Hải Đường - Nam Bắc Tây Đông

Chương 3



4.

Ta rất nhớ tam tỷ của ta.

Tỷ ấy khen ta xinh đẹp, dạy ta cưỡi ngựa, dẫn ta ra ngoài chơi, kể chuyện xưa cho ta nghe, thậm chí còn dịu dàng giảng dạy đạo lý cho ta, không có thành kiến với ta dù ta là người Đại Cảnh.

Khi biết ta phải về Cảnh Đô, tỷ ấy chỉ xoa đầu ta, “Tiểu A Tranh của chúng ta trưởng thành rồi.”

Tỷ ấy nói với ta rằng, “A Tranh của tỷ tỷ không kém cỏi hơn bất kỳ cô nương nào, trong lòng tỷ tỷ, muội chính là tiểu cô nương tốt nhất trên thế gian này.”

Đôi khi, ta nghĩ, nếu ta thật sự là muội muội của lục huynh thì tốt biết bao.

Nhưng người ta nhớ thương nhất chính là Vân Huyên.

Lần đầu tiên đến quân doanh, ta đã đem lòng thầm thương trộm nhớ thiếu niên dịu dàng khí phách kia. Chàng có một đôi mắt đào hoa, đẹp vô cùng, rất nhiều cô nương ở Mạc Nam đều thích chàng.

Nhưng ngày nọ, vị tướng quân thiếu niên của Mạc Nam này lại nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng thổi vào tai ta, nói với ta, “A Tranh, ta rất thích nàng, chỉ thích một mình nàng.”

Bởi vậy, lục huynh còn đánh nhau với chàng một trận.

Nhưng trong một trận chiến nhỏ, lục huynh chắn một mũi tên cho Vân Huyên. Huynh ấy nói, muội muội của ta thích ngươi, nếu như ngươi bị thương, A Tranh sẽ rơi nước mắt.

Thức trắng một đêm, ngày hôm sau, ta bất chấp cơn buồn ngủ, tính tìm vài người đến đây nhổ cỏ. Nhưng người của điện Triều Hà đến báo tin, nói rằng công chúa An Hoa phát bệnh, cần phải phối thuốc ngay lập tức.

Điện Triều Hà chính là nơi ở của Tần Ánh, là nơi gần mẫu hậu nhất.

Lúc dao cứa vào người, thật sự đau chết đi được.

Trước kia, mỗi khi ta bị va đập ở đâu, tam tỷ tỷ sẽ cẩn thận bôi thuốc cho ta, Vân Huyên cũng sẽ ở bên cạnh, dặn ta nắm chặt lấy tay chàng.

Nhìn một nửa chén máu bị các thái y kia đổ vào lò không chút do dự, ta bỗng nhiên cảm thấy không đau đến như vậy nữa.

Đúng rồi, ta quay về không phải để hưởng phúc. Bây giờ, ngay cả một cung nữ nhỏ nhoi cũng có thể tuỳ tiện ức hiếp ta.

Đây là tháng thứ ba sau khi ta quay về Cảnh Đô. Cỏ dại trong sân đã được ta thuê người bên ngoài nhổ sạch sẽ, thậm chí, ta còn kêu bọn họ mua một ít hạt giống trồng hoa.

Ta đã quen với việc thường xuyên bị lấy máu. Ta nghĩ, nếu bây giờ có thể trở về Mạc Nam, cho dù miệng vết thương có to đến thế nào, ta cũng sẽ không kêu đau.

Vân Huyên đã cho ta một viên thuốc giả chết, ta vẫn luôn giữ gìn cẩn thận. Ta muốn sống, sống đến khi bọn họ đến đón ta quay về. Nhưng trước khi quay về, ta phải làm một chuyện, một chuyện của riêng ta.

Cơ thể của phụ hoàng càng ngày càng yếu, nghe nói chỉ còn sống được có nửa năm. Nửa năm là đủ rồi. Mỗi khi không thể chịu đựng được nữa, ta sẽ nhìn về phía Tây Nam, tự nhủ với bản thân rằng chờ thêm một chút.

Nào ngờ, trong quá trình này lại phát sinh biến cố.

Ngày hôm ấy, sau khi bị lấy máu xong, trên đường quay về, ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai tiểu cung nữ, nói rằng tướng quân Lăng Vân của Mạc Nam đã bị bắt.

Tướng quân Lăng Vân chính là A Huyên của ta.

“Vị Vân tướng quân đó thật sự rất tuấn tú, cũng tiếc thật.”

Bọn họ đang tiếc cái gì? Là tiếc A Huyên của ta hay sao?

“Khụ… Khụ…”

“A Tranh tham kiến phụ hoàng.”

“Thập tứ à, con… khụ… con đến đây làm gì?”

Nếu là phụ hoàng năm ta 6 tuổi, có lẽ còn nhớ một chút tình thân, nhưng hiện giờ, ở trong mắt người đàn ông tuổi xế chiều này, ta không nhìn thấy chút chân tình nào. Cũng phải thôi, ta là sao chổi, ai đến gần ta cũng gặp xui xẻo, phụ hoàng chỉ muốn cách ta càng xa càng tốt.

Nhưng ta sẽ không để ông ta được toại nguyện.

“Chuyện đã hứa với phụ hoàng, nữ nhi đã làm được. Nhưng phụ hoàng đã hứa với Mạc Nam là sẽ không nhúng tay vào chuyện của Mạc Nam, vậy sao còn phải bắt tướng quân Lăng Vân?”

Ông ta híp mắt lại.

“Con thích hắn?”

“Chuyện này không liên quan đến tư tình nhi nữ. Tướng quân Lăng Vân là chiến thần trong lòng bá tánh Mạc Nam, danh vọng rất cao, phụ hoàng không màng đến hiệp ước giữa hai nước mà đã giam người ta vào ngục, người đời chắc chắn sẽ nói Đại Cảnh hứa mà không giữ lời.”

Đây là lần đầu tiên, ta để lộ nanh vuốt. Có lẽ bọn họ đã quên, ta không phải hoa trồng trong nhà kính, ta là cô nương lớn lên ở Mạc Nam. Ta không phải quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp.

“Trong mắt của con, chẳng lẽ phụ hoàng là người thất tín bội nghĩa?”

“Phụ hoàng, vì sao ngài gọi con quay về, trong lòng chúng ta, ai nấy đều hiểu rõ. Con làm thuốc dẫn của con, ngài làm hoàng đế của ngài. Con chỉ có một nguyện vọng duy nhất, đó là mong ngài không tổn thương đến bất kỳ người nào ở Mạc Nam.”

“Làm càn! Khụ… Khụ… Trong lòng của con, chẳng lẽ quốc gia của con lại không bằng một quốc gia nơi biên cảnh?”

Vốn dĩ đã không bằng.

“Trẫm nói thật cho con biết, là do Vân Huyên cố ý xâm nhập quân doanh, ăn cắp bản đồ phòng thủ toàn thành, muốn khơi dậy tranh chấp trước đó. Kẻ bội ước chính là người trong lòng của con.”

“Hơn nữa, ba tháng kể từ khi con quay về, con cho rằng vì sao chúng ta lại thua trong những trận chiến nhỏ kia? Đó đều là công lao của những ca ca tốt kia của con!”

Sao A Huyên lại xâm nhập quân doanh? Ta muốn đi gặp chàng.

“Vậy phụ hoàng tính xử lý Vân tướng quân như thế nào?”

“Khụ… Hình Bộ nói, hắn rất mạnh miệng, buổi trưa ngày mai sẽ đem ra xử trảm.”

“Dù sao thì, chẳng phải Mạc Nam vẫn còn tướng quân khác hay sao?”

Ta chỉ thấy kinh tởm.

Ông ta có mặt mũi gì suy nghĩ đến đường lui của người khác? Cũng phải, trước kia, ông ta cũng giữ suy nghĩ sẽ có thêm thập ngũ công chúa, thập lục công chúa nên mới bỏ mặc ta ở nơi xa ngàn dặm.

“Phụ hoàng, nếu đã như vậy, nữ nhi khẩn cầu ngài xin được cho nữ nhi gặp lại Vân tướng quân một lần. Lúc ở Mạc Nam, chàng và nữ nhi có tình sâu nghĩa nặng, nữ nhi muốn gặp lại chàng.”

“Sau này không cần phụ hoàng phải giấu diếm nữa, nữ nhi tình nguyện đi hiến tế trời đất.”

“Con biết chuyện hiến tế?”

“Đại Cảnh là quốc gia của A Tranh, A Tranh cũng mong vận mệnh quốc gia được suôn sẻ, đất nước hưng thịnh phồn vinh.”

Lúc nói ra những lời này, ta chỉ hận không thể đâm vào tim mình, nhưng A Huyên của ta không thể chết được, ta muốn đưa chàng ấy về nhà.

Khi rời khỏi, nhân lúc không ai nhìn thấy, ta lén động tay động chân vào chén thuốc của phụ hoàng.
— QUẢNG CÁO —