Tâm nói đến đâu ấn đầu tôi xuống dưới đến đấy khiến tôi loạng choạng ngã vật ra đất. Đột nhiên có tiếng cậu Hoàng quát lên:
– Mày điên hả?
Cùng lúc đó cô Tâm cũng buông tôi ra, lúc này tôi mới nhận ra cậu Hoàng vừa đẩy cô ta ra ngoài. Cô ta nhìn cậu Hoàng gào lên:
– Sao anh đẩy em?
– Mày xem mày đang làm cái trò gì? Mỗi cái chuyện vặt vãnh này mày cũng định đánh người ta à?
– Đánh thì sao? Nó cũng chỉ là con ở đợ thôi, đánh chết cũng chả sao!
– Mày nói lại cho tao nghe? Mạng người mà mày bảo đánh chết à?
– Mạng gì cái lũ ở đợ này, đã phận ở đợ thì chủ có quyền thích làm gì thì làm
Cô ta vừa dứt lời đột nhiên bị cậu Hoàng tát bốp một phát thẳng vào mặt. Tôi nhìn cậu Hoàng há hốc mồm kinh ngạc. Có tiếng bà cả Hân quát lên:
– Vì một con ở đợ mà mày đánh em mày à?
– Tôi đánh nó vì nó coi thường người làm chứ không vì ai cả, mẹ chiều nó vừa thôi, nó sinh hư rồi đấy
Cậu Hoàng nói xong kéo tôi lên rồi nói:
– Đi về buồng đi!
Cô Tâm đứng đó hậm hực nhìn tôi không cam tâm cất lời:
– Mày ở lại đó cho tao, dọn sạch sẽ đống phở cho tao
Tôi không biết nên đứng đó hay ở lại, không biết nghe lời cậu Hoàng hay cô Tâm. Khi còn đang chần chừ cậu Hoàng quay sang tôi quát lớn:
– Đi về buồng
Ông Hạnh thấy cậu quát liền xua xua tay nói:
– Thôi con Hiên về buồng đi, để đấy tí vú Dần dọn.
Tôi nghe xong liền lủi lủi ra sân, khi ra đến ngoài nghe tiếng ông nói với cô Tâm:
– Mày đã biết thằng anh mày tính tình nóng nảy, cục súc rồi còn cãi lời nó làm gì?
– Sao lúc nào anh ấy cũng bênh người ngoài còn đánh con nữa?
– Thôi thôi, ăn đi ăn đi, nói nữa nó lại đánh cho.
Tôi khẽ thở dài rảo bước nhanh về buồng, vết bỏng lúc này cũng đã dịu lại đôi chút. Tôi rửa qua với nước mát rồi ngồi trên giường nghĩ miên man, thực ra trong lòng tôi cũng lờ mờ đoán ra chị Huệ là người bỏ muối vào bát nhưng chẳng bằng chẳng chứng nên có nghĩ nghĩ vậy chứ đâu dám lên tiếng. Hôm nay lần đầu tiên tôi biết hoá ra cậu Hoàng là người nóng tính, cục súc như vậy. Trước kia là cậu cứu tôi nhưng tôi cũng chưa tiếp xúc nhiều, từ đợt về đây gần như rất ít gặp cậu. Theo lời ông Hạnh nói thì cậu Hoàng vốn tính như vậy từ xưa tới nay rồi, sẵn sàng đánh cô Tâm trước mặt mọi người ắt hẳn không phải dạng người hiền lành rồi. Khi còn đang suy nghĩ miên man thì có tiếng cạch cửa, ban đầu còn tưởng vú Dần không ngờ lại là cậu Hoàng. Cậu Hoàng đưa cho tôi một tuyp thuốc rồi nói:
– Thuốc kháng sinh, cô bôi vào vết thương hôm qua với vết bỏng đi.
Tôi nhìn cậu Hoàng, trước nay chỉ toàn đắp thuốc lá chẳng biết kháng sinh là gì liền hỏi lại:
– Kháng sinh là gì hả cậu?
– Là thuốc diệt vi khuẩn
– Vi khuẩn là gì ạ?
Cậu Hoàng nghe xong chau mày cáu kỉnh đáp:
– Bôi thì bôi đi, hỏi nhiều thế?
Nói xong cậu vứt tuyp thuốc xuống giường rồi xoay người định đi, thế nhưng khi mới đi được hai bước cậu lại quay lại nói:
– Con Tâm nó mà đánh cô thì cứ bảo tôi!
Không đợi tôi kịp trả lời cậu Hoàng cũng đi nhanh ra ngoài. Tự dưng lúc cậu đi khuất tôi mới biết mình đang cười ngẩn ngơ, cậu Hoàng hơi cục súc thật nhưng xem ra ở nhà này đám người ở như chúng tôi chỉ dựa vào cậu mà sống được thôi.
Buổi chiều chị Huệ cũng đã về, tay tôi hơi đau nên dù tôi muốn xuống bếp nấu cơm với vú Dần thì vú cũng không cho đành ra sân quét rác. Lúc tôi mang rác đi đổ bất chợt mợ Linh gọi tôi vào buồng mợ rồi nói:
– Hiên, vào đây dọn giúp mợ đống quần áo này
Bình thường tôi cũng chưa tiếp xúc nhiều với mợ Linh, mấy lần có gặp cũng cảm giác mợ ít nói, kiệm lời nhất trong nhà này. Vả lại dù gì tôi cũng là chị cái Giao nên thực sự với mợ Linh tôi không có thiện cảm nhiều. Thế nhưng tất nhiên tôi không dám cãi mà theo mợ vào buồng. Mợ Linh chỉ vào đống quần áo trong tủ cười nói:
– Mày dọn cho vào bao rồi mang đi vứt cho mợ
Trong này toàn nhưng quần áo đẹp, tuy không phải mới nhưng chất vải rất tốt, đường may chuẩn, lại hợp thời trang. Tôi nhìn đống quần áo tiếc rẻ hỏi lại:
– Mợ định vứt đi à?
– Ừ, chật tủ quá rồi
– Vậy hay mợ cho con? Chứ đồ vẫn đẹp thế này vứt đi phí quá
– Được rồi, mày thích thì cứ lấy đi. Kia có cả mấy đôi giày, thích đôi nào cứ mang về mà đi.
Tôi nhìn mợ Linh, lúc này mới chợt để ý kĩ mợ rất đẹp, có điều vẻ mặt lại hơi xanh, da trắng nhưng có vẻ không khoẻ mạnh mà tai tái. Mợ Linh để mặc tôi nhặt đống quần áo ngồi vào bàn đan chiếc áo, trước kia tôi từng đi đan thuê kiếm tiền, nhìn mợ đan từng đường kim mũi chỉ chợt cảm thấy mợ rất khéo léo. Thấy tôi cứ nhìn nhìn mợ Linh bỗng quay ra hỏi:
– Mày biết đan không?
– Con biết ạ?
– Thế cầm mấy cuộn len này về, lúc nào rảnh đan cho mợ mấy bộ quần áo trẻ con, có gì mợ sẽ trả tiền.
Tôi nghe xong liền ôm đống len đáp:
– Không cần trả tiền đâu, mợ cứ cho con quần áo thừa của mợ là được
Mợ Linh lại cười để lộ hàm răng trắng đều, tự dưng tôi lại thấy mợ hiền hiền, cảm giác về một người vợ cả ác độc, ghê gớm như bà cả nhà lão Hộ cũng tan đi. Nhặt xong đống quần áo tôi liền tha lôi tất cả về, lúc đi qua nhà lớn chợt thấy một người đàn ông đeo túi thuốc lớn ngồi nói chuyện với ông Hạnh ngay gian giữa. Tiếng ông Hạnh cười khà khà cất lên:
– Thế năm tháng rồi là cũng yên tâm rồi phải không bác sĩ? Chứ lần trước hai tháng nó đã sẩy rồi, cả nhà tôi mong cháu đến sốt cả ruột rồi.
– Nói chung là tầm thai này thì thường ít sẩy hơn mấy tháng đầu, ông cứ bảo cô Linh uống thuốc thang đầy đủ như tôi kê là được. Cô ấy khó mới có nên phải giữ gìn cẩn thận, tránh tuyệt đối làm việc nặng, giữ tinh thần thoải mái nữa
Tôi nghe xong nhìn đống len mới biết hoá ra mợ Linh đang có bầu. Có điều do mợ gầy lại cao với lúc nào cũng mặc đồ rộng nên tôi chẳng hề biết mợ bầu đến tận năm tháng rồi. Hèn gì mợ đi đan đồ cho em bé.
Buổi tối ăn xong tôi leo lên giường ngồi đan áo, vú Dần ở bên kia giường khẽ hỏi:
– Đêm rồi không ngủ còn đan móc cái gì ở đây?
Tôi nghe xong liền kể lại việc hôm nay mợ Linh cho tôi quần áo, còn nhờ tôi đan áo em bé. Vú Dần nghe xong cười cười nói:
– Cô cũng biết đan à?
– Vâng, ngày xưa tôi đi đan thuê kiếm tiền đấy vú ạ. Mà vú ơi, mợ Linh lấy cậu Đạt lâu chưa giờ mới có em bé ạ?
– Mợ ấy lấy cậu Đạt năm sáu năm rồi, mấy năm trước có hai lần mợ ấy có thai nhưng được hơn tháng đã sẩy, cũng ngót ba năm rồi giờ mợ ấy mới có lại. Đợt trước cứ ngỡ mợ ấy không đẻ được nữa nên ông bà mới rước mợ Giao về cho cậu Đạt, cũng may trời thương còn thương cho mợ ấy đứa con.
Nghe vú Dần nói tự dưng tôi lại trong lòng hơi xót xa. Có lẽ cả mợ lẫn cái Giao đều chẳng ai muốn sống cái kiếp chung chồng. Cả đêm ấy tôi không ngủ ngồi chiếc áo bằng màu len đỏ chói. Tôi không biết con mợ Linh là trai hay gái nhưng kiểu gì cũng sẽ rất đẹp cho mà xem.
Mấy ngày tiếp theo cô Tâm lên phố huyện đi học, cậu Hoàng đi lên tỉnh nên chị Huệ không sang, cũng vì thế mà tôi cũng thấy ở nhà bình yên hơn hẳn. Mỗi ngày tôi đều tất bật theo vú Dần làm việc, đêm đến lại đan áo cho mợ Linh. Chỉ có một điều khiến tôi buồn buồn là cái Giao bị ốm, con bé ốm suốt hơn một tuần cả ngày cứ nằm trong buồng chẳng ra đến ngoài. Vú Dần dặn tôi không được để lộ chuyện tôi là chị cái Giao nên tôi không dám tỏ ra sốt sắng quá chỉ có thể hỏi thăm em qua mấy người ở. Cũng may cái Giao chỉ ốm xoàng, mùa đông này thời tiết thay đổi liên tục, trước kia ở nhà nó cũng thuộc loại yếu ớt nên chỉ cần trở gió là nằm giường cả mấy ngày trời.
Cuối tuần tôi đan xong ba chiếc áo cho mợ Linh, lúc mang lên buồng thấy mợ đang ngồi nhìn mấy bao tay con con rồi cười tủm tỉm.
Thấy tôi mang áo vào mợ liền móc trong túi ra một sấp tiền rồi nói:
– Cầm lấy, mợ trả công cho mày
Thấy vậy tôi liền xua xua tay đáp:
– Con không lấy đâu, mợ đừng làm thế
– Con dở này, cầm lấy đi, mợ cho
– Dạ, con ở đây cũng có tiêu đến gì đâu mà cần tiền, mợ đừng đưa cho con, con không dám nhận đâu
Mợ Linh nghe xong cười cười lấy hai bộ quần áo mới tinh đưa cho tôi nói:
– Thế thôi, mang hai bộ này về mà mặc
Tôi gật đầu nhận lấy, còn cảm ơn mợ mấy lần. Kể ra trong nhà này trừ cái Giao là em gái tôi ra cũng chỉ có mợ Linh và vú Dần tốt với tôi nhất.
Buổi chiều hôm ấy chị Huệ sang chơi, cậu Hoàng không ở nhà nên chị sang chơi với bà cả Hân một lúc rồi về. Tôi sợ chị nên né không gặp, đến giờ nấu cơm mới lên bếp chuẩn bị thức ăn. Thế nhưng trên nhà bà cả dặn tôi với vú Dần ban nãy có con chuột rơi vào bể nước nên đánh bể rửa ráy thay nước bể đi rồi mới nấu cơm ăn. Vì cái chuyện đánh bể nên tối rất muộn mới có cơm ăn. Ăn cơm xong tôi mang bát ra giếng rửa chợt nhìn thấy cậu Đạt xuống buồng cái Giao, phía trên buồng mợ Linh vẫn thắp đèn, dưới ánh đèn dầu tôi thấy mợ đang ngồi đan áo, bóng mợ cô đơn đến tội nghiệp. Thi thoảng tôi lại thấy mợ cầm chiếc áo lên hít hà. Rửa bát xong xuôi tôi thấy mợ múc nước dưới chum sứ lên cái ấm đất cho thuốc vào để sắc uống. Bụng mợ tuy chưa to quá nhưng sao tôi cứ thấy thương thương, rõ là vợ của một người đàn ông giàu có nhưng trông mợ lại cô quạnh, tiều tuỵ vô cùng. Tôi nhìn sang buồng cái Giao, thương cả em gái mình, con bé còn chưa khỏi ốm nữa, cùng chia sẻ một người đàn ông, rốt cuộc cả hai người đàn bà này có hạnh phúc như vẻ mặt vui tươi mỗi ngày hay không?
Đêm ấy về buồng mà tôi chẳng ngủ được, nghĩ đến cảnh mợ cả một mình lọ mọ đi sắc thuốc tôi cứ thấy buồn buồn. Buồn cho mợ, cho em gái và cho cả chính bản thân tôi. Mãi đến đêm khuya tôi mới thiếp đi, khi đang ngủ chợt nghe tiếng chạy rầm rầm, chợt thấy có ai đó tát nhẹ vào mặt mình. Lúc mở mắt ra vẫn lơ mơ chưa tỉnh còn ngỡ vú Dần gọi mình nên bật dậy hỏi:
– Sáng rồi hả vú?
Tôi không thấy vú Dần đáp lại, chỉ có tiếng khóc nỉ non chợt hoảng hốt mở to mắt. Thế nhưng nhìn xung quanh chẳng thấy ai lại nhắm mắt lại, có điều mỗi lần nhắm mắt tiếng khóc nỉ non kia lại cất lên. Lần này tôi sợ hãi không dám nhắm mắt mà mở to rồi ngồi dậy chạy sang phòng vú Dần. Thế nhưng mới chạy được mấy bước đã ngã uỵch xuống, ngọn đèn dầu cũng tắt phụt, cả đầu tôi đập xuống đất đau như búa bổ, có tiếng mấy người đàn ông cất lên:
– Dội nước vào cho nó tỉnh.
Ngay sau đó một làn nước lạnh xối thẳng lên mặt tôi, tôi mở mắt to mới phát hiện mình đang bị hai tên gia nô lôi xềnh xệch ra sân. Lúc này tôi mới tỉnh hoàn toàn, hoá ra tiếng khóc nỉ non ban nãy là mơ, nhưng… nước lạnh xối lên người là thực. Tôi vẫn chưa hiểu sao mình bị lôi đi liền giãy giụa hỏi:
– Sao hai người lại lôi tôi đi.
Chẳng ai trả lời tôi, trên nhà mấy tên gia nô khác chạy đi chạy lại vội vàng. Có tiếng mợ Linh gào khóc thảm thiết trên hiên, tôi nhìn mợ Linh mặc bộ đồ mỏng tanh hỏi tiếp:
– Mợ Linh, sao mợ lại khóc?
Còn chưa kịp hỏi hết câu bà cả Hân đã lao thẳng vào tôi tát bốp một phát rồi rít lên:
– Đến giờ mày còn hỏi được câu ấy à? Mày to gan lớn mật thật, mày dám cho xạ hương vào đống quần áo của nó khiến nó sẩy thai. Quân khốn nạn, bay đâu, đánh chết nó cho tao!
Tôi nghe xong không thể tin nổi vào tai mình, toàn thân như rụng rời. Mợ Linh vẫn đang khóc, hai tay mợ ôm chặt chiếc áo mợ tự đan rồi mợ lao thẳng xuống tôi bóp chặt cổ gào lên:
– Sao mày lại hại con tao? Sao mày lại gϊếŧ con tao? Tao làm gì mày mà mày ác với tao như vậy? Hôm nay tao phải gϊếŧ chết mày!
Mợ nói đến đâu mợ khóc đến đấy, tiếng khóc ai oán thê lương đau như cắt! Còn tôi… tôi vẫn chưa thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt!
***
Lời tác giả: đầu tuần rồi các chị em tương tác xôm xôm nha.