Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 91: Khiêu khích quá giới hạn



Căn cứ ở ngoại ô Vân Nam.

Chat! Chat! Chat!

Âm thanh này không phải là âm thanh của những cái tát trời giáng nữa mà là âm thanh của những đường roi quất thẳng lên da thịt của một người.

Khiêm Lăng Hoành nhìn thẳng vào tên họ Hàn kia với vẻ đầy khinh thường, ghét bỏ rồi lại tạo một đường cong ớn lạnh sóng lưng trên khuôn miệng mà gằn giọng “Dám lợi dụng người phụ nữ của tao? Mày đúng là tên súc vật đầu tiên nghĩ đến việc này đấy, Hàn Chỉ Quyết.”

Nghe đến cái tên Hàn Chỉ Quyết mà tên đàn ông đang bị đánh kia như thể giật nảy mình lên, hắn ta vu vơ sợ hãi nên câu nói dần trở nên lắp bắp như thể chột dạ “Hàn…Chỉ Quyết…là ai, tôi là Hàn Yết Kiêu.”

“Hàn Chỉ Quyết năm nay hai mươi tư tuổi là con trai riêng của Hàn Phước với vợ lẻ, từ nhỏ mặc dù đầy đủ nhưng lại đem lòng đố kị với con của vợ chính nên vào đúng sinh nhật hai mươi tuổi của mình liền ra tay độc ác giết chết anh trai cùng cha khác mẹ của là Hàn Yết Kiêu. Rồi lại phẫu thuật lại khuôn mặt của mình thành anh trai mà sống với danh phận con trai trưởng nhà họ Hàn.” Tử Liêm thay Tạ Hiện thuật lại một lần những chuyện đã tra rõ từ trước, Hàn Yết Kiêu nghe xong thì hàm răng rung lẩy bẩy, đôi mắt dần chuyển sắc đỏ ngầu hét lên.

“Các ngươi nói dối…thả tao ra, tao sẽ giết bọn mày như tao đã giết nó vậy…Aaaa…” Nói rồi Hàn Chỉ Quyết lại bị đánh tiếp, hắn điên tiết gào thét trong vô vọng.

Khiêm Lăng Hoành cũng chẳng thèm chấp gì mà thấy nhạt nhẽo buông lời “Đánh đến gần chết là được, giữ hắn lại mạng cho hắn tôi còn có chuyện cần hỏi.”

Mộ Diệp Nhi được người của Khiêm Lăng Hoành đón đến từ lâu, cô đứng ngoài thì đã nghe thấy hết thẩm vấn lúc nãy của mấy người. Lòng đau như cắt khi nghĩ đến việc bấy lâu nay mình bị Hàn Chỉ Quyết đánh lừa bằng cái khuôn mặt đấy, khuôn mặt của người từng giúp đỡ cô rất nhiều.

Cô ngồi thụp xuống khóe mắt có chút cay xè, khuôn miệng dần lẩm bẩm “Thật sự là đã chết sao?..Hàn Yết Kiêu…”

“Em thích tên đó sao?” Khiêm Lăng Hoành nghe thấy người phụ nữ của mình gọi tên người đàn ông khác thì không khỏi ghen tuông, anh ta bế cô về thẳng phòng mình “rầm” thế là mọi chuyện lại y như câu chuyện của cặp nào đó.

…………

Biệt thự riêng của Hách Liên Tử Mục.

Mang theo tâm trạng mây đen mịt mù về nhà, Hách Liên Tử Mục không nói không rằng mà đuổi hết tất tần tật đám người giúp việc ngay trong hôm đó. Hàn Phong cũng nhận lệnh cho nghỉ hết người làm, còn ông thì gánh vác mọi chuyện một mình.

Cạch!

“Ưmmmm…ưm…” Vừa về anh đã lao thẳng vào phòng của Mạc Uyển Kinh mà cưỡng chế ép cô làm việc ấy. Trên người anh mấy hôm nay chỉ toàn là mùi rượu rất nồng, râu tóc cũng như dài hẳn ra.

Trước đó là một nụ hôn cháy bỏng đến từ khóe miệng, sau đó thì mạnh bạo cởi từng chiếc cúc của thân trên mà nhanh chóng chiếm trọn lấy hai bầu ngực tròn căng đầy sữa. Bỗng dưng Mạc Uyển Kinh lại thấy buồn nôn, cô vùng vẫy đẩy anh ra mà xong thẳng vào nhà vệ sinh thóc tháo một hồi.

Hách Liên Tử Mục theo cô vào trong, đôi mắt tối sầm lại buông lời “Em ghét tôi đến mức buồn nôn?”

“…” Mạc Uyển Kinh không biết phải giải thích ra sao nhưng cô nghĩ cũng không nhất thiết phải giải thích. Mặc dù chỉ là tự dưng thấy cái mùi rượu quá nồng nên cô muốn nôn chứ không phải cảm thấy Hách Liên Tử Mục ghê tởm hay ghét bỏ anh như lời anh vừa nói.

Thấy Mạc Uyển Kinh không nói gì, Hách Liên Tử Mục cắn răng cắn lợi đi thẳng ra khỏi phòng cô “rầm”. Cánh cửa bị đóng mạnh đến mức có thể gãy ngay bất kì lúc nào, vừa lúc Chước Ánh Nguyệt lại mò đến. Không biết là đánh hơi được việc của Mạc Uyển Kinh và Hách Liên Tử Mục giận nhau từ đâu mà đến nhanh như thế nữa.

Cô ta lao thẳng vào người anh, bàn tay cố tình xỏ vào trong chạm lấy da thịt căng nóng của anh, ưỡn ẹo “Anh…sau lần đó, em nhớ anh lắm, em đã cố gắng nhủ mình không thích anh nữa nhưng em không làm được.”

Mạc Uyển Kinh nghĩ đi nghĩ lại rồi đi ra khỏi phòng tính đuổi theo Hách Liên Tử Mục giải thích nhưng lại thấy cảnh này, cô đứng ở góc cửa mà nhìn xem thái độ của hai người này nhưng không ngờ cô lại bị làm cho tức đến không kịp thở.

Hách Liên Tử Mục ôm Chước Ánh Nguyệt lên, anh cứ thế mà lớn tiếng “Cô cũng được, mấy hôm không gặp mà cái này cũng lớn nhanh hơn rồi. Nhưng tôi muốn chơi nhiều người một lần, đêm nay nếu cô dẫn thêm được vài người như cô đến đây thì cô muốn gì tôi cũng chiều.”

“…” Chước Ánh Nguyệt và Mạc Uyển Kinh im lặng, ngơ ngác nhìn Hách Liên Tử Mục với vẻ khó hiểu nhưng cô ả đang nằm trong vòng tay của người đàn ông nhanh chóng nhõng nhẹo đồng ý “Nếu điều em muốn làm là giúp anh thỏa mãn thì sao, anh đồng ý không?”

Hách Liên Tử Mục cố tình quay qua nhìn Mạc Uyển Kinh nhưng lại thấy cô rất thờ ơ như kiểu muốn khiêu khích mình nên anh nhanh chóng đáp ứng nguyện vọng của Chước Ánh Nguyệt “Tôi có nên suy xét về việc cho cô một danh phận không nhỉ? Nếu tối nay cô thỏa mãn được tôi thật thì sau này cô muốn làm gì thì làm, ai dám cấm cản cô thì chính là muốn đối đầu với tôi.”

“…”

Cạch!

Mạc Uyển Kinh thấy trái tim quặn thắt lại, cô khó chịu đóng cửa phòng lại. Cô thật không ngờ Hách Liên Tử Mục lại là người như vậy, để xem tối nay anh có dám làm chuyện đó với người phụ nữ kia không?