“Lát nữa cùng mình đi ăn đi, ở đây toàn đồ ngọt thì làm sao mà no cho được.” Lạc Hương Mẫn đưa ra chủ kiến trước, cô cũng chẳng muốn đến đây một chút nào nhưng vì Vương Mặc Bắc cứ này nì nên cô cũng không đành từ chối anh.
Song Mạc Uyển Kinh lại có chút do dự bởi lúc chiều Hách Liên Tử Mục đã đặt sẵn nhà hàng để tiện sau khi rời khỏi nơi này thì sẽ đến đó ăn khuya luôn.
“Ừm…nhưng không phải là cậu đi cùng với Vương Mặc Bắc sao? Chẳng lẽ dẫn cả anh ấy đi cùng?” Mạc Uyển Kinh nhìn về hướng mấy người đàn ông ở đằng xa rồi lên tiếng.
À thì Lạc Hương Mẫn lại quên mất hút là còn có Vương Mặc Bắc nhưng hẳn là không sao, cứ bảo anh ta về trước là được rồi. Nghĩ thì đơn giản thế thôi chứ thật sự cũng khó nhằn đấy! Hai người quyết định tạm gác lại chuyện mà mình vừa bàn bạc lúc nãy rồi quay qua lấy ít miếng bánh cùng một số kẹo ngọt rồi mới quay lại chỗ của người đàn ông mà bọn họ theo cùng đang đứng.
Mạc Uyển Kinh cũng có tài lắm, cô ngấu nghiến hết mấy miếng bánh ở trên tay xong thì vừa hay nhìn thấy một bức họa rất đẹp, trong tâm trí cô lúc đó là những hình ảnh, kí ức về mẹ lúc nhỏ hiện về.
…………
Phần kí ức lúc năm tuổi của Mạc Uyển Kinh.
“Mẹ ơi, tối nay bố có về không? Con muốn cả nhà mình cùng đi công viên, con muốn chơi xích đu, cưỡi vòng quay động vật.” Mạc Uyển Kinh với đôi mắt xanh biếc long lanh nhìn mẹ mình mà đòi hỏi sự yêu thương, niềm vui của của bố từ người mẹ trước mặt.
Nhưng Trân Châu lại có vẻ đượm buồn, bà vừa nhận được tin nhắn từ người bà nhờ theo dõi chồng mình rằng đêm nay ông ta sẽ không về mà thay vào đó là đi đến khách sạn tìm tình nhân mới mà hắn bao nuôi bấy lâu nay.
Đêm đó, bà dẫn Mạc Uyển Kinh cùng mình đi chơi mọi thứ mà cô muốn và đó cũng là lần cuối cùng cô được gặp mẹ. Trước lúc đi bà còn thường hay nói với Mạc Uyển Kinh rằng cô có một người anh trai, nhưng cô chưa từng biết tên người anh đó và cũng chưa từng thấy anh xuất hiện cho đến hiện tại vẫn vậy, cô thật sự khá tò mò về mọi thứ xung quanh mình, mọi chuyện mà kể cả chính con mắt của cô nhìn thấy cũng chưa làm cô tin tưởng hẳn.
Những lời phỉ báng từ Mạc Nam Báu những ngày rượu vào say bèm nhèm về Trân Châu đã khiến Mạc Uyển Kinh phần nào nghi ngờ về việc mẹ từ biệt mà không nói với cô một lời nào “Mẹ mày là loại phụ nữ long loàn, đê tiện, dám vụng trộm sau lưng tao. Thứ chết dẫm đó nên bế mày cùng cút chứ không nên để mày sống rồi ăn bám nhà họ Mạc tao.”
Lam Nghiên biết tính Mạc Nam Báu có thù với Trân Châu nên ngày ngày hành hạ, mặc cho con gái mình bắt nạt Mạc Uyển Kinh đủ đường, sống chết nhiều lần còn ép cô làm nhiều thứ cô không muốn như làm tất thảy tất cả bài tập cho Mạc Uyển Yến, có học bổng cũng phải nhường cho người ta.
Đời bất công nhưng không ai thấu thay ngoài cô bạn thân Lạc Hương Mẫn, cô không chê Mạc Uyển Kinh mà còn giúp đỡ cô suốt thế nên tình bạn của họ đâu phải chỉ lời ra tiếng vào là bị phá hủy được.
………
Thế nên mới có cảnh nhìn tranh nhớ người ngày hôm nay của Mạc Uyển Kinh, bức tranh cô nhìn thấy là khung cảnh hai mẹ con đang cùng nhau chơi vòng quay động vật mà cười rất vui vẻ.
Bất giác đi về hướng bức tranh đó, Mạc Uyển Kinh xúc động chạm lên hình ảnh người mẹ, Lạc Hương Mẫn đi theo cô mà tự dưng hiểu ra điều gì đó.
“Hách phu nhân, cô thấy bức tranh này như thế nào?” Một giọng nói hiền hòa bỗng dưng hiện hữu ở phía sau lưng hai người phụ nữ.
Mạc Uyển Kinh giật mình quay người nhìn về sau, chần chờ một lúc cô mới mở lời “Rất đẹp, không biết cô Mộ lấy cảm hứng từ đâu mà có thể vẽ được một bức tranh tuyệt mỹ như này?”
“Tranh của tôi hầu hết đều là dựa vào cảm xúc, hoàn cảnh của chính mình. Đây là hình ảnh của tôi và mẹ lúc đi chơi công viên, bà ấy mất sớm nên tôi đành phác họa lại kí ức lúc đó lên tranh…” Mộ Diệp Nhi đắng lòng mà buông lời, bàn tay siết chặt lấy nhau có vẻ khó nói tiếp thêm nữa.
Người người gặp nhau nhưng để có chung một hoàn cảnh như cô và Mộ Diệp Nhi như này thật sự hiếm thấy. Mạc Uyển Kinh cũng không phải dạng người nhiều chuyện nên đành nói thẳng trước khi rời đi “Cô có thể bán lại bức tranh này cho tôi không? Tôi bà cô đều là người có chung một nỗi buồn là không còn mẹ nữa và trước khi bà ấy rời đi thì chúng bà ấy đã cho chúng ta một kí ức đẹp, một tuổi thơ mà bao đứa con nít đều trải qua. Tôi thật lòng muốn mua nó nhưng nếu cô Mộ đây không bàn thì thôi vậy, tôi cũng không làm khó cô!”
“Ừm…không sao, vậy thì ngày mai chúng ta hẹn gặp nhé! Tôi sẽ mang nó đến cho cô, tôi không bán tranh với người cùng chung một nỗi niềm với mình đâu.” Mộ Diệp Nhi cười nhẹ, cô nhìn lên bức tranh của mình rồi lại nhìn qua Mạc Uyển Kinh và Lạc Hương Mẫn mà nói.
Thật ra những con người đồng điệu cùng chung cảm xúc như Mạc Uyển Kinh và Mộ Diệp Nhi đều hiểu một lý lẽ rằng tranh cũng chỉ là tranh nhưng kí ức của họ với mẹ là điều vô giá không phải chỉ mua qua bán lại một bức tranh là lấy được.
Đêm đó lại có thêm một chuyện vui nữa là Hách Liên Tử Mục và Vương Mặc Bắc quyết định dẫn hai người phụ nữ này cùng đi ăn chung. Bọn họ vui đến độ không tả xiết mà gọi mấy lần bia liền.