Hắc Tình

Chương 5



Hạ Tiêu theo bản năng tránh đi người đàn ông trung niên đang nhào lại từ sau lưng cô, vừa đứng vững thì cô chú ý thấy mặt ông ta đỏ như tôm luộc, người đầy mùi rượu

   Thấy Bạch Tử Hàn định ra tay, cô giơ tay lên ý bảo cậu ta dừng lại. Hai tay cô khoanh lại, chiếc găng tay bằng lưới có in hình hoa hồng đen phía trên cọ xát với nhau 

   Môi cô nở một nụ cười đầy gợi cảm : " Ông đang gây chuyện với tôi ? " 

   Cô nhìn ông ta, đây rõ ràng là uống nhiều đến mức ngu luôn rồi

   Tất cả mọi người vây xung quanh đều tản ra chút ít, chú ý từng hành động của Hạ Tiêu, chỉ thấy vóc dáng nhỏ bé của cô đi lại gần vóc dáng to lớn đằng kia, ghé miệng lại gần tai ông ta thì thầm, đủ lớn để vài người đứng gần đó nghe : " Tôi chưa thấy người nào ngu ngốc như ông "


   Bàn tay cô nắm lại, hướng về bụng ông ta đấm tới, người đàn ông bỗng tái mét mặt, phun ra một búng máu

   Cô lập tức lùi lại, tránh xa mùi rượu kinh khủng trên người ông ta, cô gỡ hai găng tay ra rồi vứt xuống đất, khôi phục ánh mắt lạnh như băng  : " Phục vụ, dọn đống này cho tôi, bữa tiệc thế này cũng cho chó vào, mấy người không có mắt à ? "

   Mắt Hạ Tiêu đảo một vòng xung quanh : " Nhìn gì mà nhìn, chán sống rồi à ? "

   " Đúng là mất hứng " . Hạ Tiêu quay người lại lấy thêm một ly rượu ít cồn, rồi đi về hướng để bánh kem

   Đang ngồi nghịch miếng bánh kem nhỏ trong tay thì cô mới chú ý Bạch Tử Hàn cũng đi đâu luôn rồi, chắc là xử lí đống hỗn độn lúc nãy cô gây ra, bỗng cảm giác chột dạ dâng lên từ đáy lòng cô, cô hơi ngại ngùng cười 


     Bỗng một bàn tay đập vào vai cô, theo bản năng cô cầm lấy cổ tay người đằng sau rồi vặn một vòng

   " A...a đau, tỷ tỷ tỷ thả đệ ra... ". Tiếng than vãn đau đớn của Bạch Tử Du vang lên, cô vội bỏ tay ra, nhìn vào gương mặt méo mó của cậu ta 

   " Cậu đi đâu thế? "

   Bạch Tử Du bóp bóp cổ tay của mình : " Đệ đi lung tung chơi hì hì, bánh kem ở đây ngon thật, à đúng rồi bên kia có cocktail ngon tuyệt vời luôn, để đệ dẫn tỷ qua " 

   Hạ Tiêu hơi hạ giọng xuống : " Cậu bé bé cái miệng lại, cẩn thận tôi gọi người đến đưa cậu về bây giờ "

   Bạch Tử Du lấy tay che miệng lại cười ngơ ngốc

   Cô đang im lặng nhìn vẻ mặt ngây thơ của Bạch Tủ Du thì chợt phát hiện ra không khí trong sảnh lớn bỗng im thin thít, còn im ắng hơn cả lúc cô bước vào

   Cảm nhận một ánh mắt lạnh lẽo rơi vào lưng cô, cô vội quay đầu lại nhìn vào cửa chính


   Tất cả ánh mắt đều hướng về phía ba người đàn ông cao lớn trước mặt, bên trái là chàng trai có mái tóc màu vàng, đứng dưới ánh sáng làm đầu anh ta gần như phát sáng lên, trông hơi chói mắt . Bên phải là một chàng trai to lớn, mái tóc màu tím của anh ta làm cô lập tức liên tưởng tới rượu vang. Ở giữa thì.... là một chàng trai có vóc dáng cũng chừng bằng người bên phải, mái tóc đen sẫm của anh ta gần như không có gì đặc biệt ngoài việc nó thật sự đen hơn bất kì mái tóc nào cô từng thấy   

   Nhưng không ai nhìn vào cô hết, Hạ Tiêu sờ tay mình, da gà vẫn nổi rõ lên mồn một . Cô không thể bị ảo giác được, được huấn luyện từ nhỏ, cô chưa từng hoang tưởng bao giờ 

     Ba vóc dáng to lớn đi vào hội trường, rồi cứ vậy đi thẳng lên 3 cái ghế được để ở trên cao
   " ... ". Bọn họ đến đây chỉ để lên trên đó ngồi à???

   Hạ Tiêu không quan tâm nữa, những âm thanh bàn tán nho nhỏ cứ vang vảng bên tai cô . Cô lắc lắc ly rượu trong tay, cô chỉ quen người tóc vàng, cái mắt tóc vàng hoe không khác gì Bạch Tử Du đó cô không nhầm đi đâu được, rõ ràng chính là Mạc Hàn Lâm, còn 2 người kia cô không biết, nhưng cô đoán người bên phải là Tư Âm, cô cũng không phải chưa từng nghe về mái tóc đặc biệt của anh ta 

   Cô đảo quanh mắt một vòng, lúc nãy ai nhìn cô được nhỉ?

   Hạ Tiêu hạ giọng nhắc nhở Bạch Tử Du đang vô cùng hồi hộp, vẩy vẩy đuôi chó bên cạnh : " Cậu đi với tôi, quậy phá ở đây cẩn thận chết lúc nào không biết " 

   " Tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ nói tại sao 3 người đó lại đến một bữa tiệc như thế này? "

   Cô khinh thường nhìn cậu ta, ánh mắt hướng về phía trên kia . Không thể không công nhận rằng giá trị nhan sắc của tổ hợp này quá cao đi, một người như cô cũng muốn nhào lên vuốt ve 3 gương mặt trên kia rồi 
   " À Hạ... úi chết chết Bạch tỷ, Tử Hàn đâu ? "

   " Cậu ta.... chắc đi đâu đó hóng gió "

   Cô vừa nói xong câu thì thấy Bạch Tử Hàn đang đi lại đây, cô giữ chặt Bạch Tử Du rồi giao vào tay cậu ta : "Cậu giữ cậu ta dùm tôi, tôi ra ngoài đi dạo một chút "  

   Hạ Tiêu không thể ở trong này nữa, cô cứ có cảm giác như ai đang nhìn chằm chằm mình, khiến cô hít thở cũng không thông

   Cô từ lúc nào lại yếu đuối thế này?