Trước khi vào chương mới thì Zw muốn tỏ lòng đôi điều.
Huhu, hôm qua Zw up tận 3 chương gồm chương 73, 74 và chương 75 từ sáng sớm nhưng tận tối ad mới duyệt cho là vì chương 73 có đôi điều cần sửa vì chưa đạt. Và tg cứ ngỡ chương này sẽ k up lên được vì lúc đó hai chưa kia đã cập mấy lần vì tui có xóa xong up lại nhưng chương 73 này vẫn chưa được duyệt.
Lại có bạn ib tg hỏi chuyện và nói không hiểu bố cục cho lắm thì tg mới phân vân vào xem thì phát hiện chuyện như trên. May thay giờ thì ổn cả rồi, cảm ơn bạn độc giả đó nhìu vì đã nhắc tui, hihi iuiu lắm. Cảm ơn vì sự thông cảm của mn rất rất nhìu nè.
Sẵn sàng rồi thì cùng vào truyện thôi nào.
______________________.
Nhà họ Mạc nhận được lời mời đến nhà chính Hách Liên bàn chuyện nhưng lại có vẻ không mấy hài lòng vì lời nhắn là do chính tay Mạc Uyển Kinh gửi đi chứ không phải bất kì ai trong cái căn nhà giàu có này.
Tối đến người nào người nấy đã ngồi vào bàn ăn nhưng chỉ riêng hai vợ chồng Hách Liên Tử Mục thì chưa thấy tăm hơi đâu, cứ nghĩ họ sẽ không đến cả nhà Mạc Nam Báu đều rạng rỡ hẳn.
“Xảy ra chuyện như ngày hôm nay đúng là có hơi đáng buồn, tôi thật không ngờ Uyển Yến và cậu cả nhà ông lại có thể…Haiz.” Mạc Nam Báu nhìn Hách Liên Hữu rồi lại nhìn Hách Liên Quân mà buông lời than vãn.
Ông ta cũng nào ngờ rằng chẳng ai thèm chấp nát gì với ông như trước kia, rõ rành rành ra thanh danh của Mạc Uyển Yến đã chẳng còn lại thêm Mạc gia của bây giờ thử nhìn lại xem có dáng vẻ phù hợp với nhà Hách Liên nữa không? Thiết nghĩ vấn đề là nằm ở đâu đây cho hợp lý?
Đêm nay Hách Liên Tuấn không có mặt lại thêm hai đứa con của ông cũng rong ruổi trên những mảnh đất mới khác. Riêng về khía cạnh con cái thì cũng chỉ mới có Hách Liên Quân ngoài đứa con trai là Hách Liên Bạch thì còn có hai cô con gái. Và người con trai thứ ba là Hách Liên Hãn quanh năm suốt tháng thoắt ẩn thoắt hiện thì khỏi bàn vì ông đã có Hách Liên Tuấn và Hách Liên Diên Y trưởng thành cả rồi.
Không bù cho Hách Liên Hiếu và Hách Liên Tử Mục đôi phần, hai người còn chưa có nổi một mụn con nào mà ẫm đấy kìa!
Hách Liên Hữu vừa tức vừa không muốn mở miệng bàn chuyện gì thì đành để Tiêu Di Phương nói mấy câu “Tôi cũng không có ý gì nhưng nếu đã xảy ra chuyện như vậy rồi thì hai bên cũng xem ngày mà rước dâu thôi. Nhà tôi cũng không phải dạng qua cầu rút ván nên nhà ông cũng chuẩn bị sẵn mọi thứ cho con gái mình đi.”
‘Haha, cuối cùng cũng sắp được bước vào cửa nhà này rồi. Mạc Uyển Kinh ơi là Mạc Uyển Kinh cô đúng là không ngờ tôi lại có bước đi như vậy đúng không? Chờ đấy tôi sẽ trả lại cô gấp bội với những việc cô đã gây ra cho tôi.’ Mạc Uyển Yến vẻ mặt đắc ý, cô ta không ngờ mình lại nhanh chóng có thể bám được vào Hách Liên Bạch mà gả vào cùng nhà hào môn với cô chị của mình.
Cả nhà Mạc Nam Báu cũng nghe theo lời của Tiêu Di Phương sau cái đêm họp mặt nói chuyện đó thì không ngừng nghỉ được mấy kẻ chuyên nịnh hót rót tiền đầu tư lại công ty cho. Không mấy chốc mà truyền thông đã đưa tin về ngày kết hôn của Hách Liên Bạch và Mạc Uyển Yến.
Hai ngày trước khi hôn lễ giữa hai nhà Hách Liên - Mạc diễn ra.
Mấy ngày nay mọi thứ cứ như trở nên yên bình hẳn, không hề vó bất kì động thái gì là quá quýt. Hôm nay Hách Liên Tử Mục đã nói với cô rằng sẽ đến sân bay đón anh ba nên bảo Mạc Uyển Kinh chuẩn bị đi cùng.
Phía sau ghế phụ chiếc xe do Trương Quốc lái, Hách Liên Tử Mục vừa đánh phím vừa lật dở những bản hợp đồng dày cộp mà có chút mệt mỏi. Mạc Uyển Kinh liếc mắt thấy thế thì quay qua không nói không rằng tháo chiếc kính trên khuôn mặt anh xuống, nói với giọng điệu vừa phải “Anh nghỉ một lát đi, đã làm việc cả đêm rồi bây giờ còn xem tiếp không chừng lại ngã bệnh đấy! Có gì tôi giúp được không?”
“Không sao, em cứ ngồi vậy đi. Tôi giải quyết một lúc rồi nghỉ sau.” Hách Liên Tử Mục lấy lại chiếc kính từ tay của Mạc Uyển Kinh mà buông lời trấn an.
Nhưng người phụ nữ này không tin, thà không thấy thì được chứ quầng thâm đã hiện ra dưới mí mắt anh một cách rõ ràng như vậy rồi mà anh còn chối thì cô cũng hết cách. Hơi giận mà cằn nhằn “Anh không thể nghe lời tôi một lần sao? Đưa đây tôi giúp anh xem qua, có gì không đúng thì tôi đánh dấu lại sau anh chỉ cần sửa thôi là được” nói rồi cô cứ thế mà cỗm hết đống giấy kia về phía mình mà không nói thêm lời gì nữa.
“Tôi muốn dựa vào vai em, có được không?” Bỗng Hách Liên Tử Mục lên tiếng, anh ra sức nhìn cô rồi lại nũng nịu mấy câu.
Lời này của người đàn ông phía sau đúng khiến cho Trương Quốc hết hồn không dám thở mạnh, kính chíu hậu cũng bị anh bẻ cụp xuống rồi nhanh chóng lái xe tiếp “…”
Mạc Uyển Kinh cũng không từ chối, chìa má cô có chút ửng đỏ, nơi lòng ngực bên trái lại có thứ gì đó đang đập liên hồi như thể đã có cảm giác rung động mạnh. Hách Liên Tử Mục được thế là nhanh, anh nghe lời cô như vậy rồi cô cũng phải đổi lại cho anh thứ gì đó hợp lý như này mới được.
Mười lăm phút sau.
Đến sân bay thì Trương Quốc liền dừng xe, anh nhỏ tiếng “Boss…phu nhân, đến nơi rồi. Nhưng còn hơn ba mươi phút nữa máy bay của ông Hãn mới hạ cánh.”
“Ba mươi phút…thôi vậy, đừng vội gọi anh ấy dậy. Tôi hơi khó chịu nên ra ngoài hít thở không khí một lát, tiện thể mua ít đồ rồi quay lại liền.” Mạc Uyển Kinh vừa nói vừa đặt gọn đống tài liệu vừa rồi bản thân đã giải quyết được phân nửa sang một bên gọn gàng. Rồi lại nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang ôm lỏng lấy eo mình để lên người anh rồi từ từ nhấc đầu anh dựa vào sau ghế. Xong xuôi cô mới mở cửa ra ngoài.