Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 96



Ngô Tương cười sang sảng mà nói:

"Bạc không thành vấn đề. Một nhóm chúng ta gồm mười người, cứ theo giá khách sạn bên ngoài kinh thành trả bạc là được. Ta xem trong nhà của bà chỉ có hai người, gian nhà cũng khá rộng rãi, chuẩn bị giường chiếu cho tiểu thư chúng ta, những người khác có một chiếc đệm để nghỉ ngơi là đủ rồi."

Trương bà bà nghe vậy mừng tít mắt:

"Vậy bà lão xin đi chuẩn bị."

Bà ta nói xong, đưa nước cho Bạc Nhược U. Bạc Nhược U cong cong môi tiếp nhận, sau đó Trương bà bà lại lôi kéo Du Nhi tiến vào bên trong. Ý cười trên mặt Ngô Tương cấp tốc nhạt xuống, ra hiệu Bạc Nhược U đi về hướng cạnh cửa.

Bạc Nhược U bước nhanh tới cửa, trong tiếng mưa rơi vang lên lộp độp ở bên ngoài, nàng nói:

"Ta thấy được xiêm y của nữ tử trẻ tuổi, còn có một ít châu ngọc trâm cài, trong nhà này nhất định có nữ chủ nhân."

Ngô Tương hí mắt:

"Nhưng bà ta lại nói con dâu ở mấy năm trước đã bệnh chết. Ta xem sắc mặt của muội đã biết có khác thường, bởi vậy nghĩ lại hôm nay chúng ta đều đến cả rồi, nếu hôm nay rời đi ngày mai trở lại, còn không biết sẽ phát sinh ra biến cố gì. Thế là làm chủ lưu lại một đêm."

Nói xong, hắn lại có chút áy náy:

"Trước kia chúng ta cũng ra khỏi thành làm việc, cũng có ở bên ngoài ăn gió nằm sương. Nhưng muội thì chắc là không từng trải qua, lần này khổ cực muội."

Bạc Nhược U cong môi:

"Bộ đầu không cần nghĩ như vậy, từ trước ta cũng có đi trong thôn trấn nghiệm thi rồi, cũng đi đường cực xa. Chỉ là nơi này ít nhiều có chút quái lạ, chúng ta phải lấy an nguy làm trọng."

Ngô Tương đưa tay cầm lấy cái bát trên tay nàng:

"Bảo người lấy nước từ trên xe ngựa của muội xuống đi, những thứ kia, muội tốt nhất không nên chạm vào."

Ngô Tương làm bộ đầu nhiều năm, vụ án to nhỏ đều gặp qua không ít. Bàn về lòng cảnh giác, đương nhiên so với Bạc Nhược U càng cao hơn. Nàng nghe lời vẫn chưa uống nước, Ngô Tương lại liếc mắt nhìn vào trong phòng, sau đó cười đi tới cửa phòng:

"Trương bà bà, cần chúng ta hỗ trợ gì không?"

Bạc Nhược U đi theo phía sau Ngô Tương tiến tới.

Trạch viện nông gia, tất nhiên không thể so với tòa nhà phú quý tinh xảo trong kinh thành. Hai bên gian nhà chính này mỗi bên có hai gian sương phòng. Ở phía sau gian nhà chính, có một hành lang nằm ngang ở giữa, sau đó nữa chính là ba gian phòng ngủ vuông vức. Phòng ngủ đều có cánh cửa, Trương bà bà mang theo Du Nhi ở trong một gian phòng chính giữa. Giờ khắc này cánh cửa mở hé ra, nhìn vào có thể thấy trong phòng bày biện rất nhiều gia cụ cũ kỹ. Vì gia cụ có niên đại quá lâu nên đều biến thành vẻ tối đen, khiến cả gian phòng trở nên tối om.

Bạc Nhược U đảo ánh mắt qua, nhìn thấy xiêm y của nữ tử trẻ tuổi vừa mới chất đống trên ghế lúc nãy đã không còn ở đó. Tiếp đó là hai cây trâm ngọc vốn đặt trên đài ở chỗ cửa sổ dựa vào giường, giờ khắc này cũng đã không còn bóng dáng. Trương bà bà đang ôm mấy chiếc mền và đệm từ trong một ngăn tủ ra, nghe vậy thở gấp nói:

"Không cần giúp đâu, chút chuyện nhỏ này lão bà tử còn làm được."

Nam đồng được kêu là Du Nhi đứng ở bên giường, vẻ mặt có chút chất phác nhìn Trương bà bà. Trên người bé mặc một bộ áo ngắn may bằng vải thô màu chàm, vải vóc tuy là tầm thường, nhưng từng đường kim mũi chỉ thì lại cực kỳ tinh tế. Bạc Nhược U ra hiệu đối với Ngô Tương, chỉ chỉ chỗ vốn đặt xiêm y nữ tử lúc nãy, sau đó vừa chỉ chỉ y phục trên người Du Nhi, Ngô Tương rất nhanh hiểu được.

Hắn quay đầu lại nhìn Hậu Dương một chút, chỉ chỉ hai bên sương phòng. Hậu Dương gật đầu, rón rén nhìn qua hướng sương phòng. Các nha sai khác đều là lão luyện, mấy người ra ngoài, vòng quanh mái hiên mà kiểm tra tiểu viện này. Một lát sau, mấy người trở về, đều lắc lắc đầu đối với Ngô Tương. Bạc Nhược U thu vào đáy mắt, trong lòng dâng lên nghi vấn.

Vừa mới nhìn thấy y phục trên người Du Nhi được may vô cùng tinh tế, nàng lập tức suy đoán trong phòng có nữ chủ nhân. Lại liên tưởng đến đứa trẻ vừa ra đời không bao lâu kia, trong một khắc đó nàng thậm chí hoài nghi trong căn phòng này có phải có một phụ nhân mới vừa sinh sản xong hay không. Nhưng đi tới cửa nhìn vào, bên trong căn phòng lại trống rỗng, chỉ có hai bộ xiêm y nữ tử làm người ta sinh nghi.

Trương bà bà tìm hết đệm chăn trong nhà có thể sử dụng mang ra, nhưng cũng chỉ có chừng bảy, tám cái, mà đa số đều là lâu năm, đã biến thành vẻ ố vàng. Bà chỉ chỉ phòng ngủ ở hướng Đông Nam:

"Vị tiểu thư này nghỉ ở chỗ đó, giường chiếu trong gian phòng này là để lão bà tử ngủ. Tối nay lão bà tử mang theo tôn nhi nghỉ ở nơi này, nơi này trong ngày thường là gian phòng ngủ của con trai ta."

Trương bà bà đi đứng bất tiện, trên tay hình như cũng có tật. Nhìn bà ôm mấy cái mền cái đệm đi đứng gian nan, Bạc Nhược U tiến lên hỗ trợ. Ngô Tương đi theo phía sau các nàng, đến khi tiến vào phòng ngủ mà Trương bà bà nói tới, thật đúng là có thể nhìn ra trong phòng đều là đồ vật do người già sử dụng. Trương bà bà run run rẩy rẩy thay đổi đệm chăn. Động tác tuy rằng không có linh hoạt, nhưng trên mặt cũng không hiện ra uể oải.

Đến khi thay xong ở chỗ này, bà lại đi đến sương phòng:

"Trong phòng này có một chiếc giường rất rộng, các ngươi chịu khó chen chúc một ít. Tìm thêm cho các ngươi hai tấm chiếu cói, trải lên trên đất, lại thêm một tấm nệm chồng lên nữa là có thể chịu qua một đêm."

Ngô Tương ôn hòa đáp ứng. Trương bà bà lại hỏi:

"Cần làm cơm cho các ngươi không?"

Ngô Tương xua tay:

"Không cần, chúng ta có mang theo lương khô đi đường."

Trương bà bà đáp lại một tiếng. Ngô Tương trước tiên móc ra hai lượng bạc để xuống, sau đó hỏi Trương bà bà:

"Bà bà nói thôn Cổ Chương ở ngoài chỗ này năm mươi dặm?"

Trương bà bà gật đầu. Ngô Tương đã quay đầu nhìn mưa to ở bên ngoài. Mưa rơi không có xu thế giảm nhỏ, vòm trời dường như đâm thủng ra một cái động. Mưa trút xuống rào rào, tựa như dùng bầu không khí đầy mưa gió che giấu đi thôn nhỏ trong dãy núi này.

Trước mặt là màn mưa dày đặc, lại nhìn về hướng xa xa, chính là triền núi cao chót vót. Bởi vì cách triền núi quá gần, có loại cảm giác chật chội khi tầm mắt bị ngăn cách, Ngô Tương tức khắc cảm thấy ngột ngạt như rơi vào đáy hố của một nơi nào đó.

"Bà bà có biết ôn dịch năm đó là loại ôn dịch thế nào không?"

Bạc Nhược U hỏi.

Trương bà bà nhớ lại một chút:

"Tựa hồ là một loại ôn dịch giống như bệnh thương hàn, người sẽ hộc máu, sau đó ngủ mấy ngày vô tri vô giác rồi chết đi. Ta cũng chưa từng tận mắt chứng kiến, người trong thôn kia không thích đi lại với người ở ngoài thôn, thời gian lâu dài, người bên ngoài cũng quên mất bọn họ. Sau khi phát sinh ôn dịch, cách hồi lâu mới có người phát hiện bọn họ. Khi đó mọi người đã chết hết rồi."

"Việc này đúng là đã kinh động quan nha của huyện Thấm Thủy. Lúc đó vẫn là quan phủ phái người đi thu thập xác chết, chôn người chết, sau đó đốt mấy gian nhà. Thôn kia triệt để thành mảnh đất chết, còn nghe nói quan sai đi qua nơi đó cũng có người chết rồi, có người thì bị điên, nói là bị dọa đến. Người trong thôn kia tuy rằng không nhiều nhưng cũng có gần trăm miệng ăn. Lúc đi vào đều đã chết hết, đều thối rữa. Ngẫm lại cũng thấy mà sợ."

Trương bà bà nói xong, ôm tôn tử vào bên người. Nói được một hồi, ngược lại đề phòng đối với đám người Ngô Tương đã giảm đi chút ít. Ngô Tương hơi nhíu mày:

"Ôn dịch cũng không phải là việc nhỏ, thường là không có phương pháp trị liệu. Nếu người bị bệnh chạy ra, ngược lại sẽ lây nhiễm cho người bên ngoài. Nơi này cách kinh thành không xa, nếu truyền đến trong kinh thành thì đại sự không ổn. May là người trong thôn bọn họ cũng không hay đi lại với người bên ngoài."

Vật đổi sao dời, lời này của Ngô Tương cũng là ý nghĩ bình thường. Chỉ là nghĩ đến toàn bộ người trong làng đều chết rồi, thảm trạng như vậy vẫn khiến người ta kinh hãi. Hắn không nhiều lời, tiếp tục hỏi:

"Vậy thôn Cổ Chương này, đã biến mất mười mấy năm rồi sao?"

Trương bà bà gật đầu:

"Phải, đã biến mất hơn mười năm rồi. Hiện giờ dù là người trẻ tuổi tầm chừng hai mươi, đa số cũng không nhớ rõ chuyện này. Trong nhà có lão nhân biết được một ít, nhưng việc này vừa nghe đã làm người ta sợ hãi, lại còn không may mắn. Nếu không phải người liên quan hỏi, lão bà tử cũng chẳng muốn nói."

Dừng một chút, Trương bà bà nhắc nhở:

"Các ngươi hỏi phương pháp cầu xin thần linh này, vẫn không nên tin. Năm đó thôn Cổ Chương chính là bị Thủy Thần trừng phạt, các ngươi đều là quan lão gia phú quý trong kinh thành, tội gì cầu xin những thứ này?"

Ngô Tương cười cười:

"Trương bà bà không biết, làm quan ở kinh thành khá là gian nan. Nếu phương pháp này thật sự hữu dụng, đương nhiên muốn thử một lần. Người trong thôn Cổ Chương bị trừng phạt, hẳn là vì đồ cúng dâng lên không đủ chứ gì?"

Trương bà bà lắc đầu:

"Ta đây cũng không biết. Trong thôn của bọn họ rất cổ quái, quanh năm không ra khỏi thôn giao tiếp, chỉ dựa vào ông trời ăn cơm. Năm nào mùa màng không tốt, nào có lương thực dư thừa để tế thần đây?"

Ngô Tương nghi hoặc:

"Dùng lương thực tế thần? Điều này ngược lại là đơn giản. Ta còn cho là có một ít thần đạo cổ quái, muốn dùng những thứ hiếm lạ khác để tế đó chứ."

Trương bà bà giật giật môi:

"Những thứ hiếm lạ khác? Vậy bọn họ càng không bỏ ra nổi. Đều là tiện dân nơi thâm sơn cùng cốc, có thể có được thứ hiếm lạ quý trọng gì chứ?"

Vẻ mặt Ngô Tương nhẹ nhõm như còn muốn hỏi tiếp, bỗng nhiên cửa viện Trương gia bị gõ vang lên, tiếng gõ cửa vừa nặng vừa vội vàng. Trong tiếng vang chấn động, âm thanh chói tai đột ngột làm Trương bà bà hơi biến sắc. Bà cầm một cái ô lập tức đi ra gian nhà.

Du Nhi muốn đi cùng, nhưng Trương bà bà đi quá nhanh, bé bị màn mưa ngăn lại, rốt cuộc đứng dưới mái hiên không nhúc nhích. Bạc Nhược U cùng Ngô Tương cũng ra cửa.

Giọt mưa rơi trên mặt đất, lại bắn lên trước cửa, văng cả ít bùn lên giày của Du Nhi. Bạc Nhược U kéo bé về phía sau, Du Nhi giật mình, quay người lại, khuôn mặt nhỏ sợ hãi nhìn nàng. Bạc Nhược U vội nói:

"Chớ sợ, chớ sợ, ta thấy giày của đệ bị bẩn rồi."

Vừa rồi Chu Lương đã lên trên xe ngựa lấy túi nước và điểm tâm xuống. Bạc Nhược U đưa một miếng bánh đậu cho Du Nhi:

"Đây là điểm tâm trong kinh thành, rất ngọt, đệ nếm thử xem."

Du Nhi ngẩn người, sau đó run run rẩy rẩy nhận lấy, chần chờ một chút, cúi đầu cắn một cái. Có lẽ thật sự thấy ngọt thanh ngon miệng nên bé nuốt xuống hết phần còn lại, biểu hiện cũng dần sung sướng hơn. Bạc Nhược U thấy vậy nở nụ cười, lại nhìn về phía cửa viện. Cánh cửa mở ra phân nửa, Trương bà bà đứng ở trong viện, bên ngoài lộ ra một khuôn mặt quen thuộc. Bạc Nhược U ngẫm nghĩ trong chốc lát, nhận ra đó là một trong hai gã nông dân mà họ gặp lúc chiều.

Bạc Nhược U cười hỏi:

"Người này chúng ta cũng đã gặp qua lúc chiều, hắn là ai vậy?"

Du Nhi cũng nhìn ra cửa viện một chút:

"Là Trương nhị thúc."

Bạc Nhược U không hỏi nhiều, lại cho bé thêm một miếng điểm tâm, rồi hỏi:

"Vậy đệ tên là gì nhỉ?"

"Trương Du."

Nói xong, cậu bé nhận thêm miếng điểm tâm.

Bà bà họ Trương, cháu trai cũng họ Trương, nam tử cùng thôn phía ngoài cũng mang họ Trương? Bạc Nhược U khẽ nhíu mày. Ngô Tương dường như cũng cảm thấy kỳ quái. Lúc này, Trương bà bà nói xong rồi, đóng cửa viện lại đi trở về. Thấy hai người Ngô Tương cùng Trương Du đứng ở cửa, vẻ mặt bà lo lắng, tiến lên kéo Trương Du, dẫn bé về phía nhà bếp. Sắc trời đã tối, bà cháu bọn họ cũng phải dùng cơm tối.

Rất nhanh, trong phòng bếp truyền đến tiếng vang leng keng thùng thùng. Đám người Ngô Tương xác thực mang theo lương khô, hắn bảo mọi người ăn chút lương khô, sau đó nhìn bóng đêm buông xuống với chút nóng nảy. Nếu trời không mưa, hắn còn muốn đi ra ngoài thăm dò tình hình bên trong thôn này. Nhưng nay bóng đêm đen kịt một mảnh, mưa lại lớn như vậy, thật sự khiến bọn họ bị vây ở nơi này.

Đến khi Trương bà bà dẫn tôn nhi đi dùng cơm, khóa kỹ nhà bếp, rồi trở về phòng chính, bà lấy ra mấy chiếc đèn dầu, sau đó muốn mang theo tôn nhi đi nghỉ ngơi. Lúc này, Ngô Tương hỏi:

"Trương bà bà, trong thôn Hắc Thủy này có mấy hộ gia đình?"

Trương bà bà nói:

"Cũng là sáu, bảy hộ thôi. Ban đầu nhiều người hơn, có hơn mười hộ, nhưng sau đó con cháu của những nhà này có tiền đồ tốt hơn một chút, đều dời ra ngoài. Hiện tại, bên phía Tây Bắc có mấy gian nhà bỏ không là của người đã chuyển đi."

Ngô Tương lại hỏi:

"Con trai của bà làm công ở nơi nào?"

Trương bà bà nói:

"Ở trên bến tàu."

Bến tàu kinh đô và vùng lân cận cách nơi này cũng chỉ chừng hai ngày đi đường, lời này cũng hợp lý. Ngô Tương không hỏi nữa. Trương bà bà mang theo Trương Du vào phòng ngủ, đóng cửa lại, ngăn cách hết thảy tầm mắt.

Ngô Tương lệnh Hậu Dương canh giữ ở gian ngoài, còn mình thì mang theo mọi người đi tới sương phòng có giường. Vào cửa, Ngô Tương mới nói tiếp:

"Tối nay tỉnh táo một chút, thôn này hơi có chút quái lạ, ngày mai tra xét xong rồi đi."

Một nha sai nói:

"Có nên đi thôn Cổ Chương xem xét không?"

Ngô Tương trầm ngâm:

"Đi, không chỉ đi thôn Cổ Chương, còn phải tới nha môn huyện Thấm Thủy hỏi một chút, xem việc năm đó rốt cuộc là như thế nào. Nếu thôn Cổ Chương này thật sự đã chết hết, sao lần này lại có người dùng phương pháp tế Hà Bá này?"

Mưa to còn đang trút xuống rào rào, Ngô Tương lại nói:

"Chờ một lát nữa mấy người các ngươi nghỉ ở chỗ này, tiểu Bạc không thể ngủ một mình trong gian phòng kia. Ta sẽ mang theo lão Chu nghỉ ở bên đó cho ổn thỏa."

Trong tình cảnh thế này, tất nhiên không thể lo chu toàn hết, mọi người đồng ý. Bạc Nhược U nhìn mưa đêm bên ngoài lớn dần, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại:

"Thông thường nếu cúng tế như vậy, sẽ không chỉ tế một hai lần là xong, mà vẫn là vấn đề kia: đứa bé kia vừa sinh ra không bao lâu đã chết đi, cách hiện tại cũng chỉ mới mấy ngày. Trẻ sơ sinh dù đã chết, nhưng sản phụ hẳn là chưa khôi phục."

Ngô Tương ngẫm nghĩ rồi đáp:

"Vị Trương bà bà này biết chuyện thôn Cổ Chương, khi người làm nhắc đến thôn Cổ Chương, cũng là nghe nói từ thế hệ trước. Những điều này tuy chỉ là một ít lời truyền miệng, nhưng có lẽ có người biết rõ ràng hơn. Nhà này nhìn như có nữ chủ nhân, nhưng Trương bà bà lại nói con dâu đã mất hai năm trước do bệnh. Bởi vậy chỗ này mới vô cùng quái lạ. Nói không chừng, sản phụ chính là vợ của con trai bà ta. Vì che giấu việc sát hại đứa trẻ, bà ta đã giấu con dâu đi rồi, hoặc là giấu ở nơi khác trong thôn này. Người làm công kia còn nói thôn Cổ Chương có rất nhiều gia đình có hài tử chết đi. Ngày mai, việc này cũng phải hỏi thăm cho rõ."

"Mặc dù chuyện của thôn Cổ Chương và thôn này không có liên quan, nhưng theo ta thấy, trong ngọn núi xung quanh đây, không chỉ có một làng nhỏ như vậy. Bọn họ cách thôn Cổ Chương cũng gần, đều là một ít người miền núi, chỉ sợ cũng sẽ thờ phụng những truyền thuyết thần tiên ma quái. Nếu thôn này không tìm được người khả nghi, vậy phải tìm quanh vùng rồi."

Nói đến đây, Ngô Tương có chút đau đầu:

"Vụ án phải giao thiệp với những người trong núi là khó dò nhất. Bọn họ hoặc là cực kỳ sợ ngươi, hoặc là vô cùng căm hận ngươi. Cũng có kẻ quá mức ngu muội, nói hồi lâu cũng chẳng rõ ràng gì."

Những nha sai khác cũng dồn dập lộ vẻ phụ họa, Bạc Nhược U vội nói:

"Người trong thôn này không nhiều, ngày mai đi từng nhà hỏi một chút là được rồi. Vị bà bà này... không biết có phải đang giấu diếm chuyện gì không."

Giờ khắc này bóng đêm đã tối đen, vụ án lại chưa có manh mối, tất cả mọi người đều không buồn ngủ. Ngô Tương vừa nói đến vụ án này, lại kể mấy vụ án giao thiệp với người miền núi trước đây, xen lẫn cả chuyện cười và chuyện khốn khổ, Bạc Nhược U cũng nghe cùng, cảm thấy nha môn Kinh Triệu phủ nhìn thì ngăn nắp, nhưng thuộc hạ bên dưới thực sự rất khổ cực.

Bóng đêm dần sâu, Trương bà bà và Trương Du vốn đã không còn động tĩnh. Nhưng đến giờ Tí, không biết vì sao trong phòng Trương bà bà và Trương Du bỗng vang lên một tiếng hô kinh hãi. Vẻ mặt Ngô Tương khẽ biến, vội vàng từ trong sương phòng bước nhanh ra, Bạc Nhược U theo sát phía sau, cùng đi về hướng căn phòng phía sau. Ngô Tương không cố kỵ mà đẩy cửa ra.

Sức lực hắn rất mạnh, chốt cửa đã cũ, bị hắn đẩy một cái liền rơi cạch xuống đất, cửa cũng mở theo tiếng động. Ngô Tương vội la lên:

"Xảy ra chuyện gì?"

Hai bà cháu trong phòng đều sững sờ, quay đầu nhìn ra ngoài, sắc mặt cả hai khẽ biến. Ngô Tương cũng nhanh chóng rủ mắt xuống.

Trong phòng không có bất kỳ nguy hiểm nào, chỉ là trên nóc nhà bị mưa dột. Trương bà bà có lẽ mới thức dậy nên cuống cuồng, trên người chỉ mặc một cái áo trong. Từ cẳng chân bà trở xuống lộ ra bên ngoài. Tuy là người già, nhưng dù sao cũng là thất lễ, Ngô Tương vội vàng lệnh cho những người phía sau không tiến tới.

Trương bà bà vội đi tìm một cái áo choàng khoác thêm. Nhưng ngay lúc này, Bạc Nhược U tinh mắt nhìn thấy rõ cẳng chân của Trương bà bà và rốt cuộc cũng hiểu vì sao bà bị què chân.

Cẳng chân của bà vốn khô gầy, nhưng từ đầu gối đùi phải trở xuống, da thịt tràn đầy bướu thịt to nhỏ, bộ dạng khiến chân trông vừa khủng khiếp lại dị dạng. Bạc Nhược U cảm thấy lông tơ trên cánh tay dựng đứng, bộ phận từ đầu gối đến mắt cá chân, các mạch máu nhô ra, giống như mấy con trùng bò bên dưới lớp da khô cằn.

Bạc Nhược U nhìn thấy mà cực kỳ hoảng sợ, chỉ cảm thấy tình trạng này giống như đã từng thấy, nhưng trong khoảnh khắc không nhớ ra từng gặp ở đâu. Còn chưa nghĩ rõ ràng, Trương bà bà đã mặc xong xiêm y. Lúc này, Bạc Nhược U mới nhìn thấy một bãi nước mưa trên sàn, ngước mắt nhìn lên nóc nhà thì thấy có một lỗ thủng lớn như cái chén, nước mưa tí tách nhỏ xuống.

"Gian phòng này sao lại dột nghiêm trọng như vậy? Bà bà về phòng của bà ngủ đi, tối nay ta sẽ nghỉ ngay ở bên ngoài sương phòng là được."

Bạc Nhược U đứng ở cửa nói.

Ngô Tương cũng nhìn vào, có chút xấu hổ:

"Xin lỗi, ta nghe động tĩnh, còn tưởng xảy ra chuyện gì nên vào có chút gấp gáp, chốt cửa cũng hỏng rồi."

Sắc mặt Trương bà bà có chút khó coi, Ngô Tương lập tức khuyên nhủ:

"Ngày mai hết mưa, chúng ta giúp bà sửa nhà. Bà cháu các người cứ qua sát vách nghỉ ngơi đã, nơi này không tiện để ngủ lại."

Trương bà bà do dự chốc lát, nhìn quanh phòng, thấy không có gì bất thường mới gật đầu:

"Đã vậy, bà cháu chúng ta cũng không từ chối. Phòng này thực sự cũ kỹ, qua một trận mưa đã dột. Nóc nhà sớm trước đó cũng sửa qua rồi."

Trương bà bà tìm một cái chậu rửa chân để hứng nước, sau đó dẫn tôn nhi về phòng.

Ngô Tương cùng Bạc Nhược U liếc mắt nhìn nhau. Vừa nãy Ngô Tương mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng cũng thấy được một ít. Hắn và Bạc Nhược U lùi về phòng chính, nhẹ giọng hỏi:

"Chân kia là chuyện gì xảy ra?"

Bạc Nhược U từ nãy vẫn chưa thu hồi ánh mắt, chỉ trong chớp mắt đã nhìn toàn bộ. Nàng vuốt ve mu bàn tay để giảm bớt cảm giác rùng mình:

"Là bệnh, ta hẳn từng thấy trong một quyển sách thuốc nào đó, chỉ là đã quên đi."

Ngô Tương nhíu mày:

"Người già đi đứng có tật là chuyện thường, nhưng hiện trạng này ta chưa từng gặp qua."

Thấy Bạc Nhược U lộ dáng vẻ trầm tư, hắn an ủi:

"Không sao, không quan hệ đến vụ án, không cần nghĩ quá nhiều."

Bạc Nhược U nghĩ không ra chỗ này nên trong lòng có chút khó chịu. Lúc nhỏ nàng học y, cũng chỉ học chút dược lý đơn giản. Mặc dù xem qua không ít sách thuốc, nhưng sau khi làm ngỗ tác, nàng chỉ học thuật ngỗ tác liên quan đến phân biệt vết thương và nguyên nhân cái chết. Bởi vậy, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác hơi vô dụng.

Trở về sương phòng, đến khi qua nửa đêm, mọi người mới có chút buồn ngủ. Chỗ đầu giường dựa vào tường được nhường lại, Bạc Nhược U đắp một cái chăn mỏng, cứ vậy dựa vào tường mà ngủ. Những người khác nằm ngang dọc trên sàn, tạm chấp nhận qua đêm. Sáng sớm hôm sau, khi tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, Bạc Nhược U đã tỉnh lại.

Những người khác cũng lần lượt tỉnh lại. Lúc này, mưa bên ngoài cuối cùng đã ngớt, chỉ còn lại mưa bụi lất phất, giữa núi đã nổi lên màn sương mờ. Lối vào ngoài cửa vọng đến hai tiếng "kẽo kẹt." Ngô Tương đi ra xem, đã thấy Trương bà bà cầm theo một bao quần áo bước ra ngoài. Hắn còn chưa lên tiếng thì bóng dáng Trương bà bà đã biến mất sau cánh cửa. Ngô Tương vội lệnh một nha sai đi theo.

Bạc Nhược U thấy Trương bà bà rời đi, lập tức đi tìm Trương Du. Khi tìm được bé, nàng thấy bé đang đứng dưới mái hiên phía sau cho gà ăn. Tòa nhà này phía sau có một chuồng súc vật lộn xộn, chất đầy củi lửa và cỏ khô, trong đó còn nuôi hơn mười con gà. Trương Du bưng một cái mẹt nhỏ, bên trong là gạo lức vụn, rải từng nhúm vào chuồng gà. Mưa khiến chuồng lầy lội, lẫn cả mùi thối do phân gà. Bạc Nhược U cũng không ngại, nàng nhấc làn váy đi vào. Trương Du thấy nàng, đầu tiên là có chút đề phòng, nhưng khi nhớ đến chiếc bánh đậu của nàng hôm qua, vẻ mặt bé nhanh chóng hòa hoãn lại.

Bạc Nhược U cười nói:

"Lúc bà bà không ở nhà, là đệ cho gà ăn cả sao?"

Trương Du gật đầu. Bạc Nhược U lại nói:

"Y phục trên người đệ rất đẹp mắt, là ai may cho đệ?"

"Là... là... mẫu... mẫu thân và bà..."

Ánh mắt Bạc Nhược U khẽ giật:

"Mẫu thân đệ—"

"Mẫu thân ta hai năm trước đã qua đời."

Trương Du nhanh chóng nói một câu, sau đó ôm cái mẹt nhỏ, quay người đi vào cửa sau. Bạc Nhược U thấy bé đi dứt khoát như vậy, còn trả lời như thể đã học thuộc trước, nàng trừng mắt nhìn, rồi cũng từ cửa sau bước vào. Cửa phòng Trương bà bà đóng chặt, là do Trương Du vào rồi đóng lại. Bạc Nhược U đi đến căn phòng chính bị dột mưa.

Mấy người Ngô Tương đang canh giữ phía trước, nghe động tĩnh cũng tiến lại gần. Bạc Nhược U vào phòng, mở cửa tủ và quan sát, nhưng không còn thấy xiêm y nữ tử hôm qua, cả trâm ngọc cũng không còn bóng dáng. Nàng và Ngô Tương chưa tiện tìm tòi kỹ càng, vừa trở lại sương phòng thì nha sai đi theo Trương bà bà cũng quay về.

"Bộ đầu, bà ta đến một gia đình ở đầu thôn phía Đông, nơi đó có một ông lão cụt tay ra tiếp đón."

Ngô Tương liếc nhìn bên ngoài, thấy mưa đã ngớt nên nói:

"Ta sẽ dẫn vài người đi thăm dò một vòng xem thôn này có gì dị thường. Tiểu Bạc, muội cứ chờ ở đây, ta sẽ sớm quay lại."

Bạc Nhược U đáp ứng, Ngô Tương liền dẫn người rời khỏi viện.

Trong kinh thành, Hoắc Nguy Lâu biết được Bạc Nhược U trắng đêm không về, cau mày hỏi Phúc công công:

"Là vụ án gì mà phải ngủ lại ngoài thành?"

Phúc công công đáp:

"Vẫn là vụ án sát hại trẻ sơ sinh. Nghe nói bọn họ điều tra được manh mối về một thôn nhỏ. Trong thôn kia thờ phụng thần giáo quái lạ, Ngô Tương hoài nghi có người thờ phụng những thứ này, dùng trẻ con làm đồ tế. Vì vậy hắn mang người đi thăm dò, chỉ sợ nghĩ trong thôn cần nghiệm thi, nên đã để Tiểu Nhược cùng đi theo."

Hoắc Nguy Lâu tức thì cau mày:

"Thôn kia xa lắm sao? Đêm qua lại không thể trở về? Đêm qua trời còn mưa to nữa."

Lần trước Bạc Nhược U lâm vào cảnh sinh tử trong đêm mưa to, bởi vậy lần này càng khiến y khẩn trương. Phúc công công nói:

"Nói là cách kinh thành chừng hai mươi dặm. Nhưng đêm qua không về kịp, có lẽ bị việc gì vướng lại. Có điều người trong phủ nha nói Ngô Tương dẫn theo không ít người, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện."

Hoắc Nguy Lâu vuốt ve chiếc nhẫn ngọc màu đen trên tay, ánh mắt trầm xuống:

"Hai mươi dặm mà không thể trở về, chỉ e quả nhiên đã tìm được manh mối quan trọng gì đó. Thôn kia tên gì?"

Phúc công công nói:

"Cổ... Cổ Chương, đúng vậy, thôn Cổ Chương. Tên nghe cũng có chút kỳ quái."

Sống lưng Hoắc Nguy Lâu đang tựa vào ghế bỗng từ từ dựng thẳng lên:

"Thôn này... dường như ta đã thấy qua trên một công văn cũ nào đó rồi."
— QUẢNG CÁO —