“Hách Liên Tử Mục…anh còn ở ngoài không?” Mạc Uyển Kinh khó khăn kéo nhẹ chiếc khóa ở đằng sau nhưng nó lại bị dừng ở một nửa lưng cô vì tay cô với không tới nơi. Đành vậy, cô cần sự giúp đỡ nhưng giờ chỉ còn mỗi Hách Liên Tử Mục là cô có thể nhờ được vì anh đang ở phòng ngủ cạnh nơi đây.
Hách Liên Tử Mục lên tiếng “Chuyện gì?”
“Anh vào đây kéo khóa giúp tôi được không, tôi không với tới.” Mạc Uyển Kinh nài nỉ, cô bất lực lắm mới gọi anh chứ không cô lại chằng thèm dây vào cái người vừa nói thay vì là Bạch Tuyết thì cô giống chú lùn hơn đó.
Cạch!
Nhìn thấy chiếc khóa ở nửa lưng chưa được kéo lên Hách Liên Tử Mục liền nhanh tay kéo giúp cô, khuôn miệng nhếch lên một đường cong tà mị, anh cúi đầu đặt chiếc cằm lên vai cô rồi thủ thỉ “Lại đổi sữa tắm? Lần này có vẻ thơm hơn lần trước nhiều đấy.”
“Hình như anh quá quen thuộc mùi hương trên người tôi nhỉ? Ưm…anh làm gì thế…?” Hách Liên Tử Mục hôn lên vành xương quai xanh của Mạc Uyển Kinh, bất ngờ cô chưa kịp phản ứng lại nên mới rên rỉ, vì muốt nên ra sức tránh né.
Không vừa ý với hành động của Mạc Uyển Kinh, anh liền quay người của cô về hướng đối diện với mình, nhanh chóng bế cô đặt lên bàn trang điểm rồi nhanh chóng chiếm trọn lấy nụ hôn nơi cánh nôi mềm mỏng đang mở hờ. Cùng với đó là những âm thanh quen thuộc “Ưm…ư…mmmm”, hơi thở hòa cùng hương thơm mới lạ trên người Mạc Uyển Kinh càng khiến Hách Liên Tử Mục quên mất hiện tại mà chỉ muốn đắm chìm mãi trong đó.
Nhân tiện anh cũng đeo lên cổ cô một sợi dây chuyền, ánh sáng chiếu rọi lên nó làm cho từng ánh hào bắt đầu hiện ra. Mạc Uyển Kinh ngạc nhiên hỏi lý do “Đây là gì?” nhưng Hách Liên Tử Mục không trả lời mà ngậm ngùi rời đi mà không quên bảo cô nhanh chân theo sau.
…………
Mặc uyển.
“Hôm nay ở lại đây đi, lát nữa tôi phải đi dự hội triển lãm ở bảo tàng Marrotin nên em làm bạn đồng hành của tôi đi.” Từ chiều Vương Mặc Bắc đã bảo Từ Dữ đến nhà họ Lạc mời cô đến nhà làm khách, với uy quyền của anh thì Lạc Sâm và Lâm Kim Hằng cũng không đường nào khước từ được.
Lạc Hương Mẫn bị gọi tới đây nhưng không hiểu rõ mọi chuyện cho lắm nên Vương Mặc Bắc đã giải thích cho cô. Đương nhiên anh cũng đã chuẩn bị lễ phục trước cho người phụ nữ của mình, không để cô thua kém gì Mạc Uyển Kinh nên anh đã mời luôn cả nhà thiết kế người Pháp mấy năm mới cho ra mắt một mẫu làm người thiết kế độc quyền cho Lạc Hương Mẫn.
“Mang bộ lễ phục mà Majukisouzi đã thiết kế trước đó lên đây cho cô ấy thử.” Vương Mặc Bắc cao ngạo ngồi trên chiếc ghế, người dựa vào sau đôi chân vắt chéo lên nhau nhìn quản gia Viêm Đình buông lời.
Lạc Hương Mẫn mắt chữ a mồm chữ o, cô hoang mang mà thốt lên “Majukisouzi? Lẽ nào là nhà thiết kế khó mời nhất giới thời trang hay sao? Anh…làm cách gì mà mời được cô ấy vậy?”
“Hừ, em nghĩ không có khả năng mời cô ta? Vương Mặc Bắc tôi còn chưa đủ tiếng nói, chưa đủ quyền lực để em yên tâm mà dựa vào sao?” Ngạo nghễ, bá đạo ngang nhiên thốt lên mấy câu nhưng từng chữ như đánh thẳng vào lòng ngực Lạc Hương Mẫn là những nỗi đau khó tả xiết. Vương Mặc Bắc đúng là hơn hẳn ông anh Hách Liên Tử Mục rất nhiều về độ chiều chuộng người phụ nữ của mình, lại không biết anh học từ đâu mấy lời lẽ như này nữa.
“…”
Không nói lại được Vương Mặc Bắc nên Lạc Hương Mẫn đành nhận lấy mẫu thiết kế từ tay quản gia Viêm Đình rồi đi vào phòng của Vương Mặc Bắc mà thay. Không chỉ có mỗi váy vóc đặc biệt mà tất tần tật mọi thứ hợp với trang phục của cô từ bông tai, giày cao gót…đều được anh mua bản giới hạn.
Một lúc sau, Lạc Hương Mẫn trong bộ váy bó sát người, khổ quá hở ở nơi vòng một khiến Vương Mặc Bắc rất đỗi hài lòng và đây chính là điều làm khó một nhà thiết chế tác ra những bộ cánh hở hang như Majukisouzi. Cô ấy trẻ nên rất thích theo phong cách hiện đại, vóc dáng nóng bỏng là điều cô ấy ngưỡng mộ và muốn thiết kế ra những trang phục tôn lên hết hoàn toàn những nét đẹp giấu kín sẵn có đó.
“Thế nào?” Lạc Hương Mẫn bước ra từ phòng của Vương Mặc Bắc, cô muốn anh đánh giá xem bộ lễ phục này có hợp với cô không? Nhưng có vẻ Vương Mặc Bắc đã bị hút hồn bởi vẻ đẹp không chỉ là của bộ váy đen trên người cô mà còn là thân hình lẫn nhan sắc không dìm vào đâu được cửa người phụ nữ này.
Đến cả quản gia Viêm Đình và Từ Dữ cũng bất ngờ trước nhan sắc của Lạc Hương Mẫn, bọn họ tự động thán phục trước tài sắc của cô một cách nhanh chóng và thầm lặng.
Vương Mặc Bắc ho khăn, đôi má có chút đỏ ngại ngùng đáp lại câu hỏi của Lạc Hương Mẫn, anh cố ý né tránh “Người phụ nữ của tôi thì chắc chắn đẹp rồi, nhưng nhìn em như này thì không tránh khỏi việc bị người ta để ý. Thằng nào dám có ý đồ với em tôi chắc chắn sẽ móc mắt vứt cho chó ăn.”
“…”
“…”
Lạc Hương Mẫn cạn lời, cái tên cuồng chiếm hữu này khiến đáng sợ đến độ khiến cô luôn phải dữ thân dữ mình khỏi không kẻo lại gây hại cho người khác.