Hôn lễ của Hách Liên Bạch và Mạc Uyển Yến chính thức được tổ chức theo yêu cầu của cô dâu là ở gần bãi biển nên cả hai nhà đã chọn đảo ManCat làm nơi ước hẹn cho hai người.
ManCat là là một đảo nhỏ ở trên biển lớn nằm ở trong địa phận hai khu vực Yến thành và Vân Nam, là hòn đảo thơ mộng với một khách sạn khá lớn và tuyệt đẹp. Mặc dù nói Mạc Uyển Yến hơi mưu mô, ngu dốt nhưng mà về mắt nhìn địa điểm thì cùng có hơi hơn người khác một chút.
Trong bộ váy trắng bước lên lễ đường, Mạc Uyển Yến nắm lấy tay Mạc Nam Báu dần đi đến trước mặt Hách Liên Bạch mà cười rất rạng rỡ, nụ cười của cô ta chính là nụ cười chả kẻ chiến thắng cho mở đầu cuộc chơi hay ho sắp tới.
Chước Ánh Nguyệt ở dưới cũng phải thán phục Mạc Uyển Kinh về độ tự kiêu của cô ta. Haiz, bỗng dưng lại thấy lo sợ, sợ cô ta làm lỡ mọi việc quá chừng.
Vị linh mục mà nhà Hách Liên mời tới bắt đầu đọc lời tuyên thệ, Mạc Uyển Kinh ngồi dưới không ngừng hồi tưởng về đám cưới của mình mấy tháng trước rồi lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Đôi mắt liền thay đổi sắc cảm vì bị bàn tay của Hách Liên Thuần Dung đặt lên một cách bất ngờ.
“Sao thế chị?” Mạc Uyển Kinh hỏi nhỏ.
Hách Liên Thuần Dung rưng rưng nước mắt “Chị là người chăm nó từ nhỏ, không ngờ rằng lại có một ngày chị tận mắt thấy nó lấy một người mà nó không hề vui vẻ một chút nào. Đáng tiếc quá!”
“…”
Vậy ư? Tại sao lúc trước không ai hỏi cô như vậy? Cô cũng chưa từng vui vẻ gì khi bị ép gã cho Hách Liên Tử Mục nhưng bây giờ lại có một cuộc sống khác, một cuộc sống mà cô chưa từng dám nghĩ đến.
Hách Liên Tử Mục quay qua đẩy đôi tay của Hách Liên Thuần Dung ra rồi chen ngang nắm lấy tay của Mạc Uyển Kinh mà trêu chọc “Vợ à, hay chúng ta cũng tổ chức lại một hôn lễ mang tầm thế kỉ đi?”
‘Gì vậy trời? Hách Liên Tử Mục sao lại lên cơn đúng cái lúc này thế? Bình thường thì không nói chứ dạo này anh ta hơi lạ rồi…’ Mạc Uyển Kinh quay ngoắt qua nhìn người đàn ông với danh phận là chồng hợp pháp mà không khỏi bỡ ngỡ, thấy cô không đáp lại anh dở giọng thất vọng “Không được thì thôi…”
“Được được, nhưng không phải là bây giờ. Anh muốn làm gì thì làm cái đấy, được chưa?” Khổ thân Mạc Uyển Kinh, cô không thèm chấp với người đàn ông này nữa mà hướng mắt lên phía sân khấu thì bắt gặp ngay ánh mắt đầy căm hận của Mạc Uyển Yến đang nhìn mình.
Chờ cho hôn lễ xong xuôi, Hách Liên Tử Mục và Mạc Uyển Kinh liền rời đi trước. Bọn họ giờ đã là cặp vợ chồng trẻ rồi thì mấy cái trò bắt hoa cầu tình gì đó không cần thiết nữa nên cứ cho qua đi với lại người đàn ông này cũng không muốn cho vợ mình bắt trúng cái thứ dơ bẩn kia từ tay của Mạc Uyển Yến. T𝐫ang gì 𝓂à ha𝐲 ha𝐲 thế || TRUM TRUYỆN.vn ||
Một ngày trôi qua.
Đêm đến sau khi hẹn gặp nói chuyện riêng với Chước Ánh Nguyệt thì có vẻ Mạc Uyển Yến đã cho người chuẩn bị một món quà dành tặng cho chị gái thân yêu của mình.
“…” Cô ta nói với người phục vụ nhà mình đi sắp xếp mọi thứ nhưng nhớ là không được để lộ thân phận. Hắn ta nhận lệnh rời đi, có vẻ như hắn cũng khá đáng tin cậy đấy.
Ngoài bờ biển.
“Không thấy lạnh hay gì mà mặc phong phanh như vậy?” Hách Liên Tử Mục cởi áo ngoài của mình khoác lên người Mạc Uyển Kinh rồi nhìn cô mà trách móc, không hiểu sao bản thân anh lại có cảm xúc quan tâm đến người phụ nữ này một cách cấp thiết đến thế.
Nghĩ đến đây trái tim anh lại đập hơn một nhịp, cái gọi là rung động liệu anh có hiểu?
Mạc Uyển Kinh nhận lấy áo của Hách Liên Tử Mục đôi mắt phát sáng nhìn anh, bất giác cô nhún chân lên mà trao nhẹ nụ hôn lên môi anh ‘Áaaaaa…Mạc Uyển Kinh, mày bị điên rồi sao? Tự dưng lại hôn anh ấy làm gì thế này, có bị hiểu nhầm không ta…’
Quả thực Hách Liên Tử Mục đã rất sốc, có lẽ sau những lần vật lộn mãnh liệt hay chính anh là người cưỡng hôn thì đây là lần đầu cô chủ động chạm nhẹ lên cảm xúc thật của anh.
Kéo cô ôm vào lòng, bàn tay nhấc Mạc Uyển Kinh lên một chút rồi mới nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi căng mọng có hơi lạnh mà sưởi ấm cho cô “Ưm…ư…mmm” tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ, cô cứ thế vòng tay qua ôm lấy anh. Hai con người trao nụ hôn nồng cháy cho nhau ở phía gần biển là điều lãng mạn nhất rồi.
Hách Liên Tử Mục dừng lại hành động của mình, Mạc Uyển Kinh cũng thở dốc, mặc dù cô đã hôn người đàn ông này rất nhiều lần nhưng lần nào cũng vậy cô đều không thể theo kịp nhịp điệu của anh. Có lẽ là do anh quá đỗi chiếm hữu hoặc chính cô là người cần học tập về mặt này nhiều hơn.
“Hình như tôi yêu em mất rồi, Uyển Kinh.” Hách Liên Tử Mục vô thức nên lời.
Mạc Uyển Kinh đớ người ra, cô trợn tròn mắt nhìn Hách Liên Tử Mục với điệu bộ khó hiểu cùng với cảm xúc không thể tả nổi. Nơi lòng ngực cô nhói lên khó thở hẳn, dường như chính lúc này cô cũng phải tự hỏi ‘anh ấy yêu mình còn mình có yêu anh ấy không…?’ và câu trả lời của cô là ‘Có, tôi yêu anh ấy, người đàn ông này đã vì tôi mà làm rất nhiều điều. Có lẽ trên đời này ngoài mẹ tôi thì hẳn anh ấy là người đối xử với tôi chân thành nhất.’
Rưng rưng nước mắt, cảm xúc lại như vỡ òa Mạc Uyển Kinh vừa nói vừa nghẹn lại “Em cũng yêu anh…Tử Mục.”
“Sao lại khóc? Cảm động đến thế sao? Hay là không quen, thế để anh nói lại thêm vài lần nữa nha? Tôi Hách Liên Tử Mục yêu vợ tôi Mạc Uyển Kinh rất nhiều…”
“Được rồi, hức hức…Haha, anh đừng làm em buồn cười nữa.” Mạc Uyển Kinh bị cái tính thích làm trò của Hách Liên Tử Mục chọc cho phát cười, hai bóng người cứ thế đứng đó ngắm biển thêm một lúc nữa rồi mới đi vào khách sạn.