Hoắc Nguy Lâu nghe Bạc Nhược U hỏi đến việc này, khá thản nhiên nói:
"Ta thay."
Bạc Nhược U sững sờ:
"Cái gì?!"
Nàng giật mình trong lòng, nhìn thấy trên mặt Hoắc Nguy Lâu biểu hiện như chuyện đương nhiên, cảm thấy kinh sợ lại phẫn nộ, áng mây màu hồng bò lên trên hai gò má nàng. Nàng không nhịn được ôm chăn vào người, tức giận nhìn y.
Hoắc Nguy Lâu lúc này mới cảm thấy có chút không thích hợp, y vội nói:
"Ta cũng không nhìn thấy gì cả."
Bạc Nhược U vừa thẹn vừa giận. Hoắc Nguy Lâu tiếp tục nói:
"Ta nói thật, đêm qua ta mang nàng trở về, nàng trúng mưa rất lâu, còn bị thương rất nặng, trên người vô cùng lạnh lẽo. Phúc công công đi chuẩn bị nước nóng, ta đặt nàng vào trong thùng nước tắm, nhưng như vậy cũng không phải biện pháp, mà lúc đó trong phủ cũng không nữ quyến nào. Nàng sống chết chưa biết, ta nào nghĩ được nhiều như vậy? Mà ngoại trừ ta, còn có ai có thể thay y phục cho nàng?"
Trên mặt Bạc Nhược U đỏ lên một mảnh. Tuy biết là không có cách nào khác, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất không dễ chịu. Nàng ngay cả cưới xin còn chưa nghĩ tới, lại càng không nghĩ tới việc làm người bên cạnh Hoắc Nguy Lâu. Sao y có thể không hề kiêng dè nam nữ đại phòng như thế chứ?
Hoắc Nguy Lâu thấy dáng vẻ nàng như vậy, trong lòng biết trong một chốc nàng khó có thể tiếp thu được, thế là dùng ngôn ngữ đầy thiện ý mà nói:
"Ta cởi ngoại bào khoác cho nàng, trong lòng cũng biết nàng nhất định không muốn để ta nhìn thấy. Thế là ta đắp xiêm y lên cho nàng, sau đó mới thay y phục. Ta thật sự vẫn chưa nhìn thấy gì cả."
Bạc Nhược U căn bản không thể ngẫm lại lời y nói, nàng không nhịn được vội vàng la lên:
"Dù cho tình thế cấp bách, nhưng... nhưng Hầu gia không cảm thấy làm như vậy thật sự quá thất lễ, ta... ta là nữ tử mà..."
Hoắc Nguy Lâu không thể hiểu được:
"Lẽ nào ta coi nàng là nam tử?"
Bạc Nhược U càng sốt ruột:
"Ta là nữ tử, Hầu gia là nam tử. Hầu gia làm như vậy đã không phải đơn giản là trao nhận riêng tư nữa rồi. Theo cách nói của Hầu gia hiện giờ, có cảm giác việc này là chuyện đương nhiên, chẳng lẽ Hầu gia không nghĩ tới thanh danh của ta sao?"
Cổ họng nàng vốn còn khàn tiếng, hơn nữa tình thế cấp bách, lời nói càng có vẻ uất ức. Hoắc Nguy Lâu nghe đến chỗ này mới cảm giác khác biệt, y nói:
"Sao ta lại không nghĩ tới thanh danh của nàng chứ? Việc này nàng biết ta biết, cùng lắm cũng chỉ có thêm Phúc công công biết, sẽ không có ai lan truyền việc này ra ngoài."
Vừa nghe Phúc công công cũng biết việc này, Bạc Nhược U chỉ hận không tìm được một cái lỗ để chui vào:
"Nhưng mà, ta và Hầu gia không thân không quen. Lại có hành động vượt qua quy củ thế này, dù cho người bên ngoài không biết, trong lòng dân nữ không cách nào yên ổn được."
"Không thân không quen?"
Hoắc Nguy Lâu nhìn chằm chằm nói.
Bạc Nhược U cảm thấy vẻ mặt của y bức bách, giọng điệu hơi thấp xuống nhưng vẫn tiếp tục nói:
"Hầu gia cũng không phải là người thân chung huyết thống với ta. Chỉ dựa vào điều này, Hầu gia đã không thể. Lúc Hầu gia làm những việc này, không hề nghĩ tới nam nữ đại phòng. Tương lai ta còn phải xuất giá..."
Hoắc Nguy Lâu nghe được liền nhíu mày:
"Nàng còn muốn xuất giá? Nàng muốn gả cho người phương nào?"
Bạc Nhược U cảm thấy rõ ràng là mình có lý nhưng không nói được. Đáy lòng càng lúc càng uất ức, bị y bức bách như vậy, cảm giác kính sợ tự nhiên mà sinh ra. Trong một lúc, nàng chỉ nhếch môi không nói, nhìn y khiến người ta đau lòng.
Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng trong chớp mắt, rốt cuộc không đành lòng dọa đến nàng, chỉ nghiêm mặt nói:
"Nàng nói phải chú ý đến việc nàng là nữ tử, ta rõ ràng. Nếu ta đã có tính toán làm như thế, nếu trong lòng ta không cân nhắc kỹ, cũng không thể làm đến bước này đối với nàng. Ta cũng không phải đồ tể."
Y thấy đáy mắt Bạc Nhược U hiện lên tức giận khá rõ ràng, dứt khoát nói thẳng ra:
"Ta không phải người chí thân của nàng, nhưng nếu ta cưới nàng làm phu nhân, thì việc thay y phục thế này có đáng là gì?"
Tim Bạc Nhược U nhảy kịch liệt lên một cái, bỗng dưng mở to hai mắt:
"Hầu gia -"
Hoắc Nguy Lâu đối với việc nàng bị chấn kinh không ngạc nhiên chút nào:
"Ta làm việc luôn có trình tự. Nàng biết được cũng hiểu được, ta cũng để ý thanh danh của nàng. Chỉ là nếu sau này nàng và ta kết thành phu thê, những việc này chẳng lẽ không phải tầm thường sao?"
Trái tim Bạc Nhược U đập như nổi trống, nhìn dáng vẻ Hoắc Nguy Lâu không giống nói giỡn, hết sức kinh ngạc vì sao y đã nghĩ đến bước cưới nàng làm thê luôn rồi!
"Nhưng mà... nhưng mà Hầu gia, ta khi nào đã nói muốn cùng... cùng ngài kết thành phu thê?"
Bốn chữ này vừa nói ra đã khiến nàng cảm thấy xấu hổ, nhưng Hoắc Nguy Lâu lại nói thuận miệng như đương nhiên. Y nghe vậy hơi nhướng mày:
"Ý của nàng là... nàng không muốn?"
Mắt phượng của y hơi trầm xuống, bình tĩnh nhìn Bạc Nhược U.
Bạc Nhược U cảm thấy hết thảy trước mắt đều mờ mịt:
"Ta... ta chưa bao giờ nghĩ tới cùng Hầu gia ra sao..."
"Vậy bắt đầu từ bây giờ nàng nghĩ đi."
Cảm giác không ổn lúc vào cửa biến thành hiện thực, y nhìn Bạc Nhược U đầy vẻ không hiểu:
"Nàng cũng biết có bao nhiêu người muốn làm phu nhân của Võ Chiêu Hầu sao? Nhưng nàng theo ta đã nhiều ngày, lại chưa từng có ý niệm này. Hiện tại cho nàng thời gian một nén nhang, nàng mau nghĩ."
Bạc Nhược U cưỡng ép mình bình tĩnh lại tâm thần, lại hồi tưởng y đã nói, chỉ muốn cười khổ liên tục:
"Hầu gia, phải, rất nhiều người muốn làm thê tử của ngài, nhưng trong rất nhiều người này lại không có ta. Ngài bảo ta hiện tại phải suy nghĩ, ta... ta nghĩ không được."
Hoắc Nguy Lâu nghe mà nhíu chặt đôi mày kiếm:
"Trong lòng nàng không có ta?"
Bạc Nhược U cảm thấy miệng lưỡi hơi chua chát:
"Ta... ta không biết. Hầu gia, ngài khiến vạn người sùng kính, trong đó tất nhiên cũng bao gồm cả ta. Nhưng lần này ngài nói về cưới xin, ngài quyền cao chức trọng, còn ta là khác nhau một trời một vực. Ngài đừng nói thời gian một nén nhang, dù ngài cho ta một canh giờ, một tháng, ta cũng nghĩ không thông. Hôn sự không phải trò đùa, ngài và dân nữ quen biết mới bao lâu?"
Hoắc Nguy Lâu cẩn thận ngẫm lại lời Bạc Nhược U vừa nói, y không phải thuộc dạng tính tình sốt ruột lỗ mãng. Vào lúc trong lòng do dự cũng không có đối với nàng ra làm sao, nhưng đêm qua thấy tính mạng nàng như ngàn cân treo sợi tóc, cảm thấy khi đó nói "nhịn một chút rồi sẽ qua" chính là hư ảo.
Nếu nàng không vượt qua được điểm này, thì y sẽ giữ nàng bên người. Bởi vì có ý niệm này, y mới không cho phép chuyện chưa dứt khoát lại không nằm trong khống chế của y. Nhưng chuyện này, rốt cuộc không phải là hành quân, không thể chỉ ra lệnh là phải làm theo.
Đáy lòng y sinh ra chút cảm giác thất bại. Cảm giác như vậy, có lẽ vào lúc niên thiếu, khi mới luyện võ công không bắt được trọng điểm, y cũng đã từng trải qua. Hiện tại, y đối với người trước mắt này, cũng thuộc dạng không bắt được trọng điểm. Phát hiện này tuy làm y có chút không vui, nhưng cũng giống như đi chinh phục những vũ khí đao, thương, kiếm, kích gian nan khó hiểu. Chỉ cần cân nhắc đúng phương pháp, luôn có lúc thuận lợi trôi chảy.
Suy nghĩ của y xoay chuyển liên tục, dù vẫn còn trù tính, nhưng trên mặt không biểu hiện ra. Rất nhanh, y thông tình đạt lý mà nói:
"Một canh giờ một tháng, cũng không phải không thể cho nàng. Nàng nghĩ không thông, ta cũng đã liệu trước, ta không ép buộc nàng."
Trong lòng Bạc Nhược U khẽ buông lỏng, nhưng Hoắc Nguy Lâu lại nghiêm túc nói:
"Còn về việc nàng nói khác nhau một trời một vực, điều này cũng không quan trọng. Nàng chỉ cần nghĩ rõ ràng trong lòng nàng có ta hay không, cái khác không cần nàng phải lo lắng."
Bạc Nhược U nghe nóng cả mặt, cũng không biết nên cãi lại y điều gì. Người như y vừa nói rõ ràng mọi thứ trước mặt nàng, khiến nàng không có chỗ thối lui, huống hồ nàng cũng không phải là người tính tình như vậy.
Nàng nghiêm túc mà nói:
"Hầu gia để ta nghĩ, ta sẽ nghĩ."
Hoắc Nguy Lâu rốt cục sinh ra một chút vui mừng. Y giơ tay xoa nhẹ lên trán Bạc Nhược U. Nàng rụt cổ muốn tránh, nhưng động đến vết thương, nàng bị đau mà "hít hà" một tiếng. Hoắc Nguy Lâu không có ngăn cản kịp lúc, tức khắc thấy vừa đau lòng lại bất đắc dĩ.
"Trốn cái gì?"
Y nói giọng ôn hòa. Bạc Nhược U đánh giá y chốc lát, phát hiện Hoắc Nguy Lâu ngoại trừ đối đãi với nàng càng thêm thân thiết, mất đi chút uy thế bức người, những cái khác ngược lại cũng không có gì thay đổi. Nàng ép bản thân bình tĩnh lại, thấy vệt râu dưới cằm Hoắc Nguy Lâu chưa tiêu sạch, dưới mắt cũng có quầng thâm nhàn nhạt, liền nhân tiện nói:
"Hầu gia vẫn chưa hề nghỉ ngơi?"
Hoắc Nguy Lâu "ừ" một tiếng:
"Đêm qua nàng khóc rống không ngừng, sợ nàng làm bị thương chính mình, cho nên không dám buông nàng, cũng không có thời gian rảnh."
Bạc Nhược U biết y trong ngày thường đều bận rộn không thể phân thân, mà đêm qua không ngủ cũng là bởi vì cứu nàng. Trong lòng dâng lên cảm giác không nỡ, nói lời quan tâm cũng không hề do dự:
"Hầu gia không cần ở đây, đi nghỉ ngơi đi thôi."
Hoắc Nguy Lâu lại lắc đầu:
"Ta không yên tâm."
Đáy lòng Bạc Nhược U sinh ra mấy phần ấm áp, lại nói:
"Ta đã ở đây, Hầu gia có gì mà không yên tâm? Hầu gia vốn bận rộn nhiều chuyện, nếu lát nữa có chuyện gì, sẽ không có thời gian để nghỉ ngơi."
Bạc Nhược U vừa nói ra lời này, bên ngoài vang lên giọng của Phúc công công:
"Hầu gia, Ninh Kiêu đến rồi -"
Hoắc Nguy Lâu hơi nhướng mày, nhìn nàng nói:
"Cho nàng nói lại, nàng không muốn ta ở đây?"
Nàng hiện giờ ở cùng một chỗ với y, ít nhiều cũng có chút không tự tại lắm, nhưng khi bị hỏi thì nàng chỉ có thể vội vàng lắc đầu. Hoắc Nguy Lâu thở dài, rốt cuộc vẫn đi ra ngoài gặp Ninh Kiêu.
Y vừa đi, Phúc công công mang theo hai thị tì đi vào, cười nói với Bạc Nhược U:
"Đây là hai người bọn họ, một người tên là Kinh Mặc, một người tên là Vu Đề, là đêm qua điều tới từ phủ công chúa. Có thể yên tâm được, Tiểu Nhược con trong hai ngày này cũng bất tiện, để cho các nàng chăm sóc cá nhân cho con."
Mặt Bạc Nhược U ửng đỏ:
"Đa tạ công công, con ở lại Hầu phủ, thực sự quá lao sư động chúng."
Phúc công công sai hai người Kinh Mặc cùng Vu Đề lui xuống trước, sau đó ngồi bên giường nàng nói:
"Không tính là lao sư động chúng, theo ý của Hầu gia, chỉ sợ càng lao sư động chúng hơn nữa mới tốt. Những việc này cũng không tính là cái gì. Lần này Tiểu Nhược con chịu khổ nặng như vậy, thật là làm người ta đau lòng, Hầu gia càng thêm đau lòng vô cùng."
Phúc công công đối đãi với nàng xưa nay như trưởng bối. Bạc Nhược U nghe được lời này đã rõ ràng ông sớm biết tâm tư của Hoắc Nguy Lâu, trong một chốc càng thêm thẹn thùng.
Phúc công công cười nói:
"Tính nết Hầu gia có phải rất kỳ quái hay không?"
Bạc Nhược U hơi ngớ ra. Phúc công công thở dài:
"Con người của Hầu gia, lúc làm công vụ là loại tính tình gì, thường ngày cũng là dạng tính tình ấy. Nếu ngài có chỗ vô lễ, con chỉ việc cự tuyệt ngài ấy là được. Ngài biết thấu hiểu lòng người, có thể đoán được hết thảy nỗi lòng của mọi người trên đời, nhưng chỉ riêng đối với con thì ngài không nhất định nhìn thấu. Bởi vậy nếu con không thích, cứ nói rõ là được, đừng chiều theo ngài ấy."
Trên mặt Bạc Nhược U càng thêm đỏ. Phúc công công hòa ái nói:
"Những năm này Hầu gia cũng rất không dễ dàng. Ta còn nghĩ cả đời này ngài ấy cũng khó mà dấy lên tâm tư gì. Bởi vậy như hiện giờ, ta là người đầu tiên cao hứng. Nếu trước mắt Tiểu Nhược con vẫn chưa đáp ứng ngài ấy cũng không sao. Hầu gia ngài ấy nỗi khổ gì cũng đều trải qua, chỉ riêng ở chuyện nam nữ lại chưa hề chịu khổ gì, con cần phải giày vò rèn luyện ngài."
Bạc Nhược U ngượng ngùng không chịu nổi, trên mặt nóng bỏng như bị hơ qua lửa. Phúc công công cười nói:
"Con chớ cảm thấy không tự tại. Tuy nói Hầu gia nhìn cao cao tại thượng không thiếu thứ gì, nhưng nếu sau này tìm một người không hiểu ý nhau, vậy nửa đời sau mới thật sự cô đơn. Chỉ có thể tìm một người khiến ngài ấy yêu thích, mới thật sự có người làm bạn bên ngài, bởi vậy con không biết ta cao hứng tới cỡ nào."
Bạc Nhược U có chút ngơ ngác. Phúc công công lại nở nụ cười:
"Được rồi, hiện tại ta cần phải vào cung một chuyến. Hầu gia bảo ta vào cung đến nội khố tìm mấy vị dược thuốc tốt về, miễn cho mấy chỗ bị thương của con lưu lại sẹo. Con cứ ngủ đi."
Phúc công công ra cửa, bên trong yên tĩnh lại. Lúc này Bạc Nhược U mới có thể sắp xếp lại chuyện phát sinh từ lúc tỉnh lại trong hôm nay.
Phúc công công nói khiến nàng đối với Hoắc Nguy Lâu mềm lòng hơn mấy phần, cũng nghĩ rõ ràng cách thức làm việc của người này. Mặc dù nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc cùng Hoắc Nguy Lâu phát sinh ràng buộc gì, nhưng hôm nay Nguy Lâu lại nói rõ ràng như vậy, nàng không thể trốn tránh lùi bước.
Nàng mở to hai mắt nhìn đỉnh màn, đang suy nghĩ đến Hoắc Nguy Lâu, cũng suy nghĩ mình đối với Hoắc Nguy Lâu là loại tâm tư thế nào.
Thế nhân đều là ngưỡng mộ kẻ mạnh, nàng cũng như vậy. Y bảo hộ nàng lại còn cứu mạng nàng nhiều lần, người dưới một người trên vạn, nhưng xưa nay giữ mình trong sạch, lại cần cù nghiêm chính, ngự trị thuộc hạ cũng có nhân đức, chăm chỉ tu thân như vậy, lại quyền thế phú quý tập trung vào một thân. Muốn khiến một nữ tử sinh lòng ngưỡng mộ thực sự quá đơn giản, nhưng tình ái trên đời, động lòng dễ dàng, nhưng được lâu dài lại khó cầu, càng đừng nói đến việc lấy nhau.
Trước mắt bảo nàng hỗ trợ điều tra vụ án dù gian nguy cỡ nào đi nữa thì nàng cũng đồng ý, nhưng nếu bảo nàng cùng y kết thành phu thê, nàng lại không thể không cân nhắc về sau. Huống chi trên đời lòng người yếu ớt phức tạp, nàng lại làm sao mà biết được tấm lòng này của Hoắc Nguy Lâu có thể bảo trì tới khi nào? Thành thân từ trong miệng y nói ra nghe rất đơn giản, nhưng địa vị thân phận quá khác biệt, hôn sự phiền phức, chứ nào có đơn giản như trong ý nghĩ?
Bạc Nhược U thở dài, đáy lòng đủ loại mùi vị lẫn lộn, cảm thấy trong thời gian ngắn ngủi đã nghĩ tới những chuyện mà cả nửa đời cũng chưa hề nghĩ tới, đến lúc phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện Hoắc Nguy Lâu rời đi đã lâu. Lần này Ninh Kiêu vào phủ, hẳn là vì bẩm báo vụ án của Hàn Sênh. Mặc dù lúc này nàng gặp nạn, nhưng đến bây giờ cũng không biết Hàn Sênh rốt cuộc là vì sao lại tàn nhẫn hung tàn đến như vậy.
Bạc Nhược U gọi người, rất nhanh Kinh Mặc và Vu Đề đã bước vào. Hai người đều ở độ tuổi khoảng mười bảy, mười tám, dáng vẻ thanh tú, trông có vẻ cẩn thận và chín chắn. Nhưng khi nghe Bạc Nhược U muốn các nàng đi xem Ninh phó chỉ huy sứ và Hoắc Nguy Lâu nói chuyện gì, cả hai đều nhìn nhau với vẻ hoảng hốt.
"Cô nương, chúng nô tì không dám đi." Kinh Mặc khổ sở đáp.
Vu Đề suy nghĩ một chút rồi nói: "Quy củ của Hầu gia là nữ quyến không được vào Hầu phủ. Hiện giờ chúng nô tì đã đến Hầu phủ, phải cẩn thận tuân thủ quy củ mọi lúc mọi nơi. Chúng nô tì sợ hãi..."
Bạc Nhược U chậm rãi phản ứng lại, cảm thấy mình đã làm khó các nàng. "Ta đã suy nghĩ không chu toàn, vậy không đi nữa."
Thấy hai người đứng trước mặt với vẻ cung kính, Bạc Nhược U cười khổ: "Ta không phải là chủ nhân của các ngươi, các ngươi không cần phải như vậy. Hai ngày sau ta sẽ rời phủ, đến lúc đó các ngươi sẽ về phủ công chúa. Hai ngày này thật sự là khổ cực cho các ngươi."
Kinh Mặc và Vu Đề nghe nàng nói với giọng hiền hòa, mới biết nàng không phải chỉ giả vờ, nên mặt bắt đầu hiện lên vẻ tò mò, đánh giá nàng. Bạc Nhược U cảm thấy hơi rụt rè dưới ánh nhìn của họ, cười khổ nói: "Làm sao vậy? Trên mặt ta có hoa sao?"
Hai người Kinh Mặc chăm chú nhìn một lát, Vu Đề, với sự gan dạ hơn, không nhịn được nhỏ giọng nói: "Cô nương không biết đó thôi, chúng nô tì vẫn là lần đầu thấy nữ tử bên người Hầu gia. Đêm qua lúc chúng nô tì đến đây vẫn còn đang ngờ vực, không ngờ Hầu gia lại sửa đổi tính tình như vậy. Ngài nói rằng ngài không phải là chủ nhân của chúng nô tì, nhưng trong mắt chúng nô tì, ngài đã là chủ nhân rồi."
Bạc Nhược U nghe mà chột dạ, Kinh Mặc cũng tiếp lời: "Thật đúng như vậy, cô nương có gì phân phó, chúng nô tì nhất định sẽ làm tốt."
Bạc Nhược U hít vào một ngụm khí lạnh, không biết phải cãi lại thế nào. Lúc này, Hoắc Nguy Lâu từ bên ngoài nhanh chân bước vào. Kinh Mặc và Vu Đề giật mình, lập tức lùi lại ba bước, đứng nghiêm túc bên cạnh.
Hoắc Nguy Lâu vừa vào cửa đã thấy hai người, quả nhiên nhíu mày. Bạc Nhược U vội nói: "Là ta gọi các nàng vào..."
Bạc Nhược U lắc đầu, rồi nói với hai người Kinh Mặc: "Chỗ ta không còn chuyện gì nữa, các ngươi có thể đi ra ngoài."
Hai người như được đại xá, lập tức hành lễ rồi lui ra ngoài.
Hoắc Nguy Lâu ngồi bên giường nàng, chưa mở miệng thì đã nghe Bạc Nhược U hỏi: "Ninh phó chỉ huy sứ có tới bẩm báo vụ án Hàn Sênh không?"
Hoắc Nguy Lâu không bất ngờ khi nàng hỏi như vậy, sắc mặt hơi nghiêm túc nói: "Đúng vậy, đêm qua nàng đã bất tỉnh. Hôm nay đã thẩm ra một số điều. Người này từ nhỏ đã hóa trang thành nữ tử, bởi vậy bị người trong tộc lên án. Phụ mẫu hắn không chấp nhận được, chỉ có ca ca hắn đối xử với hắn tốt hơn một chút. Sau đó, phụ mẫu hắn lần lượt qua đời, người trong tộc muốn đánh đuổi hai huynh đệ hắn. Một lần, họ đã thả một cây đuốc vào trong nhà, khiến lửa bùng lên. Vết thương trên người hắn, lại ngay vị trí có một nốt chu sa."
Bạc Nhược U nghe mà hoảng sợ: "Vậy sau đó hắn mới theo dõi nữ tử có nốt chu sa trên người?"
Hoắc Nguy Lâu gật đầu: "Đúng vậy. Sau vụ phóng hỏa, hắn dùng một số biện pháp trả thù người trong tộc, gây náo loạn, thậm chí kinh động đến quan phủ. Huynh đệ họ không thể ở lại Sở Châu, cuối cùng phải lẩn trốn qua nhiều nơi mới đến được kinh thành. Cả hai huynh đệ đều có chút tài năng trong việc viết văn, đặc biệt là ca ca hắn, còn hắn thì lại tinh thông nghề điêu khắc."
"Da người bị hắn lột đi đã tìm được chưa?"
"Tìm được rồi." Giọng điệu Hoắc Nguy Lâu hơi trầm xuống: "Ngay khi hắn đào tẩu, có mang theo cất trong túi quần áo. Hắn đã dùng phương pháp chế sáp đặc, ba miếng da người được chế thành một miếng rất mỏng, nhìn giống như lụa mỏng. Đêm đó, huynh trưởng hắn gánh tội thay đã nói rằng hắn muốn vẽ tranh trên lớp da người. Ninh Kiêu đã thấy được da người đặc chế này, xác thực có thể vẽ tranh."
Bạc Nhược U dù chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng nàng thấy qua rất nhiều xác chết, cũng đã thấy sáp trên một vài thi thể giống như thuộc da, nên cũng có thể tưởng tượng ra, đáy lòng nàng phát lạnh.
"Vậy hiện giờ có thể kết án rồi không?"
Hoắc Nguy Lâu lắc đầu: "Còn một vài chi tiết quy tắc chưa hỏi rõ ràng, còn phải phái người đi Sở Châu một chuyến, chứng thực lời hắn nói có thật hay không. Ít nhất phải sau nửa tháng, mấy ngày nay tạm giam hắn trong lao là được."
Bạc Nhược U gật đầu: "Hắn vốn là nam tử, nhưng từ nhỏ lại tự nhận là nữ tử, quả thực rất kỳ lạ."
Hoắc Nguy Lâu cũng tán thành: "Hắn tự nhận mình là nữ tử, nhưng không thể trở thành nữ tử chân chính. Người bên ngoài chỉ trích càng khiến hắn cảm thấy khuất nhục. Thời gian lâu dài, tâm tư hắn cũng trở nên dị thường. Từ nhỏ hắn đã từng sinh ra vài ý nghĩ hại người, cũng từng giả trang nữ tử đi nhìn trộm thói quen của người khác. Chỉ là khi đó bọn hắn vẫn còn quanh quẩn, chưa có chỗ ở ổn định. Hắn không tìm ra cơ hội tốt, giờ ở kinh thành cũng coi như có nhà cửa ổn định, tâm tư này mới càng ngày càng rục rịch. Sau đó, khi nhìn thấy hai người Hứa Vãn Thục đều có nốt chu sa, hắn lại càng không thể kiềm chế, nhiều ngày theo đuôi, cuối cùng tìm được cơ hội ra tay. Ngụy Linh cũng là nạn nhân bất đắc dĩ. Trong chuyện này, Lục Văn Hạc cũng coi như một kẻ đồng lõa."
Nói đến đây, Hoắc Nguy Lâu nghĩ đến Bạc Nhược U cũng thiếu chút nữa gặp phải độc thủ, sắc mặt càng thêm nặng nề. Y nhìn về phía Bạc Nhược U, nhẹ giọng hỏi: "Nàng biết trên người mình cũng có nốt chu sa, chưa từng cảm thấy sợ hãi sao?"
Bạc Nhược U cũng biết việc này không thể che giấu, y có thể hỏi ra cũng không cảm thấy lạ lùng: "Ta không thích mặc đồ màu đỏ, mà trên người ta có nốt chu sa thì người bên ngoài không biết. Lúc đó trong lòng cũng hơi phát lạnh, nhưng sẽ không vì vậy mà sợ hãi."
Hoắc Nguy Lâu thở dài: "Lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, xác thực là ta sơ sót."
Bạc Nhược U vội nói: "Sao có thể? Hung thủ lớn mật trèo tường vào nhà ta, ai cũng không thể dự đoán trước được."
Hoắc Nguy Lâu lắc đầu: "Kinh thành không thể so với nơi khác. Đây là dưới chân Thiên tử, cai trị đã nghiêm chính, nhưng hung thủ vẫn dám gây án liên tiếp, chứng tỏ hắn là kẻ độc ác không biết sợ hãi. Nàng lại là nữ ngỗ tác, theo quan phủ làm việc, dù không muốn nổi bật cũng khó. Hung thủ trong lần đầu tiên đi bờ sông Ngọc Khê nghiệm thi đã nhìn thấy nàng. Hơn nữa, bình thường hắn đã có lòng ganh tị với nữ tử, tất nhiên là càng thù hận nàng hơn."
Bạc Nhược U nghe mà sống lưng lạnh toát. Lần đầu nàng đi bờ sông Ngọc Khê nghiệm thi, lúc đó thật sự có cảm giác như bị người ta rình mò, nhưng không nghĩ rằng hung thủ đã có mặt ở đó!
Thấy trong ánh mắt của y có vẻ hổ thẹn tự trách, Bạc Nhược U vội vàng an ủi: "Đây là do ta tự cầu, không liên quan gì đến Hầu gia. Huống chi ta đã nghĩ đến tình cảnh này rồi, không sao đâu, sau này ta sẽ càng cẩn thận hơn nữa."
Hoắc Nguy Lâu bỗng nhiên nghiêm mặt: "Không bằng, nàng đừng làm việc ở nha môn Kinh Triệu Phủ nữa?"
Bạc Nhược U nghe mà kinh ngạc: "Hầu gia hẳn là không muốn để ta làm ngỗ tác nữa rồi hả?"
Hoắc Nguy Lâu chần chừ: "Thật cũng không phải."
Hai chữ "Thật cũng" này khiến Bạc Nhược U giật mình, nghĩa là ít nhiều gì y cũng đã có ý niệm này!
Nàng hơi nhíu đôi mày thanh tú, Hoắc Nguy Lâu nói tiếp: "Không làm việc ở Kinh Triệu Phủ, cũng còn những vụ án khác. Hàng năm đều có án treo đưa vào Hình bộ cùng Trực sử tư. Đến lúc đó ta bảo người hộ tống nàng đi đi về về. Nàng muốn nghiệm thi cũng không ảnh hưởng gì, nhưng nếu nàng ở nha môn Kinh Triệu Phủ, những vụ án kia khó mà để Trực sử tư tiếp quản, cũng không phải mọi chuyện ta đều có thể bận tâm tới được."
Bạc Nhược U cảm thấy đầu mình tê dại, nàng cắn răng nói: "Không thể."
Hoắc Nguy Lâu nhăn lại đôi mày kiếm. Bạc Nhược U kiên quyết nói: "Hầu gia, những chuyện khác thì không sao, nhưng riêng chuyện này ta tuyệt đối không đồng ý. Nếu Hầu gia có lệnh, bất kể vụ án ở nơi nào, ta đều cam nguyện tới. Nhưng nếu như vậy, chẳng lẽ ta không phải trở thành trường hợp đặc biệt? Hầu gia nhất định cũng sẽ bị người khác lên án. Thứ hai, oan khuất trong đại án thảm án cũng là oan khuất, thì oan khuất trong án mạng tầm thường không phải oan khuất sao? Ta không muốn như vậy, Hầu gia chớ nên ép ta."
Nàng nói liền một hơi, đáy lòng thấp thỏm, đáy mắt hiện lên vẻ quật cường, nhưng cũng có chút sợ hãi, chỉ lo Hoắc Nguy Lâu không thay đổi tâm tư. Nếu y cứ khăng khăng dùng thủ đoạn cứng rắn như thế, cũng không cần làm gì khác, chỉ cần mang một câu nói cho Tôn Chiêu, sau này Tôn Chiêu cũng không dám dùng tới nàng nữa.
Nhưng ánh mắt nàng không hề dời đi, vẫn cứ đối diện trực tiếp với Hoắc Nguy Lâu.
Hoắc Nguy Lâu và nàng bốn mắt nhìn nhau chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười, rồi đưa tay luồn xuống chăn nắm lấy tay nàng. Nàng chưa kịp chuẩn bị đã bị y nắm thật chặt, lại thấy y cười mà không hiểu.
Nàng tức giận nói: "Hầu gia cười cái gì? Ta cũng không phải đang nói giỡn với Hầu gia."
Hoắc Nguy Lâu cười xong rồi, trên mặt lại khôi phục mấy phần nghiêm chính, nhưng khi mở miệng thì giọng điệu trở nên êm ái: "Ta biết nàng không nói giỡn. Ta đã đoán được nàng sẽ không muốn, nhưng không ngờ lần này nàng lại từ chối quyết tuyệt như vậy, không khiến ta thất vọng."
Bạc Nhược U nghe được mới thả lỏng trái tim, thấy đáy mắt y hiện lên vẻ tán thưởng, giọng điệu bỗng dưng hạ thấp một chút: "Chuyện khác có thể theo Hầu gia, nhưng riêng chuyện này, dân nữ chắc chắn sẽ không tùy ý Hầu gia bài bố."
Hoắc Nguy Lâu nhướng mày: "Ồ? Những việc khác đều theo ý ta?"
Câu nói này khiến nàng không biết đáp lại thế nào, đành kéo chăn che kín mình, chỉ chừa lại một đôi mắt cẩn thận nhìn y. Hoắc Nguy Lâu thấy nàng đề phòng rõ ràng như vậy, tức khắc bật cười, trầm giọng nói: "Nàng yên tâm đi, trước mắt, ta sẽ không làm gì đối với nàng."