyện hôn sự không đến lượt nàng phải bận tâm.
Nhưng định sẵn cho nàng là ai? Là gia đình nào?
Ý niệm này trước đây nàng rất ít nghĩ tới, nhưng hôm nay khi nhắc đến, lại khiến nàng không thể không cân nhắc. Quả thực, nàng đã đến tuổi, nếu Trình Uẩn Chi không nhắc tới trong năm nay, có lẽ sang năm nàng cũng nên chủ động hỏi ông.
Một khi đã có suy nghĩ rõ ràng, Bạc Nhược U không muốn suy nghĩ thêm. Nhưng khi nghĩ đến câu chuyện lúc rời Hầu phủ, rằng có một tì nữ dám vào thư phòng câu dẫn Hoắc Nguy Lâu, nàng bất giác thấy khó hiểu.
Tì nữ đủ vào Hầu phủ tất nhiên là có nhan sắc, nhưng thay vì quyến rũ được, lại suýt mất mạng. Chuyện như thế chỉ có thể xảy ra với người như Hoắc Nguy Lâu!
Bạc Nhược U không biết phải cảm nhận ra sao, nhưng không khỏi nghĩ sâu hơn. Nữ tử muốn câu dẫn, hẳn không thiếu những thủ đoạn... có lẽ nàng ấy đã phải cởi áo.
Nghĩ tới đây, Bạc Nhược U cũng không hề đỏ mặt, không chê trách tì nữ ấy, nhưng trong lòng lại thoáng cảm giác chua xót. Vậy mà lại có người dám ngay trước mặt Hoắc Nguy Lâu cởi áo nới dây lưng... quả thực là diễm phúc lớn!
Bạc Nhược U lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp. Nàng vén mành lên, gió lạnh ban đêm thổi vào buồng xe làm tâm tư nàng bình tĩnh lại. Thở dài một hơi, nàng thầm nghĩ chuyện như vậy trong nhà Vương hầu có gì lạ đâu, đó là thế đạo mà thôi.
Ngay cả bản thân nàng, vốn không có nhiều kỳ vọng về hôn sự, giờ lại sinh ra một ý nghĩ. Tương lai, nếu có phu quân, ít nhất y phải là người phẩm hạnh đoan chính, dù có nữ sắc quanh mình cũng không động lòng. Nếu phải sống trong cảnh ngày ngày có tì nữ giở trò cởi áo, thì nàng thật sự không muốn sống trong một hồ nước đục như vậy.
Khi đã xác định chủ ý, Bạc Nhược U không nghĩ thêm nữa. Lúc này ngoài cửa sổ bóng đêm phủ kín, chỉ còn những nơi náo nhiệt như chợ đêm và thuyền hoa bên hồ Vị Ương vẫn rực rỡ như ban ngày, còn lại là một màu tối yên bình.
Tiếng bánh xe lăn đều đặn, dội lên trong màn đêm nhưng chỉ thoáng qua, không quấy nhiễu sự tĩnh lặng. Bạc Nhược U nhấc mành lên, nhìn qua những ngã rẽ tối om, rồi thả mành xuống. Trong giây phút đó, ở cuối khúc ngõ hẻm không bóng người, thấp thoáng một làn váy đỏ, còn chưa nhìn rõ đã bị kéo lại bởi một sức mạnh vô hình...