Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 51: Tách ra



Sáng sớm hôm sau khi bước chân ra khỏi phòng ngủ, Thế Huân không hề bất ngờ khi ngửi được mùi hương bữa sáng từ phòng bếp bay tới.

“Ngô tổng, sớm an.” Lộc Hàm quay đầu nhìn Thế Huân, nở một nụ cười ấm áp.

“Sớm an, đang làm cái gì vậy!?” Thế Huân nhón chân, đi đến bên cạnh Lộc Hàm, nhìn vào thứ đang bận rộn trên tay cậu.

“Đang chiên bánh quẩy.” Lộc Hàm quay đầu lại tiếp tục nhào chỗ bột trong tay, cho đến khi nó mềm và mịn! Lăn thành cây thật dài rồi quét chút dầu, sau đó dùng dao cắt thành những đoạn mì đều nhau, đem hai đoạn mì bắt chéo lại cùng một chỗ, một cây bánh quẩy liền hoàn thành. Lộc Hàm thủ pháp lưu loát, trong chốc lát, trên mặt bàn liền đầy bánh quẩy. Đợi dầu trong chảo nóng khoảng tám phần, mới đem bánh quẩy đã chuẩn bị sẵn bỏ vào, dùng đũa xoay mặt liên tục, đến khi vàng óng thì lấy ra, để qua khay đặt bên cạnh.

“So với bên ngoài bán ăn ngon hơn.” Bánh quẩy mới chiên xong còn thật nóng, nhưng Thế Huân vẫn nhịn không được đưa hai ngón tay bóc lấy, cắn hạ một cái, lớp da vàng sắc bên ngoài cắn vào thật giòn xốp ngon miệng, bên trong lại mềm dẻo có lực, lửa dầu vừa đủ, nồng đậm mùi thơm không nói nên lời lặp tức tràn ra. Thế Huân thật tâm tán thưởng một câu.

“Bên ngoài bán đều là đã chiên qua vài lần dầu, chính mình làm sẽ ăn được hương vị đầu tiên, ít nhất sạch sẽ yên tâm.” Lộc Hàm tiếp tục chiên cái bánh quẩy thứ hai, chậm rãi trở mặt, được khi biến thành màu vàng sắc, mới vớt ra để vào trong khây.

“Có thời gian tôi cũng sẽ học, nói sao thì, cậu cũng không có khả năng nấu bữa sáng cho tôi cả đời.” Thế Huân đã ăn xong một cái, duyện duyện ngón tay, lại cầm lên cái bánh thứ hai cắn xuống.

Lộc Hàm cầm đũa khấy chiếc bánh một chút, kỳ thật em thật sự muốn nấu bữa sáng cho anh cả đời.

Sau đêm đó, thái độ của Thế Huân đối với Lộc Hàm cải biến rất nhiều. Đầu tiên là sửa thói ngang ngược, vênh mặt hất hàm sai khiến lúc đầu, chuyển thành dịu dàng nho nhã khi nói chuyện với Lộc Hàm, cũng không còn ở trước mặt cậu nhắc đến thân phận MB hay việc bao dưỡng, khi tâm tình tốt còn nhìn cậu mỉm cười ôn nhu. Dịu dàng này của Thế Huân làm cho cậu vô cùng cảm động, lại trăm phương nghìn kế đối xử tốt với anh. Mỗi ngày đều làm tốt đồ ăn, món ăn cũng không có trùng lặp lại. Trong lúc hai người ân ái cũng tận lực nhu thuận, chủ động nghênh đón.

Cuộc sống của Thế Huân được Lộc Hàm hầu hạ đến vô cùng sảng khoái, khi ngẫu nhiên nhớ đến chuyện mình cùng Quan Lâm chia tay, trong lòng tựa hồ đã không còn khó chịu. Thế Huân nghĩ mình có thể nhanh chóng quên đi thương tổn này, kỳ thật phần lớn đều nhờ vào công lao của Lộc Hàm, vô luận là dục vọng thân thể, hay là chất lượng sinh hoạt, so với trước kia đều tốt hơn nhiều lắm. Thế Huân thậm chí nghĩ lần đó say rượu nhận lầm đem MB này về nhà, chính mình giống như mèo mù vớ được cá rán, đánh bậy đánh bạ lại mang về một người vừa có năng lực trên giường vừa có thể đi vào phòng bếp, mà cả hai mặt MB này đều làm cho anh thật vừa lòng.

Duy nhất có một điều làm cho Thế Huân không thỏa mãn chính là Lộc Hàm một tuần phải về nhà hai ngày.

Lúc Lộc Hàm nói với anh muốn tối thứ sáu mỗi tuần sẽ về chăm sóc mẹ, Thế Huân sảng khoái đáp ứng ngay. Nhân viên Ngô thị đều được nghỉ hai ngày cuối tuần, cho dù Lộc Hàm là MB được mình bao nuôi, yêu cầu bình thường hợp lý cũng nên đáp ứng, nếu Thế Huân thật là kẻ không hiểu ý người, Ngô thị đại khái cũng đã sớm đóng cửa.

Cuối tuần lần thứ nhất Lộc Hàm về nhà, Thế Huân cảm thấy cuộc sống của mình cũng bình thường như hàng ngày, thừa dịp nghỉ ngơi liền hẹn đối tác làm ăn đi đánh golf, ăn tiệc, chỉ là lúc ở nhà hàng sang trọng ăn cơm, Thế Huân cảm thấy mấy món sơn trân hải vị này lại không ngon bằng mấy món ăn bình thường mà Lộc Hàm làm, nhìn một bàn đầy mỹ thực, Thế Huân thấy thiếu chút hứng thú, lại có chút thực không muốn ăn.

Cuối tuần lần thứ hai Lộc Hàm về nhà, Thế Huân đem bữa sáng mà tối qua cậu chuẩn bị cho anh hâm nóng lại, thỏa mãn ăn xong rồi rời khỏi nhà. Anh cùng khách hàng gặp mặt, tụ họp nói chuyện làm ăn, buổi tối thì đi quán bar uống hai ly thả lỏng một chút. Mãi đến nữa khuya mới tận hứng rã rời trở về nhà. Căn nhà trống rỗng tối như mực, Thế Huân đột nhiên rất nhớ cảm giác khi ôm thân thể ấm áp của Lộc Hàm, lửa tình mãnh liệt lúc cả hai ân ái, càng nghĩ càng tịch mịch khó nhịn, vì không muốn tiếp tục suy nghĩ, Thế Huân vội vọt vào thư phòng mở ra máy tính, nghiêm chỉnh làm việc cả đêm.