Tất cả qua đi, đêm tối yên tĩnh trở lại, hai người nằm trên giường trò chuyện.
Cô nói với cậu về chuyện xảy ra mấy năm nay ở nước ngoài, còn cậu thì nói chuyện của cậu mấy năm nay trong nước. Cô lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng vì một số tin tức mà hốt hoảng.
Giang Thánh Trác ôm cô vào lòng, "Vài ngày nữa đưa em đi gặp Quan Duyệt, cô công chúa nhỏ nhà họ rất đáng yêu, Giang Niệm Nhất mới gặp một lần mà nhớ mãi không quên, luôn nói thầm là muốn gạt đem về".
Kiều Nhạc Hi thở dài, "Lúc đó đi quá vội vàng, ngay cả chào tạm biệt cũng không có, không biết chị ấy có giận em không".
Giang Thánh Trác xoa mặt cô, "Không có giận, chỉ liên tục nhắc tới em. Còn nữa, chúng ta đều nghĩ cái tên phúc hắc Ôn Thiều Khanh cần một đối thủ mạnh mẽ Luật sư mới có thể trị được, ai ngờ vẫn cứ như vậy, khác thường lắm, không phải như vậy, phải nói là tên phúc hắc đó không trị được Luật sư! Nhưng mà phải nói thật, nhìn thấy cái vẻ mặt tươi cười như không ăn nhập gì với thế giới trần tục của Ôn Thiều Khanh, thật muốn nhìn xem cậu ta sẽ lộ ra cái bộ mặt như thế nào đây".
Kiều Nhạc Hi suy nghĩ rồi hỏi, "Ôn Thiều Khanh và Ôn gia bên kia có quan hệ gì?"
Giang Thánh Trác nở nụ cười, "Anh cứ nghĩ em không biết".
"Em vốn cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng mà sau lần này mới cảm thấy phong thái của cậu ấy không phải từ một gia đình bình thường. Còn Ôn gia vẫn luôn khiêm tốn như thế, vậy mà không có một tấm hình nào. Tuy nhiên, mấy hôm trước ở chỗ ba em, em nhìn thấy một tấm ảnh chụp chung của ba Ôn Thiều Khanh, ba em và ba anh, hôm nay gặp Ôn Thiều Khanh em mới nhớ tới, anh ấy và ba anh thật sự nhìn giống nhau như đúc, đều có dáng dịu dàng như ngọc".
Kiều Nhạc HI càng nói càng cao hứng, cánh tay không tự giác quơ quơ.
Giang Thánh Trác đè cánh tay cô xuống, cúi đầu cắn chóp mũi ra vẻ bất mãn, "Này, anh ganh tị đấy!"
Kiều Nhạc Hi ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm cậu, vẻ mặt Giang Thánh Trác hết sức hưởng thụ, cứ tưởng rằng cô sẽ nói vài câu dễ nghe, ai ngờ cô lại nói tiếp, "Vẻ ngoài của anh và ba anh không giống nhau chút nào, mặt ông cương nghị, mà mặt anh thì giống như yêu nghiệt".
Giang Thánh Trác lần này không dễ dàng bỏ qua cho cô, ra sức hôn cô giống như muốn ăn cô vào bụng, cho tới lúc hít thở không thông mới chịu thả ra.
Hai má Kiều Nhạc Hi ửng hồng, ánh mắt như hồ nước óng ánh trong suốt, nhìn thấy vậy, cậu lại không nhịn được hôn tiếp.
Cuối cùng, Kiều Nhạc Hi áp sát lên người cậu điều hòa hơi thở và nhịp tim, chợt phát hiện trái tim của hai người đang cùng chung nhịp đập!
Giang Thánh Trác nắm lấy tay cô đặt trên môi hôn, "Bạc Trọng Dương đã kết hôn".
"Khi nào vậy? Với ai? Bên kia là ai?"
Giang Thánh Trác nhớ tới lúc đó, chỉ liếc nhìn cô dâu từ phía xa, cậu lắc đầu, "Chỉ là một cô gái hết sức bình thường, nhưng mà có thể nhìn ra cậu ta thay đổi, có vẻ như cậu ta yêu cô gái đó".
Giang Thánh Trác còn nhớ rõ ngày cậu đi dự tiệc cưới.
Tại buổi lễ, Bạc Trọng Dương đứng trên hành lang nói với cậu, "Cô ấy nói, cô ấy rất yêu sâu sắc một người. Tớ vẫn cảm thấy cô già mồm cãi láo, nhưng mà bây giờ tớ dường như đã tìm được người mà mình thật lòng yêu".
Một năm đó xảy ra rất nhiều chuyện, Ôn Thiều Khanh kết hôn, Bạc Trọng Dương kết hôn, ngay sau đó là sự chào đời của bảo bối Diệp Tử Nam. Cậu thấy tựa như cả thế giới này chỉ còn lại mình cậu lẻ loi.
Giang Thánh Trác nói tới đây mới nhớ, đột nhiên hỏi, "Em muốn gặp Bạch Tân Tân và Mạnh Lai không?"
Kiều Nhạc Hi sửng sốt một chút, cô cho rằng cả đời này Giang Thánh Trác sẽ không bao giờ nhắc tới hai cái tên này nữa, "Bọn họ có tốt không?"
Vẻ mặt Giang Thánh Trác vốn đang nghiêm túc bỗng nhiên không nhịn được bật cười, "Không tốt, không tốt chút nào". Kiều Nhạc Hi cũng cười rộ lên, "Vậy em đây yên tâm rồi".
Giang Thánh Trác ngừng cười, "Mạnh Lai không được thoải mái, mấy ngày trước không biết cô ta từ đâu nghe được tin tức em về nước, gián tiếp nhờ người tới hỏi anh, cô ta muốn gặp mặt em một lần, anh không có quyền thay em quyết định được nên phải hỏi em trước".
Kiều Nhạc Hi có hơi giật mình, "Không thoải mái có nghĩa gì?"
"Năm thứ hai sau khi em đi, ông Trần bệnh tình nguy kịch, con cháu bên Trần gia tranh đấu gay gắt, ở bên đó cô ta không ngừng bị người ta xa lánh. Sau khi ông Trần chết đi, cô ta bị đuổi ra ngoài, cực kỳ thê thảm, không biết có phải là ngoài ý muốn hay không lại bị tai nạn xe cộ, cả đời này cô ta phải sống nhờ vào niềm tin mà chống đỡ, hiện tại tất cả đều đã bị hủy hết, lòng cô ta đã chết, mà lòng người đã không còn, thân thể cũng suy yếu".
Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên thu lại nụ cười, "Em có thể gặp cô ta không?"
"Có thể, anh sẽ giúp em sắp xếp".
Vẻ mặt lẫn giọng điệu của cậu vẫn tự nhiên, mặt mày cong cong, đôi mắt đào hoa, đuôi mắt xinh đẹp nhếch lên khiến cô không khỏi mường tượng nổi, thì thào nói thầm, "Giang Thánh Trác, anh thật sự thay đổi".
Đã từng có thói quen được cậu thay cô quyết định tất cả, giương nanh múa vuốt đem toàn bộ kết quả áp đặt lên người cô, tuy tất cả đều vì tốt cho cô. Nhưng hiện tại cậu đứng đắn hỏi ý kiến của cô, tôn trọng sự lựa chọn của cô, kiên nhẫn nói đạo lý với cô, thu hồi toàn bộ sự sắc sảo cùng mũi nhọn, lại càng thêm mê hoặc lòng người.
Ban đêm yên tĩnh, hai người ôm nhau ngủ, yên bình mà ngọt ngào.
Trong lòng cậu bao giờ chưa bao giờ thấy kiên định thế này! Giờ phút này ngay trong ngực cậu, cô sẽ không bao giờ rời xa cậu, thật tốt biết bao.
Chỉ mấy ngày sau, Giang Thánh Trác thật sự mang cô đi gặp Mạnh Lai.
Mạnh Lai ở trong trại an dưỡng tại một vùng ngoại ô, lái xe khá lâu, từ xa xa nhìn thấy tòa nhà với tường cao màu xám, xe đã chạy một cách rất xa nhưng Kiều Nhạc Hi vẫn còn quay đầu nhìn.
Giang Thánh Trác cũng phối hợp giảm tốc độ xe, mãi tới lúc nhìn không thấy nữa Kiều Nhạc Hi mới quay đầu hỏi cậu, "Bạch Tân Tân ở trong đấy?"
Giang Thánh Trác gật gật đầu.
Kiều Nhạc Hi bỗng thở nhẹ ra, "Anh nói xem, qua trò đùa này, Bạch Tân Tân, Mạnh Lai và em, ai thắng ai thua?"
Giang Thánh Trác vẫn tươi cười như cũ, "Em nói xem?"
Kiều Nhạc Hi rũ mắt yên lặng trong giây lát, từ từ cười lên, vẻ mặt đắc ý, "Đương nhiên là em thắng. So với Mạnh Lai thì em trẻ tuổi hơn, so với Bạch Tân Tân thì em xinh đẹp, mà quan trọng là người đàn ông của em bộ dáng đẹp trai lẫn sự nghiệp thành công, đối xử với em vô cùng tốt!"
Giang Thánh Trác cười sâu sắc, "Tự tin như vậy à!"
Kiều Nhạc Hi cũng bị chính mình chọc cười, vừa buồn bực mà quay mặt ngắm cảnh bên ngoài.
Mới vừa bước xuống xe liền có bác sĩ tới chào đón, xem ra Giang Thánh Trác đã điện thoại sắp xếp từ trước.
Trước cửa phòng bệnh, Giang Thánh Trác dừng lại nhìn Kiều Nhạc Hi, "Tự em vào đi".
Kiều Nhạc Hi gật đầu đẩy cửa đi vào. Mạnh Lai nằm trên giường, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, sắc mặt tái nhợt, tóc tai rối bù, nhìn qua có chút nhếch nhác. Nghe thấy tiếng động cô ta mở to đôi mắt, cặp mắt kia u ám không còn sức sống, nét xinh đẹp sáng ngời bên trong đã không còn, xem ra thật là không được tốt cho lắm.
Kiều Nhạc Hi đứng ở khoảng cách không gần không xa, yên lặng nhìn cô ta.
Tâm trạng hiện tại của Kiều Nhạc Hi cực kỳ phức tạp, cô đã từng cùng Mạnh Lai nắm tay đi qua khoảng thời gian xinh đẹp nhất của thời tuổi trẻ, không ngờ sau này lại trở thành kẻ thù của nhau. Bây giờ nhìn cô ta nằm đó, cô không biết mình có nên tiếp tục hận hay nên đồng tình với cô ta.
Hơi thở Mạnh Lai mong manh, run rẩy vươn tay theo hướng Kiều Nhạc Hi, Kiều Nhạc Hi khép mắt nhìn đôi tay gầy guộc trắng xanh có thể nhìn thấy cả gân xanh, cô chỉ yên lặng bình tĩnh nhìn, không có hành động gì.
Mạnh Lai từ từ thu tay lại, tựa như rất đau khổ, khó khăn mở miệng, "Nhạc Hi, tớ đã từng thật sự vô cùng cực kỳ cố gắng muốn xem cậu là bạn bè. Từ nhỏ đến lớn, cậu là người duy nhất đối xử thật tình với tớ, tớ vẫn luôn nhớ rõ. Nhưng mà về sau thần trí tớ bị mê muội. Giang Thánh Trác cứ tưởng tớ vì thân phận và địa vị của cậu ấy mà tiếp cận cậu, nhưng kỳ thật không phải vậy, tớ đã từng thật sự thích cậu ấy. Nhưng mà cậu ấy......"
Mạnh Lai bỗng nhiên lên cơn ho, Kiều Nhạc Hi vẫn thờ ơ lạnh nhạt, không có biểu hiện hay bất kỳ hành động gì, thậm chí một câu cũng không nói.
Không lâu sau, Mạnh Lai lại nói tiếp, "Nhưng mà cậu ấy thích cậu, từ lúc bắt đầu tớ đã phát hiện. Khi cậu ấy nhìn cậu tươi cười, mặt cậu ấy cũng đầy vẻ yêu chiều, loại biểu cảm này trên mặt cậu ấy thậm chí đã thay thế vẻ yêu nghiệt, chỉ tồn tại sự cưng chiều. Có lẽ cậu không phát hiện ra nhưng bất kỳ lúc nào, ánh mắt của cậu ấy mãi mãi hướng về phía cậu. Mấy năm ở nước ngoài, cậu không liên lạc với chúng tớ, cậu ấy không tập trung được gì, bao gồm cả người bạn gái là tớ, nhưng cậu ấy lại len lén chạy đến nhìn cậu.
Cậu ấy có tặng cậu một khung vẽ đúng không, cái đó là do chính tay cậu ấy làm, làm rất lâu mới xong, có một lần còn tự làm tay mình bị thương. Bên trong khung vẽ có một chỗ bí mật, tuy tớ không biết đó là gì nhưng mà tớ đã thấy cậu ấy len lén nhét gì đó vào trong. Nhạc Hi, mặc kệ cậu có tin hay không, nhưng tớ đã từng ăn năn, hy vọng cậu có thể quên đi mọi thương tổn mà tớ đã gây ra cho cậu. Tớ vẫn luôn chờ cậu trở lại, muốn chính miệng giải thích với cậu, bây giờ những gì nên nói tớ đều đã nói, coi như tớ cũng không còn gì để tiếc nuối nữa. Tớ chúc cậu và Giang Thánh Trác luôn hạnh phúc".
Kiều Nhạc Hi dùng sức nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay rất đau nhưng cô vẫn không buông.
Biết là một chuyện, nhưng được nghe từ miệng người khác thì cảm giác vẫn rung động như cũ.
Kiều Nhạc Hi không nói lời nào, nhanh chóng xoay người bước đi, ngay tại một thoáng xoay người, có một giọt nước mắt vừa rơi.
Mạnh Lai ở phía sau gọi nhưng cô không quay đầu.
Khi Kiều Nhạc Hi máy móc mở cửa phòng ra, Giang Thánh Trác đang đứng cạnh cửa sổ đưa lưng về phía cô gọi điện thoại. WebTru yenOn linez . com Một bộ quần áo giản dị màu xám, tay trái □ túi quần, tay phải tao nhã giơ điện thoại, lười biếng mà tùy ý, thỉnh thoảng trả lời một hai chữ.
Kiều Nhạc Hi bước tới ôm cậu từ phía sau, dán chặt trên lưng cậu.
Giang Thánh Trác hoảng sợ, lúc phản ứng kịp thì tùy ý để cô ôm, dùng một tay rảnh còn lại đặt lên cánh tay đang ôm eo cậu, trong giọng nói mang ý cười, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Cậu xoay người dang hai tay ôm lấy cô, Kiều Nhạc Hi cũng tự nhiên dựa trong lòng cậu, hai tay ôm hông cậu, từ từ nhắm mắt lại.
Giang Thánh Trác vuốt ve mặt cô, khẽ mĩm cười, "Làm sao vậy, đau lòng rồi đúng không? Nếu biết trước như vậy thì không cho em tới đây".
Kiều Nhạc Hi nhẹ nhàng lắc đầu, ôm cậu thật chặt, mùi vị trên người cậu khoan khoái nhẹ nhàng khiến lòng cô vô cùng yên lòng.
Giang Thánh Trác nhịp nhàng vỗ lưng cô, kiên nhẫn chờ đợi. Ánh sáng trời chiều từ khung cửa sổ chiếu lên người bọn họ làm cho cả hai được bao phủ bởi những tia sáng màu vàng.
Cuối cùng Kiều Nhạc Hi cũng tìm thấy chỗ bí mật mà Mạnh Lai đã nói.
Đó là một ngày nắng gắt, sau buổi trưa oi bức, đến những chú ve sầu cũng than phiền mà cất tiếng. Cô ngồi ở phòng khách, khí lạnh không ngừng thổi ra từ máy lạnh. Kiều Nhạc Hi ôm khung vẽ gõ gõ mấy lần mới tìm được chỗ bí mật.
Bên trong có rất nhiều mảnh giấy đầy chữ, phía dưới góc phải của mỗi mảnh giấy đều viết ngày tháng.
Nhạc Hi, sao cậu không liên lạc với tớ?
Kiều Nhạc Hi, cậu giỏi lắm! Dám không nhận điện thoại của tớ!
Xảo Nhạc Tư, hôm nay tớ nhìn thấy cậu, cậu mặc áo lông màu đỏ nhìn rất đẹp. Sau cùng mở một tờ giấy ra.
Nhạc Hi, nếu tớ vẫn chờ cậu, vậy cậu... sẽ trở lại.... phải không?
Đây là một ngày trước khi cô xuất ngoại.
Chắc là lúc cậu ôm cô trở về phòng ngủ rồi lén nhét vào.
Kiều Nhạc Hi lẳng lặng nhìn thật lâu, sau đó lấy ra từng mảnh từng mảnh cẩn thận nhìn lần nữa rồi nhét chúng trở lại, ngồi yên ôm khung vẽ.
Ngồi miễn cưỡng một góc trên sô pha.
Khi Giang Thánh Trác trở về thì thấy Kiều Nhạc Hi đang ngồi ngủ quên trên sô pha, trong tay còn ôm khung vẽ. Cậu đi tới muốn lấy khung vẽ ra, ai ngờ vừa mới chạm vào cô còn ôm chặt hơn, sau đó mở mắt, cau mày tựa như không vui khi bị đánh thức.
Giang Thánh Trác cười yêu thương sờ lên khuôn mặt đỏ bừng vì ngủ, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô, "Sao em lại ngủ quên ở đây?".
Vừa nói vừa muốn đỡ lấy khung vẽ, Kiều Nhạc Hi theo bản năng che chở không chịu, rồi nhanh chóng buông tay.
"Khối gỗ này nhìn rất tốt, anh mua ở đâu?" - Kiều Nhạc Hi nhìn không chớp mắt theo dõi vẻ mặt cậu.
Mặt Giang Thánh Trác tỏ ra không được tự nhiên, "Sao đột nhiên em hỏi vậy?"
Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên không hỏi tiếp, ngồi ôm cậu, nhẹ nhàng than thở, "Trước kia là vì em quá ngu ngốc, sau này em sẽ đối xử thật tốt với anh".
Giang Thánh Trác cảm thấy có chút kỳ quái, "Sao đột nhiên em lại nói vậy?"
Kiều Nhạc Hi rầu rĩ hỏi, "Từ lúc nào anh đã bắt đầu thích em?"
Cả cơ thể Giang Thánh Trác cứng đờ, sau đó từ từ thả lỏng, "Từ lúc em nói em sẽ chịu trách nhiệm với anh".
Tuy không nhìn thấy mặt cậu nhưng cô biết vẻ mặt hiện tại của cậu rất nghiêm túc.
"Khi nào em nói......" - Kiều Nhạc Hi vừa nói mấy chữ liền dừng lại, suy nghĩ từ từ bay xa.
Trong trí nhớ vang lên giọng nói non nớt của hai đứa bé.
"Xảo Nhạc Tư, cậu đi ra ngoài mau!" - Trong phòng tắm một cậu bé với thân thể trần như nhộng đang cố che nửa người dưới đỏ mặt ra sức hét.
Cô bé bướng bỉnh rõ ràng cũng rất xấu hổ, khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn đỏ như táo nhưng vẫn tỏ ra khinh thường, "Hứ, có cái gì đẹp đâu!"
Cậu bé ủy khuất, "Cả cơ thể của tớ bị cậu nhìn hết rồi........."
Cô bé dường như biết đó là lỗi của mình, nhìn đôi mắt óng ánh nước như sắp sửa khóc tới nơi của cậu, không kiên nhẫn quăng một câu, "Cậu cứ yên tâm, tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu!"
Nói xong chạy đùng đùng ra khỏi phòng tắm, tiếng bước chân vội vã làm rối loạn lòng cậu.
Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn có vẻ như phim truyền hình trước đây vậy, tuổi nhỏ như thế mà có thể nói ra một câu như vậy, sau khi cười xong bỗng nhiên có can đảm muốn khóc kích thích, "Thật xin lỗi, là em quên, sau này em sẽ nhớ rõ, sẽ không bao giờ quên nữa".
Một năm rồi lại một năm trôi qua, cô cũng dần dần lớn lên, nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng chỉ riêng ước hẹn năm đó là đã quên, thật xin lỗi.