Hai Boss Yêu Nhau Hả

Chương 120: 120




Trương Hào định nói tiếp thì bị Tuyết Mẫn kéo tay ngăn lại, cái tên này cứ có cái thói hung hăng.
- Chúng ta đang quay hình, giữ bình tĩnh đi.
Khi này Nhật Quân và Khả Nguyệt cũng đi ra tới chỗ mọi người đang tập, cùng nhau tham gia trò chơi này, An Khởi nói đôi lời:
- Chúng ta có tổng cộng 50 câu hỏi.

Ai trả lời đúng được 10 câu thì có thể dừng lại và ra nhận vật phẩm của mình.

Hiện tại đã có 3 câu hỏi được đặt ra, Tịnh Kỳ 2 câu, Trạch Hải 1 câu.

Trò chơi tiếp tục
- Câu hỏi tiếp theo, không khí gồm những thành phần nào?
- Nito, oxi và các khí khác như cacbonic, hơi nước, khí hiếm...!- Dương Đằng trả lời
- Bức tranh Starry Night hay Đêm đầy sao được hoạ sĩ nào tạo ra?
- Hoạ sĩ Vincent Van Gogh - Hoàng Phong đáp
- Trong triết học, vận động là gì?
- Vận động là mọi sự biến đổi (biến hóa) nói chung của các sự vật và hiện tượng trong giới tự nhiên và đời sống xã hội - Tịnh Kỳ trả lời
Sau chốc lát Trạch Hải đã ra ngoài với cương vị là người hoàn thành 10 câu trả lời đầu tiên.
50 câu hỏi sau đó cũng nhanh chóng kết thúc:
- Dương Đằng và Tịnh Kỳ 8 câu, Tuyết Mẫn và Hoàng Phong 7 câu, Nhật Quân 5 câu, Hàn Lam và Ái Liên 2 câu, Trương Hào và Khả Nguyệt 1 câu
- Người hoàn thành 10 câu sẽ ngủ ở trong xe du lịch được trang bị đầy đủ tiện nghi, bốn người đứng đầu sẽ có lều rộng rãi để ngủ và những người còn lại tự tìm cách - An Khởi lên tiếng
Năm người còn lại kia đều khá ngỡ ngàng, ngơ ngác với lời nói của An Khởi:
- Chúng tôi biết phải làm sao đây? - Trương Hào phát biểu
- Anh muốn những người khác xin ở nhờ đúng không? - Tuyết Mẫn nói
- Cô gái rất thông minh - An Khởi khẽ cười

Trong khi bọn họ đang nói chuyện thì Trạch Hải lại kéo Tịnh Kỳ đi qua một bên mà thì thầm:
- Em vào trong ngủ với tôi đi
- Em cũng có lều rộng rãi để ngủ mà!
- Ngủ trong xe đó có giường ấm nệm êm đó
Khi này Nhật Quân đi đến chỗ hai người đang nói chuyện:
- Tôi thành người vô gia cư rồi, chủ tịch cho tôi ngủ cùng được không?
- Tự nhiên lại gọi chủ tịch bình thường anh có nói chuyện với tôi như thế đâu?
- Bây giờ ai cũng biết rồi thì phải xưng hô cho đúng, không cần phải như vậy
- Còn đề nghị của tôi thì chủ tịch thấy như thế nào?
Trạch Hải đột nhiên đi đến gần sát bên, thì thầm vào tai cô:
- Anh có chuyện muốn nói với em
Tịnh Kỳ khẽ nhìn lại anh, muốn nói gì với mình? Lẽ nào...
- Tôi nhường lều này lại cho anh, tôi vào xe cùng với Trạch Hải
- Chủ tịch đúng là quá tốt bụng hy sinh thân mình vì nhân viên
- Anh còn gọi như vậy nữa thì ngủ ngoài trời đi
- Được rồi không chọc cô nữa.
Trời cũng đã tối bốn cái lều đã được dựng lên, những người khác cũng đã tắm rửa ở nhà tắm ở gần đó rất khó chịu nhưng có nở nụ cười.
Đống củi được đốt sáng, trong chiếc xe du lịch gần đó.

Tịnh Kỳ ngồi trên giường nói chuyện với Trạch Hải đang tắm:
- Anh tắm nhanh đi, mọi người xong gần hết rồi
- Ra ngay lập tức đây
- Anh cứ thong thả, em đi vào nhà tắm bên ngoài
Khi này anh lại nhanh chóng bước ra khỏi nhà tắm của xe, ép Tịnh Kỳ xuống giường:
- Em muốn như thế với anh lắm đúng không?
- Anh tránh ra để em tắm
Tịnh Kỳ đẩy Trạch Hải ra và đứng lên đi thẳng vào trong.

Nước cứ dội xuống mặt đầu thì rối bờ, mong những điều em nghĩ đều đúng, anh thật sự là kẻ thù thì em nên như thế nào? Giết anh sao?
Mọi người lúc này cũng đã tập trung đầy đủ, ngồi vào bàn đã được chuẩn bị sẵn mà dùng bữa tối.

An Khởi cũng ngồi vào và hỏi thăm những người tham gia:
- Các vị đã quyết định nơi ngủ chưa?
- Chúng tôi ngủ cùng đồng đội của mình - Trương Hào đáp
- Mọi người sống thoáng như vậy rất tốt
- Đêm qua cũng ngủ cùng nhau thôi! - Khả Nguyệt lên tiếng
Trạch Hải vẫn tập trung ăn nhưng tay lại đặt lên đùi của Tịnh Kỳ, cô phát hiện được thì liền kéo tay của anh ra mà nhỏ giọng:
- Trạch Hải đang có nhiều người ở đây lắm đó.
Anh ghé sát lại vào tai của cô chủ tịch Trần này:
- Khi nào không có người thì được đúng không?
- Anh nghiêm túc chút đi
__________
Đêm tối đã tràn ngập, những khác đều vào lều của mình để nghỉ ngơi.


Tịnh Kỳ cũng lên xe nhìn vào hai cái giường riêng biệt:
- Trong xe này mà có hai cái giường riêng biệt rộng rãi thật!
Trạch Hải cũng ở phía sau đi lên đóng cửa xe lại mà gương mặt lại vô cùng đắt ý:
- Em muốn hai cái giường xát cạnh nhau sao?
- Anh đừng nói nhảm
Người đàn ông nhẹ nhàng ngồi xuống cái giường ấy, ôm lấy cái eo thon của Tịnh Kỳ:
- Em có phải thích như vậy?
- Anh đừng có tưởng bở.

Anh muốn nói gì?
- Em nằm xuống đi rồi anh sẽ nói
- Anh vốn dĩ không có chuyện gì muốn nói đúng không?
Tịnh Kỳ cũng nằm xuống giường quay mặt vào trong không để ý tới anh nữa, Trạch Hải cũng nằm xuống mà đưa tay nắm lấy bả vai cô:
- Em giận anh sao?
- Không.
- Sao em lại không nhìn anh nữa?
- Muốn ngủ thôi!
Trạch Hải khi này đưa tay ôm lấy eo của cô gái và nằm sát lại bên cạnh:
- Em từng nói muốn trả thù, giờ còn ý định đó không?
- Sao anh lại đột nhiên hỏi chuyện này?
- Chỉ hỏi vu vơ vậy thôi!
Tịnh Kỳ khi này quay người lại, hai gương mặt nhìn thẳng vào nhau, bàn tay thon dài khẽ sờ lên khuôn mặt anh:
- Anh đã nhớ ra em rồi đúng không? Anh muốn em quay về cạnh bên anh để em có tình cảm lại và tha thứ cho anh
Trạch Hải mở to đôi mắt rất ngỡ ngàng, nắm giữ lấy bàn tay của cô gái:
- Trong đầu em luôn nghĩ vậy sao? Anh cũng mong mình có thể nghĩ được như em.
Tịnh Kỳ liền rút tay về quay người lại, thở một hơi dài, anh thật sự là không nhớ, anh đang muốn lừa trẻ con...
Sáng sớm hôm sau những người tham gia chương trình đều khởi hành, tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Những thử thách đó lại không ngừng đến với các đội khác nhau.

Chỉ mới đi được một lúc thì cả Tịnh Kỳ và Trạch Hải đều nhận được cuộc gọi lần lượt từ Nhã Tinh và Quốc An.
Cả anh và cô trong lòng đều cảm thấy có gì đó rất bất an, mà bắt máy cuộc gọi của họ:

- Bà bị tai nạn giao thông đang cấp cứu trong bệnh viện
Hai giọng nói đồng thanh vang lên khiến cho tay của anh và cô cứ run hết cả lên nhìn vào ánh mắt của nhau thì đã hiểu.

Tịnh Kỳ liền cầm máy gọi tới cho An Khởi:
- Em muốn quay về thành phố, bà của em gặp tai nạn rồi.

Em muốn về coi tình hình như thế nào!
- Được rồi để anh kêu người lái thuyền lớn đưa em về
- Cả em và Trạch Hải đều về hết
- Được, chỉ cần là yêu cầu của em thì đều được.

Em nhớ ra nhanh đi
Tịnh Kỳ vội vàng nắm lấy bàn tay của anh và nhanh chóng chạy đi đến bến cảng thì đã gặp được An Khởi:
- Chuyện không hay rồi, động cơ thuyền bị hỏng không chạy được nữa
- Vậy có tàu thuyền nào khác ngồi đỡ được không? - Tịnh Kỳ lo lắng
Bỗng có một người đàn ông đi đến bên cạnh niềm nở vui vẻ, hỏi thăm:
- Mọi người gặp vấn đề sao? Tôi chuẩn bị đến thành phố, có muốn quá gian không?
- Được, được cảm ơn chú rất nhiều.
Trạch Hải cũng nghe theo quyết định của Tịnh Kỳ mà lên chiếc thuyền nhỏ của người đàn ông mà dần đi xa ra khỏi bờ.
Anh và cô chỉ có thể ngồi trên mui thuyền rất lo lắng nhìn biển lớn rộng mênh mông, bầu trời u ám tối đen mịt mù.

Những cơn mưa lớn liên tục trút xuống không ngừng, những cơn sóng dữ mạnh mẽ dữ dội.
Người đàn ông lái thuyền không giữ vững tay, thuyền cứ bập bênh lắc lư làm cho con thuyền không ngừng lay động mà bị sóng đánh mạnh làm lật cả thuyền.