Hải Chi Sơn lúc này đông nghẹt người, binh sĩ xếp thành hai hàng nối dài từ chân núi lên đến tận nơi đặt tế đàn. Ngọn cờ Đại Nguyên phấp phới bay trong gió, thể hiện được sự uy nghi của Đệ nhất Hoàng triều.
Nghe nói hôm nay Hoàng thượng đặc biệt cao hứng vì lễ tế trời, có vẻ mọi thứ từ đầu đến cuối đều diễn ra thuận lợi.
Lễ tế trời chiếu theo quy củ chỉ là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu lên thắp một nén hương dâng lên cho trời, nguyện cầu Đại Nguyên một đời bình an. Tiếp theo là chuyến đi săn, để thể hiện được sự hưng thịnh của Hoàng triều.
Tế đàn nguy nga tráng lệ nhưng không kém phần uy nghiêm, hương khói nghi ngút tỏa khắp nơi. Nương theo tiếng hô của quan Lễ Bộ Thượng Thư, mọi quy củ được diễn ra một cách trôi chảy. Đế Hậu cùng thắp hương, sau đó là uống một nửa chén rượu rồi hắt lên trời.
Mọi người đều đồng loạt quỳ gối, đến nhìn cũng chẳng dám nhìn thẳng vào bóng lưng của hai người trên cao. Hoàng thất luôn có một cái gì đó khiến người không rét mà run, là cái uy quyền sẵn có.
Hoàng thượng cùng Hoàng hậu một thân long bào, phượng bào triều phục đính kết vàng ròng, từng đường hoa văn rồng bay phượng múa được thêu bằng chỉ vàng thượng hạng, đủ để phô trương được sự giàu có của Hoàng thất.
Nghe nói, Hoàng hậu yếu ớt nhiều bệnh, lâu năm đều ở trong cung ít khi ra ngoài. Hiếm khi mới có dịp được diện kiến dung nhan của ngài. Số lần ít ỏi mà những quy củ bắt buộc Hoàng hậu phải tham chắc là lễ tế trời này.
Phó Văn Đế thu lại chén rượu trong tay, thần thanh khí sảng nhìn một vòng xung quanh, rồi tầm mắt dừng ở trên người của nữ nhân bên cạnh.
Thế gian đồn đại, Hoàng hậu Đại Nguyên được xưng tụng đệ nhất mỹ nhân Hoàng triều, là người tri thư đạt lễ, tinh thông cầm kỳ thi họa. Một câu "tài sắc vẹn toàn" cũng không đủ để hình dung.
Hôm nay nàng khoác lên mình triều phục lộng lẫy xa hoa, càng làm toát lên vẻ thiên chi kiều mị, mỹ nhan xinh đẹp đến choáng ngợp, đến mức nhật nguyệt cũng phải ảm đạm lu mờ. Hoa chẳng dám nở, còn muốn e thẹn lui về sau để nhường chỗ cho người.
Nữ nhân phượng bào đỏ rực, đầu mang phượng quan rũ rèm châu che đi nửa khuôn mặt, nhưng vẫn mơ hồ thấy được dung nhan. Khó dùng từ "mỹ mạo" để hình dung, mi thanh mục tú, cánh môi hoa đào điểm tô son đỏ, trên trán còn điểm xuyết một cánh hoa Phụng Tiên đỏ rực.
Phải để ý kỹ mới thấy được, ánh mắt nàng lúc này hình như có vương chút buồn. Mọi hành động theo đúng quy củ như một con rối gỗ mặc người điều khiển, nhìn như cực kỳ bất mãn.
Cổ nhân từng nói, mỹ nhân khi buồn mới là đẹp nhất, sự u uất hiện rõ qua từng hành động của nàng, tuy vậy vẫn chẳng giảm đi chút nào vẻ mỹ lệ.
Đối diện với mỹ nhân bực này, một đại nam nhân như Phó Văn Đế cũng không mảy may động lòng, hắn nhăn mày nhìn nàng hồi lâu, hừ lạnh một tiếng, nói nhỏ:
"Hoàng hậu còn bất mãn cái gì?"
Hoàng hậu Đại Nguyên, hay còn gọi là Thượng Quan Tử Thanh.
Chỉ thấy mi mắt nàng khẽ rũ, khó có thể nhìn ra là đang có cảm xúc thế nào. Nói chuyện cùng bậc quân vương mà chỉ nhàn nhạt đáp lời theo đúng quy củ:
"Thần thiếp đã làm mọi thứ theo ý ngài, Hoàng thượng hà cớ gì phải nói những chuyện đó ở đây."
Phó Văn Đế nhếch mép cười lạnh, "Hoàng hậu tốt nhất nên làm cho đúng bổn phận của mình, đừng ở lễ tế trời bày ra vẻ mặt đó, bá quan văn võ vẫn còn đang nhìn."
Mi tâm nàng nhíu chặt như chả có ngày thấy được vui vẻ, Thượng Quan Tử Thanh chỉ còn cách khuất phục trước uy quyền, khẽ cúi đầu:
"Thần thiếp đã hiểu."
Làm xong mọi thứ, Phó Văn Đế cũng chẳng thèm nhìn người bên cạnh mình đang như thế nào, cứ vậy mà trực tiếp phất tay đi xuống phía dưới. Để mặc một mình Hoàng hậu ở trên tế đàn.
Viên quan Lễ Bộ Thượng Thư cũng khó xử chẳng biết phải làm sao. Chiếu theo đúng quy tắc thì Hoàng thượng cùng Hoàng hậu phải dắt tay nhau xuống tế đàn.
Nhưng nhìn xem.. Hoàng thượng đúng thực là..
Thượng Quan Tử Thanh mím môi siết chặt nắm tay, tầm mắt dõi theo bóng lưng tiêu sái của nam nhân cao quý kia.
Có những chuyện mà chỉ người trong cung mới biết, Hoàng thượng chán ghét Hoàng hậu ra mặt, vốn đã thất sủng nàng từ lâu. Thậm chí còn từng có lời đồn đãi, Thanh Đàm Cung thực chất chỉ là một cái lãnh cung xa hoa.
Bình thường thì không nói, Hoàng thượng ít ra còn chịu nhìn Hoàng hậu một cái. Nhưng bây giờ thì ngày càng xa cách, đến mức thế này..
Có phải là không chừa cho Hoàng hậu một chút gì mặt mũi?
Tình thế tiến thoái lưỡng nan, Thượng Quan Tử Thanh đứng ngây ngốc trên tế đàn, là tiến không được, lùi cũng không xong.
Đương lúc mọi người đang hoang mang không biết làm thế nào, thì đã có một người tiến lên tế đàn. Giáp sắt vang lên từng tiếng leng keng, đầu gối chạm đất, hai tay cung kính đưa lên, thanh âm nữ tử vang vọng giữa núi:
"Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế thiên thiên tuế. Sắp hết giờ lành, thỉnh ngài di giá tế đàn để chuẩn bị chuyến đi săn."
Quan Lễ Bộ Thượng Thư thở hắt ra một hơi, hình như quy củ cũng không có cấm người khác dắt Hoàng hậu xuống tế đàn, chuyện này xem như hợp tình hợp lý. Người đứng ra lại còn là Hộ Quốc tướng quân, thân phận thế này tạm chấp nhận.. xem như không làm mất mặt Hoàng thất.
Gió lay động thổi qua gương mặt nữ nhân cao quý, đúng là người ở trên cao, kẻ ở dưới. Thượng Quan Tử Thanh có hơi dừng lại, trên mỹ nhan xẹt qua tia khó đoán, tay ngọc chầm chậm vươn đến, đặt vào lòng bàn tay của nữ nhân quỳ gối.
Tư Nhã Tịnh mím môi đứng lên, thật cẩn thận dắt Hoàng hậu bước xuống tế đàn. Quan Lễ Bộ thấy không còn gì nữa, mới nói vài câu kết thúc lễ tế trời.
Chu Phúc ở một bên thấy tướng quân nhà mình như vậy thì cũng hơi khó hiểu. Hình như lúc nãy tướng quân hành động không giống với tính cách thường ngày của ngài.
Thông thường, những chuyện nhà Đế Vương thì tướng quân không xen vào, sao nay lại tới gần Hoàng hậu?
Năm đó, lúc uống rượu mừng đại thắng trận phục kích Phạn Quân, Chu Phúc hắn từng nghe tướng quân nói một câu:
"Những kẻ mang trên mình quyền uy đều coi mạng người như cỏ rác. Bổn tướng quân chính là khinh thường kẻ có tiền có thế."
Theo như những gì hắn hiểu biết về tướng quân, ngài hẳn là sẽ không bao giờ muốn liên quan đến phi tử của Đế vương, càng đừng nói lúc nãy đứng ra giải vây giúp Hoàng hậu.
Lắc lắc đầu, Chu Phúc nghĩ hoài cũng không thông, chỉ đành hướng về toàn quân ra lệnh chuẩn bị khởi hành chuyến đi săn.
Đáng lẽ là Đế Hậu cùng đi săn để thể hiện tình phu thê khắng khít, nhưng Hoàng thượng có lệnh:
"Hoàng hậu yếu đuối nhiều bệnh, không thích hợp chịu cực khổ ở ngoài, vậy nên đặc cách miễn đi săn."
Vì thế nên Hoàng hậu đến đây cũng chỉ là tham gia lễ tế trời. Dưới con mắt của bao nhiêu người đang nhìn, Hộ Quốc tướng quân thành thành thật thật sắp xếp cho Hoàng hậu vào Đình viện nghỉ ngơi theo đúng quy tắc.
Suốt một quá trình đó, chẳng ai nói với ai câu nào.
Tư Nhã Tịnh cung kính hành lễ với Hoàng hậu một lần nữa rồi mới đi ra ngoài. Chu Phúc đến bẩm báo vài câu, đại loại là Hoàng thượng đã đi săn trước rồi, tướng quân mau chóng đi theo hộ giá.
Y dứt khoát leo lên ngựa, kéo căng dây cương rồi xé gió lao vào trong rừng, bỏ lại sau lưng là Chu Phúc khó hiểu lắc lắc đầu.
Mới nãy còn thấy tướng quân vui vẻ cười nói, sao giờ Hoàng hậu vừa đến liền thành bộ dạng hung thần ác sát rồi?
Hắc y nữ tử chẳng quay đầu nhìn lại, hiện tại trong đầu hỗn loạn hàng trăm câu hỏi rối như tơ vò. Hải Chi Sơn núi non hữu tình, y băng qua cánh rừng Bách Tùng rồi dừng lại. Bạch mã mệt mỏi hí dài một tiếng, hình như nó cũng cảm giác được hôm nay chủ nhân tâm tình bất định.
Sắc mặt sa sầm hơn phân nửa, y mạnh mẽ rút ra một mũi tên, kéo căng Nhã Vân Cung hướng lên trời. Những khi muốn bình ổn tâm trạng thì y thường đi bắn cung để giải tỏa. Nhưng sao nay.. mọi thứ thật khác.
Hai tay run run đến dây cung cũng không kéo nổi, một cơn gió lạnh tạt vào mặt bỗng làm y trượt tay. Mũi tên cứ thế mà vô định bay lên trời một cách yếu ớt, rồi mất phương hướng rơi thẳng xuống đất.
Cánh rừng nhuộm một màu buồn chán nản, Tư Nhã Tịnh khẽ rũ mi mắt, hai tay buông thõng, giờ cũng đang không rõ là bản thân mình như thế nào.
Có những chuyện.. chỉ hai người biết.
Có những chuyện.. chỉ mình ta tỏ.
"..."
"Giây phút trùng phùng hóa ngày tàn
Linh hồn mở lối cùng hồng nhan
Tâm tư khép lại không than trách
Người trên là quân, kẻ là thần." *
"Mũi tên của tướng quân đây sao?" Một giọng nói băng lãnh vang lên phá tan sự trầm mặc. Thân ảnh nam nhân long bào cưỡi ngựa tiến đến, trên tay còn cầm theo một mũi tên.
Thấy người vừa đến, Tư Nhã Tịnh nhanh chóng hồi phục tinh thần, vội ôm quyền hành lễ:
"Tham kiến hoàng thượng."
Chắc vì chuyến đi săn này mà Phó Văn Đế giờ trông thập phần cao hứng, hắn giơ mũi tên bạc khắc chữ "Tịnh" đưa đến trước mặt y.
"Ngươi thế nào? Đến mũi tên bắn lạc cũng không biết."
Y nhìn lại mũi tên kia, chính mình bắn nó ra từ lúc nào còn chả nhớ..
"Là.. của thần, không biết tại sao lại ở chỗ Hoàng thượng.."
Phó Văn Đế nhíu mày suy tư hồi lâu, "Ta nhặt được ở cánh rừng bên kia."
"Tạ Hoàng thượng.." Y nhận lấy mũi tên rồi im bặt. Từ trên xuống dưới đều là dáng vẻ khó coi đến cực điểm.
"..."
Những biến hóa này sao có thể qua được mắt thiên tử. Phó Văn Đế ý vị thâm trường nhìn cây cung sau lưng y:
"Tướng quân có biết vì sao năm đó trẫm trao cho ngươi Nhã Vân Cung không?"
Tư Nhã Tịnh khó hiểu lắc đầu, "Mạt tướng ngu muội, không biết Hoàng thượng có ý gì."
Phó Văn Đế thở dài một hơi, chậm rãi nói:
"Trẫm nhìn ngươi lớn lên từ nhỏ, lẽ nào nhìn mặt thì không biết ngươi nghĩ gì sao?"
Lúc này bậc Đế vương đã bỏ bớt phần nào uy nghi của mình, cảm giác thật giống như quay lại mười năm trước. Khi mà thiếu niên mười sáu tuổi tận tay nâng nỡ, dạy cho nữ hài học cách giương cung.
Dĩ nhiên Tư Nhã Tịnh chưa bao giờ quên công ơn dạy dỗ của Hoàng thượng, tiễn pháp của y là do người dạy, Nhã Vân Cung cũng là do người ban.
Tiếng nói của nam nhân trầm thấp vang lên bên tai:
"Muốn làm nên nghiệp lớn, phải có đầy đủ các yếu tố."
Bỗng nhiên có một con huơu chạy ngang qua, Phó Văn Đế nhanh nhẹn rút ra một mũi tên, động tác lưu loát kéo căng dây cung, chuẩn xác nhắm vào cổ của con huơu.
"Trẫm có thể đọc được đạo trị quốc, nhưng không thể liều mạng ở chiến trường."
"Phập!"
Chỉ kịp nghe hươu nhỏ rên lên một tiếng rồi ngã gục, Phó Văn Đế thu lại dây cung, nói tiếp:
"Tướng quân chính là yếu tố mà ta còn thiếu. Giang sơn này trẫm còn phải nhờ tướng quân thu về tay. Trên vai ngươi có trọng trách gì, thời thời khắc khắc không được phép quên."