Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 85



Hoắc Nguy Lâu cũng là người đã trải qua rất nhiều chiến trận. Lúc còn chưởng binh ở phương Bắc, vết thương rách thịt gãy xương thế nào cũng đều thấy qua, huống chi là những thủ đoạn đã sử dụng trong những năm chưởng quản Tú Y Sứ. Nhưng trước mắt, cánh tay y dùng để lau mặt Bạc Nhược U lại có chút run rẩy. nàng cứ im lặng dựa vào thành bồn tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xanh mét không có chút máu, tựa như chỉ cần hơi dùng sức là sẽ lưu lại dấu vết.

Hoắc Nguy Lâu chưa từng trải qua những việc tinh tế như vậy, giờ khắc này cũng không dám bất cẩn. Lòng bàn tay thô ráp mơn trớn khóe mắt cho đến đuôi lông mày của nàng. Trong cơn hôn mê, đôi mày thanh tú của nàng vẫn cứ nhíu chặt, tựa như trong lúc hôn mê cũng bị đau đớn.

Y không nhịn được mà xem vết thương trên cổ Bạc Nhược U. Nếu nói lần trước là y làm cho nàng bị thương rất nặng, thì lần này, Hàn Sênh lại suýt chút nữa lấy mạng của nàng. Một vòng vết trói ứ máu sưng lên trên chiếc cổ mảnh khảnh trắng như sứ, từng điểm máu thật nhỏ có thể thấy được rõ ràng. Y đã nghe qua nàng miêu tả kết quả nghiệm thi, những vết siết trên người nữ thi không còn hơi thở kia cùng dấu vết trên cổ nàng lúc này giống nhau như đúc.

Hoắc Nguy Lâu cảm thấy khó thở, thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa. Vết thương không thể dính nước, cho nên y chỉ giúp nàng lau mặt. Sau đó nhớ tới trên lưng nàng cũng có dính máu, lúc y mới vừa ôm lấy nàng đã thấy được, áo bào bị kéo xuống, trên bả vai bị màu máu nhiễm đỏ. Lúc đó y chỉ quét mắt qua một cái, rồi vội vã ôm nàng, vẫn chưa nhìn quá mức rõ ràng. Vào lúc này, sợ nàng dính nước, y đành đỡ nàng để dịch bả vai hướng ra ngoài.

Phòng bên chỉ có một mình nàng, Hoắc Nguy Lâu cẩn thận từng li từng tí kéo cổ áo của nàng xuống. Vốn chỉ muốn nhìn vết thương rốt cuộc là ra làm sao, nhưng lộ ra bên dưới cổ áo, ngoại trừ rất nhiều điểm máu nhỏ ra, lại còn có thêm một nốt chu sa đỏ như máu.

Cánh tay đỡ Bạc Nhược U của Hoắc Nguy Lâu cứng đờ, trong đầu lập tức hiểu được vì sao Hàn Sênh lại mạo hiểm mang theo nàng rời khỏi Trình phủ, sau đó mới cảm thấy ánh mắt như bị đóng đinh tại chỗ không dời ra được. Nghiệm ba bộ xác chết, lại biết sở thích của hung thủ, nhưng nàng chưa từng biểu hiện ra chút sợ hãi nào. Mà nếu không có lần gặp nạn này, chỉ sợ y cũng mãi mãi không biết được trên người nàng thế mà cũng có...

Da thịt nàng trắng mịn như tuyết, càng làm nổi bật lên nốt chu sa đỏ tươi bắt mắt. Hoắc Nguy Lâu nhìn chăm chú trong chốc lát, rốt cuộc vẫn tự cưỡng chế dời đi ánh mắt. Cả người nàng đã được sưởi ấm, chỉ là cứ mãi ở trong thùng nước tắm như vậy cũng không phải biện pháp.

Hoắc Nguy Lâu bỗng nhiên nhìn về phía khuôn mặt nàng, tầm mắt y rất trực tiếp, lại giơ tay lướt nhẹ qua giữa mi tâm nàng. Bỗng nhiên, nét mặt y trở nên kiên định. Cánh tay đang lướt trên mặt nàng dần dần dời xuống, cởi ra nút thắt nằm trước vạt áo trong của nàng.

Vạt áo mở rộng, lụa mỏng lập tức bồng bềnh trên nước. Trước lúc Hoắc Nguy Lâu quyết tâm, tốc độ ra tay cực nhanh. Y cởi ra áo trong của nàng, chỉ chừa lại một chiếc áo lót dính trên người nàng. Y lại ôm nàng ra khỏi thùng nước tắm, tóm lấy áo choàng sạch sẽ mà y đặt lên bức bình phong bên cạnh để bọc lại nàng.

Y ôm nàng đi vào trong phòng đặt xuống giường, áo choàng của y đang ở trên người nàng, giống như chăn gấm vậy. Tay y duỗi vào bên dưới cẩm bào, không lâu lắm, cả áo lót lẫn quần lót bên dưới đều tháo ra, rồi xoay người đi tìm một kiện áo đơn của y, nâng nàng dậy, nhanh chóng bao lại cả người nàng.

Bao bọc nàng xong, y lại kéo qua chăn gấm đắp lên cho nàng. Làm xong hết thảy những việc này, trên người Hoắc Nguy Lâu cũng chảy đầy mồ hôi.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân của Phúc công công.

"Hầu gia, Minh công tử đến

Phúc công công cả một đường đều chạy vào.

"Đã tới ngay chính viện, Tiểu Nhược..."

Lời của Phúc công công còn chưa dứt, bởi vì ông phát hiện Hoắc Nguy Lâu không ở phòng bên, mà đứng ở trước giường nhỏ, bên giường có xiêm y nữ tử quăng ở đó, mà Bạc Nhược U vốn nên ở trong thùng nước tắm lại mặc áo đơn của y mà nằm trên giường.

Phúc công công vừa giận vừa sợ.

"Ngài "

Hoắc Nguy Lâu phất nhẹ áo bào ướt đẫm trên người mình, không nói một lời lại đi lấy xiêm y chuyển ra phía sau bức bình phong tự thay y phục. Phúc công công cảm thấy một luồng máu nóng xông thẳng lên trán, nhưng nhìn dáng vẻ Hoắc Nguy Lâu lúc này không chút dao động nào, khiến trước mắt ông biến thành màu đen từng đợt. Cũng không biết nên mắng cái gì. Chốc lát sau, Hoắc Nguy Lâu đi ra, trên mặt vẫn là biểu hiện như không có gì phát sinh.

Phúc công công không nhịn được giơ tay, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào Hoắc Nguy Lâu.

"Sao ngài lại có thể..."

Hoắc Nguy Lâu ngay cả hàng lông mày kiếm cũng không động đậy một chút.

"Ta thế nào? Mạng người quan trọng, ta đây cũng là vì cứu nàng."

"Ngài..."

Hoắc Nguy Lâu chỉ vào xiêm y của Bạc Nhược U.

"Còn không đi thu dọn?"

Phúc công công dùng sức siết chặt nắm đấm, tựa như đang siết khuôn mặt tỏ ra vẻ không liên quan của Hoắc Nguy Lâu. Vừa tàn nhẫn dậm chân, lúc này mới bi phẫn đầy mặt mà đi thu dọn xiêm y của Bạc Nhược U cùng của y. Mới vừa thu dọn chỉnh tề, bên ngoài có người báo lại, Minh Quy Lan đã tiến đến trước cửa phòng.

"Vào đi..."

Minh Quy Lan được người hầu nâng vào, liếc nhìn Bạc Nhược U nằm trên giường nhỏ, tóc vẫn còn ướt nhẹp, Hoắc Nguy Lâu thì đang cầm một chiếc khăn lau tóc cho nàng. Cảnh tượng này khiến Minh Quy Lan ngẩn người. Đến khi nhìn thấy vết thương trên cổ Bạc Nhược U, mới vội vàng mở miệng.

"Sao lại bị thương nặng như vậy?"

"Bị tập kích, mau xem cho nàng, lần này chỉ sợ bị thương tới chỗ hiểm."

Hoắc Nguy Lâu nói giọng rất trầm rất nặng. Minh Quy Lan liếc một cái đã nhìn ra lần này bị thương rất nghiêm trọng, vội vàng kiểm tra thương thế cho Bạc Nhược U. Chỉ chốc lát sau, Minh Quy Lan nói:

"Bị thương quá nặng, còn mắc mưa?"

Hoắc Nguy Lâu gật đầu. Minh Quy Lan lại chẩn mạch, sau đó lập tức đọc một phương thuốc. Phúc công công vội vàng viết ra lệnh cho người đi sắc thuốc. Minh Quy Lan ở bên trong nói:

"Tạm thời còn chưa nhìn ra có thương tổn tới xương, nhưng trong cổ nhất định là bị thương rồi. Hiện giờ nàng hô hấp ít nhiều sẽ không thoải mái, nói không chừng còn tổn thương yết hầu nữa. Có nghe được nàng nói chuyện chưa?"

Hoắc Nguy Lâu lắc đầu.

"Mới vừa thấy người đã ngất xỉu."

Sắc mặt Minh Quy Lan trầm xuống.

"Thương thế là một, lại còn trúng mưa nhiễm lạnh, còn bị kinh sợ đe dọa. Sợ mấy chứng này phát sinh cùng lúc, còn có, nếu thương tổn tới yết hầu, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến giọng nói."

Nói xong lại hỏi:

"Còn có chỗ khác bị thương?"

Hoắc Nguy Lâu khẽ động đôi mắt phượng.

"Còn có vài chỗ bị trầy da, có chỗ chảy máu, có đáng ngại không?"

Minh Quy Lan liếc nhìn bên gáy Bạc Nhược U cùng mấy chỗ bị thương ứ đọng lại, nghe vậy lắc lắc đầu.

"Vết thương nhỏ không đáng ngại, chỗ bị chảy máu không nên dính nước, bôi thuốc sẽ không sao. Trên cổ bị thương rất nặng, cần phải cẩn thận. Phương thuốc vừa nãy là để uống, chỗ ta còn có thuốc mỡ chuyên biệt, ngày ngày cần phải thoa ngoài da. Ngoài ra những loại thuốc làm lành da kia, chỗ Hầu gia vốn có rất nhiều, ta cũng không cần phải khai phương thuốc."

Hoắc Nguy Lâu gật đầu.

"Mạch tượng ra sao?"

"Mạch tượng suy yếu không ổn định, mạch đập lúc chậm lúc dừng, lại bị đông lạnh giày vò, còn bị chấn kinh quá mức. Chỉ xem mạch tượng, chỉ sợ trong một chốc không tỉnh lại được. Thuốc nhất định phải uống, thuốc trị thương ngoài da cũng phải thoa. Sau hừng đông nếu không có chuyển biến tốt sẽ có nguy hiểm."

Minh Quy Lan thở dài.

"Bạc cô nương không phải đi theo Hầu gia phá án à, sao lại bị tập kích?"

Câu hỏi này khiến Hoắc Nguy Lâu thấy thẹn trong lòng. Y nhìn dáng vẻ yếu ớt của Bạc Nhược U, trong một lúc cũng không biết phải nói cái gì. Minh Quy Lan lắc lắc đầu.

"Thôi, trước tiên để ta đi điều chế thuốc ngoại dụng cái đã."

Người hầu lại đẩy Minh Quy Lan ra ngoài. Không lâu lắm, Phúc công công đi vào.

Hầu gia, có phải nên đến phủ công chúa mượn hai tì nữ lại đây hay không?"

Hoắc Nguy Lâu nghe vậy khẽ nhíu mày. Phúc công công vừa nhìn y biểu lộ không vui, không nhịn được cắn răng nghiến lợi nói:

"Hầu gia ngài không vì mình, ngài cũng phải chú ý danh tiếng cho Tiểu Nhược chứ."

Hoắc Nguy Lâu lúc này mới nói:

"Thôi, đi mượn đi."

Phúc công công tức giận lườm y một cái, lúc này mới xoay người đi ra ngoài phân phó. Tuy nhiên người của phủ công chúa còn chưa tới, Trình Uẩn Chi đã đến trước. Bọn họ nhận được tin tức đã chạy đến Hầu phủ, nhưng rốt cuộc động tác vẫn bị chậm trễ, cho nên lúc này mới đến Hầu phủ. Hoắc Nguy Lâu nghe Trình Uẩn Chi đến nơi, lập tức sai người mời bọn họ đi vào.

Trình Uẩn Chi một đường đi thẳng đến chính viện, cho đến khi đến phòng ngủ của Hoắc Nguy Lâu, đã thấy Bạc Nhược U không chút sức sống nằm trên giường nhỏ. Hai mắt tức khắc đỏ lên, nhưng ngay trước mặt Hoắc Nguy Lâu cũng không tiện nói ra, chỉ có thể nhẫn nhịn đau lòng. Phúc công công nhìn cũng ửng đỏ cả viền mắt, vội nói:

"Đã mời Minh công tử xem qua rồi. Vết thương trên cổ có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không tới mức nguy hiểm tới tính mạng. Đã kê phương thuốc, Trình tiên sinh cứ an tâm, vết thương thế dù có nghiêm trọng đến thế nào, Hầu phủ cũng sẽ thỉnh người trị hết cho Tiểu Nhược."

Trình Uẩn Chi mím môi nói:

"Thực sự đa tạ Hầu gia. Tiểu Nhược đã làm ngỗ tác được mấy năm, còn chưa trải qua những chuyện này, lần này thật sự là..."

Toàn thân Bạc Nhược U được bao bọc chặt chẽ, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt lộ ra ngoài, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta lo lắng. Hoắc Nguy Lâu đứng ở một bên nói:

"Lần này là bản Hầu để nàng vào Kinh triệu phủ, bằng không nàng cũng sẽ không bị vụ án này liên lụy. Nói đến là bản Hầu sơ suất."

Phúc công công ở bên nghe mà nhíu mày, thầm nghĩ Hoắc Nguy Lâu vào lúc này cũng không dám cứng rắn nữa rồi. Trình Uẩn Chi nghe được có hơi kinh hoảng.

"Không dám trách Hầu gia. Làm ngỗ tác vốn là mong muốn của con bé. Hầu gia tiến cử giúp con bé là ân huệ, lần này là biến cố, ai cũng không hề nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy."

Giọng điệu Hoắc Nguy Lâu hơi trầm xuống.

"Bản Hầu đối với nàng cũng rất thưởng thức, bằng không cũng sẽ không phá lệ mà tiến cử nàng vào nha môn Kinh triệu phủ. Chỉ là rốt cuộc vẫn có chút sơ suất, nàng là nữ tử, không giống mấy người bên ngoài. Bản Hầu tuy có lòng muốn trọng dụng nàng, nhưng lại thiếu bảo hộ. Thật sự là khiến bản Hầu hổ thẹn tự trách. Lần này nàng dưỡng thương, cứ để Hầu phủ chăm sóc, như vậy mới có thể làm bản Hầu an lòng."

Hoắc Nguy Lâu nói giọng rất thành khẩn, trên mặt còn mang theo đau xót. Dù cho đau xót này cũng là thật, nhưng kiểu nói thế này, vẫn khiến khóe môi Phúc công công giật giật một lúc. Nói một đống câu, hóa ra mấu chốt là gài ở chỗ này. Phúc công công âm thầm lườm một cái, nhìn Bạc Nhược U nằm ở trên giường nhỏ, cảm giác có chút phức tạp khó mà diễn tả. Kiểu hành sự của Hoắc Nguy Lâu lúc này cũng đã thực sự xác định tâm tư, nhưng lỡ như Bạc Nhược U không có tâm tư như vậy thì sao đây?

Trình Uẩn Chi nghe được cũng sững sờ. Cứ tưởng dù cho không có lập tức đón Bạc Nhược U về nhà được, chờ con bé tỉnh lại có chuyển biến tốt hơn chút, cũng phải đón về, nhưng Hoắc Nguy Lâu nói ra lời ấy coi như đã chặn lại ý nghĩ này.

"Hầu gia... Không cần phải tự trách như vậy. Thân phận của tiểu nữ, được Hầu gia trọng dụng vốn đã không bình thường. Lần này nếu còn ở lại Hầu phủ dưỡng thương, chỉ sợ..."

"Chỉ sợ cái gì?"

Hoắc Nguy Lâu nhìn ông.

"Việc này sẽ không để người bên ngoài biết được. Chỗ ở của ngươi tuy là nơi mà nàng thường ở, nhưng nàng bị thương rất nặng. Lần này còn không biết làm sao để điều dưỡng mới khỏe lên. Chỗ bản Hầu có rất nhiều người hầu, chăm sóc nàng cũng thuận tiện hơn."

Hoắc Nguy Lâu vốn quyền cao chức trọng, bây giờ trong lời nói lại trở nên thân thiết hơn nhiều. Trình Uẩn Chi dù có chút nghi ngờ, cũng không dám trực tiếp ném mặt mũi của Hoắc Nguy Lâu, không thể làm gì khác hơn là nói:

"Việc này không bằng chờ Tiểu Nhược tỉnh dậy đi. Nếu con bé cảm thấy ở lại Hầu phủ dưỡng thương tốt hơn, vậy chiều theo ý con bé."

Đáy mắt Hoắc Nguy Lâu thoáng hiện lên một tia sáng.

"Cũng được."

Trình Uẩn Chi thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được tiến đến gần hơn chút. Thấy khuôn mặt Bạc Nhược U trắng như tờ giấy, càng cảm thấy đau lòng không chịu nổi. Lúc này, ở gian ngoài đã chuẩn bị thuốc xong rồi, Phúc công công sai người đưa chén thuốc đi vào.

Bên trong phòng này cũng không có người hầu nào khác, con ngươi Phúc công công xoay vòng một cái.

"Ta trước kia đã từng hầu hạ Trưởng công chúa, để ta hầu hạ Tiểu Nhược uống thuốc, Trình tiên sinh cứ việc yên tâm đi thôi."

Trình Uẩn Chi vừa cảm thấy có chỗ nào là lạ, lại vừa cảm thấy bọn họ đối đãi với Bạc Nhược U xác thực rất tận tâm, không thể làm gì khác hơn là kéo kéo môi đồng ý. Hoắc Nguy Lâu đứng ở một bên quan sát, lúc này, Trình Uẩn Chi mới nhớ tới, cả một đoạn đường vào Hầu phủ, lại chưa từng nhìn thấy một tì nữ nào. Nếu là như vậy, là ai thay y phục cho con bé?

Trình Uẩn Chi dám nghi không dám hỏi. Đến khi đút thuốc xong rồi, Phúc công công mới lệnh cho người hầu lui ra, lúc này Minh Quy Lan từ bên ngoài đi vào, trong tay là thuốc mỡ đã điều chế xong rồi. Thấy Trình Uẩn Chi ở đây, nhanh chóng gật đầu ra hiệu. Trình Uẩn Chi thấy là Minh Quy Lan trị liệu cho Bạc Nhược U, đáy lòng lại đủ loại cảm giác lẫn lộn.

"Thuốc mỡ hiện tại cần dùng tới, giúp tiêu sưng tan máu bầm."

Minh Quy Lan nói xong, nhìn mấy người trong phòng, cũng không biết nên giao thuốc mỡ cho ai. Phúc công công vội vàng tiếp nhận, lúc này, ở gian ngoài vang lên tiếng nói chuyện. Phúc công công vội vàng ra ngoài nhìn xem, quả nhiên, thị tì của phủ công chúa đã đến.

Phúc công công vội vàng tiến lên dặn dò hai câu. Hai tì nữ đều là lão nhân ở phủ công chúa, chỉ cần nói một điểm liền hiểu được. Phúc công công dẫn hai người vào cửa, lại nói:

"Những công việc tỉ mỉ thế này vẫn nên giao cho các nàng tới làm."

Hai tì nữ tiến lên, một người đỡ Bạc Nhược U, một người bôi thuốc cho nàng. Hai người đều là dạng người vô cùng cẩn thận, che chở Bạc Nhược U vô cùng tốt. Động tác cẩn thận chu đáo lại gọn gàng, vừa nhìn đã biết có giáo dưỡng rất tốt. Trình Uẩn Chi nhìn thấy cũng yên tâm không ít, sắc mặt Minh Quy Lan hơi hơi kinh dị mà nhìn Hoắc Nguy Lâu.

Lúc này, Hoắc Nguy Lâu lại hỏi:

"Đến hừng đông mới có thể tỉnh lại sao?"

Minh Quy Lan gật đầu:

"Chí ít cũng phải đợi hừng đông. Nếu ngày mai vẫn chưa tỉnh lại, cũng là điều bình thường."

Hoắc Nguy Lâu khẽ nhíu đôi mày kiếm, bấy giờ Trình Uẩn Chi liền nói:

"Hầu gia, tại hạ muốn chẩn mạch cho Tiểu Nhược."

Hoắc Nguy Lâu đương nhiên không có dị nghị, thị tì lui ra ngoài. Trình Uẩn Chi trước tiên xem mạch cho Bạc Nhược U, sau đó nhẹ nhàng chạm vào hai bên gò má nàng, rồi lần lượt đến giữa lưng và thân. Dù chưa hỏi đến phương thuốc, nhưng qua mùi hương, ông cũng có thể đoán ra một phần, trong lòng không khỏi an tâm.

Thấy vẻ mặt Trình Uẩn Chi đã yên lòng, Hoắc Nguy Lâu mới nói:

"Canh giờ đã muộn, trong chốc lát nàng cũng chưa tỉnh lại được. Trình tiên sinh không bằng ở lại phủ nghỉ ngơi."

Lúc này, trời đã vào sau nửa đêm, mưa cũng đã ngớt dần, bóng đêm không còn quá đáng sợ, nhưng Trình Uẩn Chi lại không yên tâm về Bạc Nhược U, khó tránh khỏi có chút do dự.

Phúc công công không nhịn được tiến lên:

"Trình tiên sinh không cần câu nệ. Tiểu Nhược cũng là người nhà, tiên sinh cũng nên như vậy. Nhìn thấy nàng bị thương nặng, hẳn tiên sinh cũng khó mà ngủ yên. Không bằng nghỉ ngơi tạm ở phòng khách, để khi Tiểu Nhược tỉnh lại, có thể tới gặp ngay lập tức."

Nghe vậy, trong lòng Trình Uẩn Chi nhẹ nhõm, cảm tạ rồi theo Phúc công công đi ra ngoài. Trình Uẩn Chi rời đi, Hoắc Nguy Lâu mới thả lỏng vai, Minh Quy Lan ở bên thấy thế, liền cười khẽ.

"Không ngờ Hầu gia cũng có lúc như thế này."

Hoắc Nguy Lâu nhướng mày nhìn qua, Minh Quy Lan cười nhạt nói:

"Hầu phủ bao năm qua không có tì nữ, lại để Bạc cô nương ở nơi này - chính là chỗ ngủ của Hầu gia. Hầu gia vốn không gần nữ sắc, nhưng lại không dùng đến khách viện mà để nàng vào phòng. Phàm ai hiểu biết một chút về Hầu gia, đều nhìn ra được điều này. Trình tiên sinh là nghĩa phụ của Bạc cô nương, vậy mà Hầu gia lại hòa nhã hiếm thấy."

Nói rồi lại cười:

"Điều này cũng là đương nhiên."

Hoắc Nguy Lâu nhíu chặt mày, nhưng không phản bác, chỉ nói:

"Ngươi cũng ở lại, để phòng ngừa biến cố."

Minh Quy Lan nghiêm mặt đáp ứng, lại thấy Hoắc Nguy Lâu đi đến bên giường, trông nom Bạc Nhược U, đăm chiêu nhìn nàng một lúc mới lệnh cho người hầu đẩy hắn ra ngoài.

Khi mọi người đều rời đi, Bạc Nhược U đã dùng thuốc, Hoắc Nguy Lâu cũng an tâm hơn chút. Y ngồi xuống bên giường, nhìn nàng một lúc, rồi xốc chăn, nắm lấy tay nàng.

Tay Bạc Nhược U thon gọn, mảnh khảnh, các đốt ngón nhỏ bé mềm mại, chỉ có lòng bàn tay có vài lớp kén do nghiệm thi chịu khổ mà hình thành, không mịn màng lắm nhưng vẫn mềm mại. Da thịt trên mu bàn tay trắng mịn, trong trẻo, mạch máu hiện rõ từng đường nét, tạo cho người ta cảm giác yếu đuối. Nhưng đôi tay ấy, quanh năm cầm dao mổ thi, không lùi bước trước những vụ án nguy hiểm.

So với tay nàng, tay Hoắc Nguy Lâu thô ráp hơn nhiều, cũng là bàn tay cầm đao quanh năm. Y chưa từng nắm tay nữ tử nào, giờ nắm lấy đôi tay mềm mại này, một khi đã nắm chặt, liền không muốn buông ra. Không biết là vì y dùng sức quá mạnh, hay vì lý do gì, mà đôi mi thanh tú của Bạc Nhược U khẽ nhíu lại, lộ vẻ đau đớn, khiến y giật mình, vội nghiêng người tới gần hơn:

"Bạc Nhược U?"

Y gọi một tiếng, nhưng Bạc Nhược U vẫn chưa mở mắt, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, khó chịu giật giật môi, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy. Hoắc Nguy Lâu không nghe rõ nàng nói gì, bèn cúi xuống gần hơn, lúc này mới nghe rõ.

"Đau..."

Nghe nàng kêu đau, Hoắc Nguy Lâu càng đau lòng, liền đi gọi người. Phúc công công đang dàn xếp cho Trình Uẩn Chi và Chu Lương trở về, thấy y gọi, vội tiến tới. Hoắc Nguy Lâu không kiên nhẫn nói:

"Gọi Minh Quy Lan đến, hắn rốt cuộc dùng thuốc gì mà nàng trong mơ cũng kêu đau!"

Phúc công công kinh hãi, cũng cảm thấy có gì không ổn:

"Lão nô đi mời ngay."

Ông xoay người đi, Hoắc Nguy Lâu lại xoay trở vào phòng, nhìn thấy trên trán Bạc Nhược U lấm tấm mồ hôi, liền vội tìm khăn lau cho nàng. Chẳng bao lâu sau, Phúc công công trở lại, vẻ mặt khó xử nói:

"Minh công tử nói thuốc tuyệt đối không sai. Chỉ là Tiểu Nhược vốn bị thương nặng, đau đớn là điều khó tránh. Nàng biết đau tức là có ý thức, thuốc cũng đã bắt đầu có công hiệu. Sau hừng đông ngày mai, chắc chắn sẽ tỉnh lại."

Nói rồi buông hai tay:

"Ngài ấy còn nói, Hầu gia quá căng thẳng, dù ngài ấy có đến cũng vô ích."

Gương mặt Hoắc Nguy Lâu lộ vẻ không hài lòng. Phúc công công nhìn Bạc Nhược U, thở dài:

"Lần này thật khiến Tiểu Nhược chịu khổ quá nhiều, vốn là người kim tôn ngọc quý, giờ lại thế này..."

Hoắc Nguy Lâu nhìn Bạc Nhược U, đôi mắt sâu thẳm. Lúc này, bên ngoài có người vào bẩm báo, Ninh Kiêu đã trở về.

Hoắc Nguy Lâu đứng dậy, biểu cảm trên mặt vô cùng lẫm liệt, ra phòng chính đã thấy Ninh Kiêu. Nghe Ninh Kiêu bẩm báo:

"Hầu gia, người còn sống. Hiện giờ đã uống thuốc, nhốt trong lao, chỉ là không thể mở miệng, nên chưa thẩm vấn. Có điều, từ dấu vết lục soát bên trong phường nhuộm mà xem, là trời vừa sáng đã ở trong phường nhuộm bỏ hoang, e rằng đã sớm có dự định trốn ở đây."

Nơi Hàn Sênh mang theo Bạc Nhược U đi, chính là nơi hắn giết chết Ngụy Linh. Phường nhuộm này ở phía Đông Trường Hưng phường, cách Trình trạch không xa. Tối nay lại mưa to tầm tã, từ phía Đông thành đến gần sông Ngọc Khê có nhiều ngõ hẻm hẻo lánh, cho nên hắn mới thuận lợi trốn vào đây. Nếu không phải Tú Y Sứ có kỹ năng truy tìm dấu vết đặc biệt, có lẽ vẫn chưa thể tìm ra Bạc Nhược U nhanh như vậy.

Hoắc Nguy Lâu đứng bên cửa sổ, ánh mắt rơi vào mưa đêm tí tách bên ngoài, trong đầu hồi tưởng lại một màn nguy hiểm vừa rồi. Hàn Sênh cầm dao khắc trong tay, như bị điên mà đuổi theo Bạc Nhược U. Nếu chủy thủ của y trễ một chút, nàng sẽ phải chịu khổ nhiều hơn nữa.

"Đừng để hắn chết, giữ lại một hơi, thẩm vấn thêm vài ngày nữa. Còn có gã huynh trưởng kia của hắn, tội bao che đã được xác định, cũng phải thẩm vấn cho rõ ràng."

Giọng điệu y lạnh lẽo âm trầm, im lặng một lúc lại nói:

"Án này đã do Tú Y Sứ tiếp quản, cứ chuyển hắn vào lao của Trực sử ti thôi."

Ninh Kiêu minh bạch ý tứ của Hoắc Nguy Lâu. Hắn đáp ứng một tiếng, xoay người ra cửa sảnh.

Hoắc Nguy Lâu đứng bên cửa sổ trầm ngâm chốc lát. Trong đôi mắt phượng đen tối khó hiểu, bỗng y xoay người dặn dò Phúc công công:

"Ngày mai vào cung một chuyến, đến nội khố lấy chút thuốc mỡ giúp lành da về, ngươi hiểu rõ những thứ này nhất, tự mình đi một chuyến."

Phúc công công tất nhiên đáp ứng. Thấy Hoắc Nguy Lâu xoay người tiến vào trong phòng, viền mắt ông lại đỏ lên, vừa đau lòng cho Bạc Nhược U, vừa cảm thấy trái tim già được an ủi khi thấy Hoắc Nguy Lâu dụng tâm như vậy.

Hoắc Nguy Lâu ngồi bên giường chừng nửa canh giờ. Mưa đêm từng giọt tí tách đã biến thành nhỏ như lông trâu, khó mà nghe được tiếng vang nữa. Đèn đuốc trong phòng rất mờ ảo, chiếc bóng từ thân thể y dưới ánh đèn vừa vặn rơi trên người nàng. Lúc thì y nhìn bóng dáng của mình, lúc lại ngắm Bạc Nhược U. Đột nhiên, y nhớ tới cái gì, vội vàng đứng dậy đi lấy thuốc mỡ bôi lên mấy chỗ bị trầy da của nàng.

Lúc bôi lên phần lưng, động tác của y nhanh nhẹn hơn, thấy nàng có chút bất an. Y lại đặt nàng nằm thẳng, lúc này mới yên ổn hơn một chút. Một lúc sau, y nắm tay nàng, bôi lên những vết trầy da nhỏ trên lòng bàn tay nàng. Trong lúc hoảng hốt, Hoắc Nguy Lâu lại nhớ tới những ngày đầu ra chiến trường mười năm trước.

Đang lúc bôi thuốc, không biết Bạc Nhược U mơ thấy gì, trong cổ họng tràn ra tiếng kêu đau đớn, rồi lại bắt đầu run rẩy bất an. Hoắc Nguy Lâu cảm thấy hoảng sợ, vừa định nghiêng người an ủi nàng, thì đôi mắt vẫn nhắm chặt của Bạc Nhược U bỗng mở ra.

Đôi mắt xinh đẹp của nàng tràn ngập hoảng sợ và đau đớn, như thể trong cơn mơ đã trải qua tra tấn khó có thể chịu đựng. Thấy có người trước mắt, nàng càng sợ hãi hơn, không biết từ đâu có sức mạnh, bỗng chốc gượng người dậy trốn vào góc đầu giường. Từ trong yết hầu phát ra tiếng ô ô, nhưng vì bị thương nên không thể thốt ra tiếng rõ ràng. Nàng nhanh chóng co rút vào một góc, run lẩy bẩy ôm lấy thân thể mình, từng giọt nước mắt chảy xuống gương mặt, tựa như nhìn thấy không phải Hoắc Nguy Lâu mà là ác quỷ muốn đến lấy mạng.

Hoắc Nguy Lâu đứng tại chỗ, bị trạng thái của nàng làm kinh sợ, qua một lát cũng không có động tác. Nàng khóc đến thở không ra hơi, mặt chôn vào giữa khuỷu tay, chỉ lộ ra đôi mắt ngập nước tràn đầy sợ hãi. Y dằn xuống nỗi ngạc nhiên và nghi ngờ, tiến thêm một bước:

"Bạc Nhược U?"

Nhưng Bạc Nhược U càng thêm sợ hãi, chôn cả khuôn mặt vào giữa khuỷu tay, phía sau lưng dùng sức chống lên tường, như muốn tạo ra một con đường sống cho mình. Hoắc Nguy Lâu nhìn mà giật mình trong lòng, thấy nàng run rẩy đến mất hết cả dáng vẻ, rốt cuộc nhịn không được mà ôm nàng vào lòng.

Bạc Nhược U vẫn cứ giãy dụa, nàng như bị hoảng sợ đến cực hạn, điên cuồng đánh lên người Hoắc Nguy Lâu. Y ôm chặt lấy nàng, gọi tên nàng lặp đi lặp lại, gọi hồi lâu mới thấy nàng không hề báo trước mà xụi lơ trong lòng y.

Nàng cuộn tròn trong lòng Hoắc Nguy Lâu, hai mắt nhắm nghiền, như thể lại ngủ thiếp đi, nhưng thân thể đã không còn phát run nữa. Hoắc Nguy Lâu cũng không dám buông ra, càng không dám lên tiếng đánh thức nàng, chỉ đắp chăn lại cho nàng. Cứ ôm hồi lâu như vậy, mới phát giác thân thể nàng đã mềm trở lại, lúc này chân trời đã hiện lên một tia nắng mai.

Hoắc Nguy Lâu trắng đêm chưa ngủ, không biết sự dị thường của Bạc Nhược U vừa rồi có phải do ác mộng quấy phá hay không. Trong lòng y có sự ngạc nhiên và nghi ngờ nhưng cũng tràn ngập thương tiếc, thế nên y chỉ biết ôm lấy nàng. Không biết trải qua bao lâu, cho đến khi tia nắng bình minh chiếu vào cửa sổ, Hoắc Nguy Lâu mới phát hiện người trong lòng có nhúc nhích một chút.

Y sợ nàng lại thấy ác mộng, vội vàng nắm chặt cánh tay, nhưng lúc này, y lại nghe được giọng nói khàn khàn, không chút sức lực của Bạc Nhược U:

"Ta... đang nằm mơ sao?"
— QUẢNG CÁO —