Dạo này Lạc Hương Mẫn đã chuyển qua sống chung với người đàn ông họ Vương này bởi anh đã đến thẳng nhà cô và mặc cả xin phép hỏi cưới trước luôn rồi. Đúng là không gì bằng nhanh tay nhanh chân kẻo người đẹp bị người ta dòm ngó đến đâu.
Lạc Hương Mẫn ở trong phòng tắm mà cười một mình, cô cầm cầm que thử thai với hai vạch đỏ đạt mốc mà không thể kiềm lại cảm xúc vui mừng muốn chạy ngay đi khoe với Vương Mặc Bắc. Nhưng đang trần truồng thế này thì cũng phải tắm cái đã…
Cạch!
“Aaaa…anh sao lại vào đây, em đang tắm mà.” Lạc Hương Mẫn hét toáng lên khi dưng Vương Mặc Bắc lại đẩy cửa đi vào đột ngột như thế. Đổi lại người đàn ông này thì lại có vẻ rất thích thú, anh ta bắt đầu cởi hết quần áo, nhanh chóng xả vòi nước.
Từng giọt nước khi chạm xuống nền nhà liền tạo nên thứ âm thanh “róc rách…” đến tà mị, Vương Mặc Bắc cầm tay Lạc Hương Mẫn rồi kéo cô sát lại bên người mình. Đôi môi hờ có chút nổi hứng sự ham muốn.
“Ưmmmm…ưm…” Hai đôi môi chạm lấy nhau là sát khít lấy không để thoát một ngụm hơi nao, nơi đầu lưỡi của Vương Mặc Bắc mạnh bạo tiến vào trong khoang miệng cuốn lấy lưỡi chả Lạc Hương Mẫn ngay. Bàn tay đang ôm lấy phía sau phần eo thon gọn kia bắt đầu chuyển mò lên vùng da mềm mại, có độ đàn hồi tuyệt vời với hai nụ búp căng tròn. Cái bàn tay nóng ran đó khi nắn bóp lấy nơi bầu ngực của Lạc Hương Mẫn khiến cô không kiềm được mà hơi cong người rên rỉ “Ư…ưm…”
“Làm ở đây có phải khích thích hơn không?” Vương Mặc Bắc thì thầm bên tai của cô nhóc đang bị anh dồn vào tường kia.
Lạc Hương Mẫn đang tính nói thì cái đó của anh đã dựng thẳng lên cứng đờ, chỉ cần cô cửa quậy một chút thôi là nó lại chạm vào da thịt mẫn cảm của cô khiến cô không tài nào không đỏ mặt, ngại ngùng.
“Từ hôm nay chúng ta không được quan hệ nữa vì em đã mang thai rồi.” Lạc Hương Mẫn vừa nói vừa cầm que thử thai đến trước mặt Vương Mặc Bắc cho anh xem, thấy người đàn ông không nói gì mà sầm mặt lại cô cứ ngỡ anh rất tức giận nhưng không ngờ con người anh cũng như ông trời. Tính tình có thể thay đổi nhanh chóng mà không ai lường trước được.
Ôm chầm lấy Lạc Hương Mẫn, anh ghì đầu lên vai cô rồi vui mừng hét toáng lên “Thật sao? Anh sắp được làm bố rồi? Nhưng mà anh vẫn muốn làm cái đó hay chúng ta làm một lúc thôi được không, anh hứa sẽ nhẹ nhàng không động đến đứa nhóc bên trong bụng em đâu.”
‘Cái người này, gì vậy chứ? Mới có hơn bốn tuần chắc đứa nhóc mà anh nói cũng chưa kịp tạo hình nữa đâu đấy.’ Nhíu mày nhìn Vương Mặc Bắc bằng cặp mắt như thể không thể thấu rõ được nội tâm anh đang nghĩ gì mà lại có thể nói ra được những câu từ vừa rồi nữa. Cô quay người rồi nói với người đàn ông đang rất thiệt thòi bên cạnh “Anh phải biết kiềm chế bản thân vào, chờ qua một thời gian nữa thì được.”
“Hừ, nếu mà em sinh ra một tên nhóc thì chắc chắn anh sẽ dạy nó nên người, trái lại mà là một cô bé giống em thì cứ cho nó làm tiểu công chúa nhà họ Vương luôn.” Vương Mặc Bắc tặc lưỡi cho qua chuyện này, anh gội đầu cho cô xong thì mới tắm.
…………
Tại cung điện hoàng gia nước D.
Hôm nay là ngày đầu tiên mà Mạc Uyển Kinh ngồi ăn chung cùng với tất cả thành viên trong nhà. Cô hớn hở lắm nhưng lại đang trong thời kì cơn nghén nặng nên đã bị Hồng Tuyết Như phát hiện ra cô có thai.
Những ánh mắt đen sầm lại hướng về phía cô chất vấn “Đứa bé trong bụng con là của ai.”
Mạc Uyển Kinh ngập ngừng một lúc cô tính không nói đâu nhưng Hồng Tuyết Như lại an ủi cô nói ra cho hai người đàn ông đang bừng bừng máu lửa đối diện nghe. Chậm rãi thú nhận “Lúc con ở Vân Nam đã bị nhà họ Mạc ép gả thay cho con gái của bọn họ, lúc đầu con tưởng sẽ sống trong nhà hào môn với một cái xưng hữu danh vô thực nhưng không ngờ bọn họ rất tốt với con. Và đứa bé trong bụng này là của Hách Liên Tử Mục.”
“Hách Liên Tử Mục?” Cả ba người đều đồng thanh mà nhắc lại tên của người đàn ông cô luôn thầm nhớ đến. Đế Diêu Hàn thấy chuyện này quả thực khó bàn thật rồi mà lên tiếng nhưng lại thở dài cho xong “Con vừa nói đứa bé trong bụng con là của…haiz.”
Mạc Uyển Kinh trầm ngâm hiểu chuyện rồi cô lại hỏi dò “Bố, mẹ hai người đều biết Hách Liên Tử Mục sao?” nhưng bọn họ lại trốn tránh ánh mắt của cô. Thấy chỉ còn lại một người bên cạnh nữa cô liền lên tiếng “Anh cũng biết đúng không, mọi người thật sự có chuyện giấu con?”
Đế Diêu Mộc Long câm nín, bình thường thì anh sẽ nói rất nhiều nhưng chuyện này anh không mở miệng nổi là vì anh khá lo cho cô chứ cũng không phải sợ cô biết rồi nổi hứng làm gì cả. Thật sự chuyện của Hách Liên Tử Mục và hoàng gia nước D có hơi phúc tạp, cứ ngỡ bao nhiều năm vậy rồi sẽ không còn ai nhắc lại cái tên Hách Liên Tử Mục nhưng không ngờ bây giờ đến cả công chúa nhỏ của bọn họ cũng mang dòng máu của người đàn ông này rồi, rối ren và phúc tạp quá khiến Đế Diêu Hàn đứng dậy khỏi bàn ăn rời đi.