Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 169: Gần nhau



Lộc Hàm vốn dĩ đã gầy, lại liên tục vài ngày vất vả bận rộn, mệt đến hai má đều hõm xuống, Thế Huân đau lòng không thôi, nhưng mà hiện tại cũng không thể bắt cậu từ chức quản lý tài chính, vừa mới đương nhiệm không quá vài ngày liền bị cắt chức, không phải tạo cớ để người khác ở sau lưng bàn tán sao, Lộc Hàm kia da mặt mỏng như vậy làm sao mà chịu được.

Thế Huân đành phải tận lực tìm thời gian để cho Lộc Hàm có thể ghỉ ngơi. Anh đem bộ ghế sofa bằng da thật ở văn phòng mình đổi lại thành ghế chuyên dùng trong gia đình, để Lộc Hàm sau khi ăn cơm trưa xong có thể nằm đây chợp mắt một chút. Kỳ thật nếu không phải Lộc Hàm kiên quyết phản đối, Thế Huân đã sớm đặt vào phòng làm việc của mình một cái giường luôn rồi.

Bất quá Lộc Hàm cuối cùng cũng có chỗ để nghỉ ngơi, cơm nước xong nằm lên chiếc sofa mềm nhũng, đùi của Thế Huân chính là cái gối tốt nhất, cảm giác ngủ vô cùng thoải mái, tinh thần đích xác so với mấy hôm trước tốt hơn rất nhiều.

Thế Huân cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say của Lộc Hàm, vẫn là gương mặt với ngũ quan bình thường không có gì nổi bật, nhưng giờ đây anh càng nhìn lại càng yêu, đưa tay muốn sờ gương mặt bóng loáng kia nhưng rồi lại sợ đánh thức cậu. Bất quá chỉ cần nhìn như thế này, Thế Huân đã cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc cùng ngọt ngào.

“Ngô tổng.” Ngoài cửa đột nhiên truyền tiếng gõ cửa của thư ký.

Thế Huân thật cẩn thận đem đầu Lộc Hàm từ chân mình đặt lên sofa, rồi mới nhẹ chân nhẹ tay đứng lên đi mở cửa.

“Xụyt!” Thế Huân đưa ngón tay lên môi, ý bảo thư ký nhỏ giọng một chút.

“Ngô tổng, chỗ văn kiện này cần chữ ký của anh.” Thư ký hạ giọng, đem văn kiện cầm trong tay đưa cho Thế Huân.

Thư ký nhìn cúi đầu nhìn Thế Huân lật xem văn kiện, ngũ quan vẫn như cũ anh tuấn đẹp trai, nhưng mà khí chất cả người đã thay đổi rất nhiều. Trước kia Thế Huân đường hoàng khí phách, khí thế bức người, làm cho người ta có một loại cảm cao cao tại thượng khó tiếp cận. Tuy rằng hiện tại ở trong mắt nhân viên Ngô thị, Thế Huân vẫn như cũ là một Ngô tổng giám đốc lãnh tĩnh quyết đoán, khôn khéo giỏi giang, nhưng lại không có cái loại gian sảo sắc bén ngày xưa, tính tình trở nên tốt hơn nhiều lắm, thậm chí nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng nhiều. Thư ký nghĩ thầm, điều này có thể là do yêu người nên tính tình cũng càng ngày càng giống người đó đi, bởi vì Lộc quản lý ở phòng tài chính kia vừa ôn nhu vừa tốt bụng, cho nên Ngô tổng mới có thể thay đổi nhiều như thế.

Chính vì lần đó đến nhà Thế Huân đưa văn kiện ngẫu nhiên gặp được, làm thư ký trở thành người duy nhất biết mối quan hệ của Thế Huân cùng Lộc Hàm. Mới đầu thư ký cảm thấy Lộc Hàm không xứng với Thế Huân, anh lớn lên vừa xuất chúng gia thế lại tốt. Nhưng Lộc Hàm diện mạo phổ thông gia thế bình thường, thậm chí còn là mồ côi cha, điều kiện so với Quan Lâm, người kết giao lúc trước của Thế Huân thật sự là kém nhiều lắm. Bất quá sau khi Lộc Hàm trở lại Ngô thị, thư ký nhìn thấy cậu mỗi ngày đều chuẩn bị cơm trưa làm cho Thế Huân ăn đến mỹ mãn, công việc ở phòng tài chính cũng xử lý thật gọn gàng ngăn nắp, giúp Thế Huân giải quyết không ít nan đề. Cái nhìn của cô đối với Lộc Hàm lập tức cải biến, có được một người yêu giỏi việc nước đảm việc nhà như cậu, Thế Huân thật sự là tu mấy kiếp mới có vận khí tốt như vậy.

“Ký xong rồi.” Thế Huân đem văn kiện trả lại cho thư ký, lập tức xoay người trở vào văn phòng.

Thư ký cười lắc đầu, Ngô tổng thật là một khắc cũng không muốn rời quản lý a, bất quá nếu mình có được một người yêu tốt như thế, cũng sẽ muốn khắc khắc thủ ở bên cạnh đi.

“Thế Huân.” Lộc Hàm đã tỉnh lại ngồi dậy khỏi sofa, đang cuối đầu sửa sang lại mấy nếp uốn chỗ áo, nhìn thấy Thế Huân đi tới, ngẩng đầu hướng anh ôn nhu mỉm cười.

“Sao không ngủ thêm một lát nữa!?” Thế Huân đi qua giúp Lộc Hàm sửa sang lại quần áo.

“Thời gian không còn sớm, em cũng nên xuống lầu dưới làm việc. Đúng rồi, cơm chiều muốn ăn cái gì!?” Lộc Hàm một bên bận rộn một bên thuận miệng hỏi.

“Chỉ cần là em nấu, anh đều thích ăn.” Sửa sang lại xong, hai người đồng thời ngẩng đầu, Thế Huân ghé qua hôn lên môi Lộc Hàm.

“Em xuống dưới lầu đây.” Lộc Hàm đỏ mặt, ánh mắt cười loan, ở trên gương mặt Thế Huân hôn đáp trả lại một cái, sau đó mới ra khỏi phòng tổng giám đốc đi xuống phòng tài chính.