"Có tiến triển gì không?" Một giọng nói vang lên, có vẻ là giọng của phụ nữ nhưng độ tuổi cũng ngang ngửa với người đàn ông ở đầu dây bên kia. D
Đáp lại câu hỏi của người phụ nữ lại là một giọng nam ở độ tuổi mấy cậu thanh niên "Kim Thúc đã đi điều tra và phát hiện chiếc máy bay đó đã được một nhóm người khác phát hiện. Có vẻ số người tử vong không chỉ có ba người như chị dự đoán mà có tới tận chín mạng người."
'Chín mạng? Chuyện này chắc không đơn giản như mình nghĩ. Rơi vào sự suy luận mấy giây, người phụ nữ mới bình tĩnh trở lại rồi mới lên tiếng "Liên lạc với Tử Thích, bảo anh ấy xác minh giúp tôi danh tính của từng người một bị tử vong trong vụ tai nạn kia. Còn cậu thì quay trở lại trường học để tránh bị mấy người kia để mắt tới."
"Vâng, em hiểu rồi. Nếu có chuyện gì cần em giúp thì cứ liên lạc với em." Đầu dây bên kia vừa lễ phép cúp máy xong thì người phụ nữ mới rơi vào dòng nghĩ ngợi.
Chiều hôm ấy, ngày XX tháng Y năm 2024.
Vì Alec HiaLy đã biết chuyện mẹ và anh trai mình bị tai nạn không qua khỏi nên tinh thần trở nên bất ổn hẳn. Cô không màng ăn uống mà chỉ ngồi thẫn thờ như người mất hồn và những giọt lệ cứ thế chảy dài trên gò má người con gái hằng ngày đầy vẻ hồn nhiên, ngây thơ.
Lạc Hương Mẫn biết tin cũng vội ghé qua nơi ở của Mạc Uyển Kinh mà hỏi han.
"Mẫn Mẫn à, cậu dẫn con bé về nhà cậu ở vài ngày đi. Mấy hôm nay tớ bận chắc sẽ không có thời gian đi chơi cùng con bé cho nó khuây khỏa được đâu." Mạc Uyển Kinh nói.
Lạc Hương Mẫn biết ngay tính của cô bạn mình nên liền đồng ý với yêu cầu kia, chỉ là cô cũng suy nghĩ cho Mạc Uyển Kinh nhiều nên mới lên tiếng "Lần này cậu nên để Hách Liên Tử Mục tự giải quyết đi, dù gì nếu gia đình của
Alec HiaLy xảy ra chuyện thật thì công ty của anh ta cũng thất thiệt một khoản tiền tận mấy tỉ USD. Đôi khi đứng ngoài cuộc một lần cũng có lợi nhiều bề mà."
"..."
Nghe Lạc Hương Mẫn nói vậy thì cô cũng cảm thấy phần nào bình tâm hơn. Mặc dù cô lo lắng cho Alec HiaLy nhưng chuyện này cũng nằm ngoài khả năng của cô về nhiều mặt, nếu vậy thì cô sẽ đi xử lý mấy người dễ dàng ra tay trước.
Mạc gia.
"Hừ, hừ...các ngươi đừng lại đây. Các ngươi đừng tìm ta, có trách thì trách ngay từ đầu các ngươi đã khinh rẻ ta không chịu hợp tác với ta. Haha." Giọng điệu cười phá lên đầy điên rồ của Mạc Nam Báu khiến hai mẹ con nhà kia phải rùng mình sợ hãi.
Làm cho Mạc Nam Báu điên điện dại dại như này thì Trương Quốc hẳn cũng phải mạnh tay lắm. Nhưng mọi chuyện có vẻ không dừng lại ở đây cho đến khi Mạc Uyển Kinh đi từ bên ngoài vào.
Cô không nói không rằng tiến lại gần Mạc Uyển Yến mà tát thẳng vào mặt cô em gái này. Đến cả bà mẹ kế kia cũng bày tỏ thái độ điên tiết với cô và thương tiếc con gái mình ra mặt.
"Hừ, ông ta bị như vậy đúng là quả báo. Nhưng cô còn chưa xong với tôi đầu, đừng nghĩ rằng việc tôi bị hãm hại lúc trước cô không lộ mặt thì tôi không biết là do cô một tay gầy dựng nên." Mạc Uyển Kinh phủi tay liếc nhìn qua
Mạc Nam Báu rồi lại quay qua nhìn Lam Nghiên và cô con gái cưng Mạc Uyển Yến của bọn họ với đầy sự chán ghét, cô gắn giọng mà buông lời.
Không hẳn là dễ dàng bỏ qua nhưng thôi thấy Hách Liên Tử Mục đã ra tay trước rồi thì cô cũng biết đường mà dừng thôi. Dù gì Mạc Nam Báu ông ta cũng là người cha tốt, hiển lành trước kia của cô.
"Mày...con tiện nhân, mày nên chết đi." Mạc Uyển Yến điên tiết mà cầm lấy bình hoa trưng bày ở cạnh ném thẳng về phía Mạc Uyển Kinh đang rời đi.
May thay theo quán tính cô vẫn né được nhưng mấy mảnh thủy tinh kia vẫn quẹt ngang làn da mềm mỏng của cô. Bị rạch một đường không biết có dài không nhưng máu đã chảy ra đầm đìa, điều này đã phần nào làm con người thật trong Mạc Uyển Kinh trối dậy.
Vừa định quay người tiến về phía Mạc Uyển Yến mà dạy dỗ cho cô ta một trận ra trò thì cô lại bị choáng rồi ngã người ra phía sau.
Tại bệnh viện.
"Sao mợ nhỏ lại bị như vậy? Ông nội hồi sáng còn bảo với cháu nói với chú tối nay dẫn mợ ấy về nhà ăn bữa cơm đấy!" Hách Liên Tuấn cởi chiếc khẩu trang ra mà nói.
Câu trước còn là sự quan tâm thì câu sau lại là sự lo lắng không ngừng. Bởi anh biết rằng ông nội anh rất quan tâm đến người mợ nhỏ này.
Trái lại Hách Liên Tử Mục lại có chút khó chịu, anh lạnh giọng nhìn Mạc Uyển Kinh rồi lại liếc qua Trương Quốc ra hiệu gì đó. Anh thật sự không hiểu, lẽ nào cô lại không nghe thấm lời anh một chút nào? Vừa sáng đã nói không cho cô nhúng tay vào chuyện này rồi thì bây giờ lại vì đi trả thù mà như này đầy.
Thật tình không biết anh đã thay đổi tính nết từ lúc nào mà không nỡ mạnh tay với người phụ nữ này nữa.
"Chú...chú nhỏ, chú có nghe cháu nói gì không?" Quơ tay trước mặt của Hách Liên Tử Mục, Hách Liên Tuấn vội nói.
Lấy lại thần hồn "Được rồi, cậu ra ngoài đi."
"Hừ, người gì mà khó tính thật. Bảo sao đến ngần này tuổi rồi mới có vợ, đáng đời chú." Vừa đi Hách Liên Tuấn vừa mắng mỏ, anh tức lắm nhưng không làm gì được người chú này.