“Hô… Thích thật…” Sau khi phóng thích Thế Huân thỏa mãn dựa lưng vào ghế sofa, miên man nhớ lại. Lần trước lúc làm tình anh đã muốn cởi bỏ bao cao su, trực tiếp cấm vào bên trong Lộc Hàm, bất quá khi đó cố kỵ cậu là MB, chỉ nghĩ chứ không làm. Lần này nhất thời xúc động quên mang bảo hiểm, chính mình mới nhấm nháp được tư vị mất hồn thực cốt kia. Đến tột cùng có bao nhiêu sung sướng, Thế Huân cảm thấy loại cảm giác này căn bản không thể dùng lời nói để hình dung được.
Dù sao trong khoảng thời gian bao dưỡng này, Lộc Hàm sẽ không dám ra ngoài tìm đàn ông khác, vậy sau này không cần mang bao, mỗi lần đều trực tiếp bắn vào bên trong, loại tư vị này… Chậc chậc… Nghĩ đến đã thấy sướng, Thế Huân còn mỹ mãn mà chậc lưỡi hai cái.
“Ngô… Ngô tổng…” Cùng lúc Thế Huân đang thích chí, Lộc Hàm cũng từ trong dư vị cao trào mà hồi phục tinh thần, cậu có chút kinh hoàng thất thố, bên trong hậu huyệt nóng hầm hập, dính đầy tinh dịch của Thế Huân, mà dương vật chưa nhuyễn xuống cũng vẫn còn ở bên trong. Lộc Hàm bối rối muốn đứng dậy khỏi người anh.
“Đừng lộn xộn! Lỡ không cẩn thận là làm bẩn khắp nhà!? Tôi ôm cậu đi tắm rửa!” Thế Huân quát một tiếng nhíu mày đè lại thân thể đang lộn xộn của Lộc Hàm, thẳng lưng ôm lấy thắt lưng cậu.
Lộc Hàm không ngờ Thế Huân lại muốn ôm mình đi tắm, nhất thời ngẩn ra, thẳng đến khi trên mặt Thế Huân xuất hiện biểu tình không kiên nhẫn mới phản ứng vội vàng ôm lấy cổ anh, hai chân bấu vào trên lưng.
Thế Huân liền dùng tư thế này ôm lấy Lộc Hàm, đứng dậy khỏi ghế sofa đi đến nhà tắm.
Dương vật cắm ở hậu huyệt vì Thế Huân đi đường mà đâm tới đâm lui, làm thân thể mẫn cảm của Lộc Hàm sinh ra một cảm giác khác thường, bất quá hiện tại cậu chỉ quan tâm đến bờ ngực dịu dàng của Thế Huân. Có lẽ đối với anh, ôm cậu đi tắm rửa là vì sợ cậu làm bẩn nhà mình, nhưng đối với Lộc Hàm, có thể được Thế Huân ôm ấp, mà không cần tự tha thân thể mệt mỏi sau khi xuất tinh tập tễnh đến phòng tắm, đã cảm thấy ấm áp và cảm động lắm rồi.
Sau khi vào phòng tắm, Thế Huân để Lộc Hàm xuống đất, rút ra dương vật, tinh dịch liền từ đùi non chảy xuống sàn nhà. Lộc Hàm bối rối đưa tay chặn lấy, lại nhìn thấy nụ cười như có như không của Thế Huân, liền rút tay trở về, quẫn bách đứng một chỗ không biết nên làm sao.
Thế Huân không nhìn Lộc Hàm nữa, tự bản thân đi đến phía dưới vòi sen, thuận tay mở van nước ấm, bắt đầu tẩy rửa thân thể.
Lộc Hàm do dự trong chốc lát mới cẩn thận bước qua đứng bên cạnh anh, bất quá Thế Huân cũng coi như hảo tâm né qua một chút chừa chỗ cho cậu.
“Bên trong… Cậu không lấy ra à!?” Trong phòng tắm chỉ còn lại thanh âm ào ào của tiếng nước, hai người đều im lặng tắm rửa, đột nhiên Thế Huân lại hỏi một câu không đầu không đuôi.
“A!?” Lộc Hàm ngơ ngác nhìn Thế Huân, không hiểu ý của anh.
“Xem ra cậu thật chưa từng cùng người khác không mang bao mà làm, lần đầu tiên nên luyến tiếc tinh dịch của tôi sao, chẳng lẽ còn muốn để lại bên trong cả đời.” Thế Huân dùng ánh mắt trêu chọc liếc nhìn về cái mông của Lộc Hàm.
“Không… Không có…” Lộc Hàm lúc này mới hiểu Thế Huân là đang ám chỉ tinh dịch còn ở bên trong. Trước kia xem phim tám chín phần đều là có đeo BCS mà làm, mà cho dù không mang, thì bình thường cũng đến đoạn bắn tinh là kết thúc. Lộc Hàm căn bản không biết phải lấy tinh dịch bên trong ra như thế nào, tuy rằng bên trong ẩm ướt dính nháp rất khó chịu, nhưng Thế Huân đang ở trước mặt, cậu không thể không biết xấu hổ mà ở đây lấy ra. Hiện tại Thế Huân đã hỏi đến, Lộc Hàm cũng chỉ không tự nhiên mà đưa tay ra phía sau, sờ soạn lung tung nghĩ biện pháp lấy ra.