Tin tức tốt liên tục được truyền về, ước chừng chỉ là một phiến quân giặc Phạn muốn nổi loạn. Nay đã có Hộ Quốc tướng quân đích thân ra trận, thì đại sự bình ổn biên cương chỉ là vấn đề của thời gian.
Nắm được toàn bộ thế cờ trong tay, phần thắng hầu như nghiêng toàn bộ về phía Đại Nguyên. Nhân đó, thiên tử vui mừng mở tiệc linh đình trong cung, lại vì lần trước áy náy với Thừa tướng chuyện để Hoàng hậu bị lạc trong rừng, nên nay đặc cách ưu ái Hoàng hậu nhiều hơn.
Vào đêm trăng tròn, bữa tiệc quyền quý xa hoa của Đế Vương vừa kết thúc, ngài nhìn một lượt cái thẻ bài ở trên bàn, hồi sau rơi vào trầm tư.
Tiểu thái giám thấy vậy thì lên tiếng đốc thúc:
"Hoàng thượng, sắp qua giờ Tý, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.."
Phó Văn Đế lắc đầu khoát tay, "Hôm nay trẫm không có tâm trạng." Rồi hắn mệt mỏi gác tay lên trán, như đang suy nghĩ chuyện gì đó, "Tướng quân rời đi đã được bao lâu rồi?"
Tiểu thái giám hơi bất ngờ, nhẩm tính thời gian một lượt, "Bẩm Hoàng thượng, Tư Nhã tướng quân rời cung đã được một tháng."
Phó Văn Đế nhắm mắt một cách nặng nề, trọng giọng nói khó kìm nén sự ưu sầu:
"Đã một tháng rồi sao.."
Biết Hoàng thượng đã say, tiểu thái giám vội dâng lên khay thẻ bài một lần nữa:
"Hoàng thượng, phía Thái hậu gần đây liên tục đốc thúc ngài mau có long tự, vì Hoàng thất khai chi tán diệp."
Tiểu thái giám liên tục chỉ vào từng thẻ bài khắc tên người, dông dài nói một lượt:
"Ngài xem, tròn một tháng ngài chưa đến thăm Hy Quý Phi, bên Vĩnh Xuân Cung ngày ba bữa đều phái người đến mời. Còn cả Tĩnh Phi, Hòa Phi, Khanh Tần, các vị quý nhân.."
"..."
Hôm nay vì cao hứng nên Phó Văn Đế có uống hơi quá chén, lúc này trông hắn đã ngà ngà say. Gương mặt tuấn mỹ vì hơi rượu mà nhiễm một tầng sắc hồng, ánh mắt hẹp dài khẽ híp lại đầy nguy hiểm, bất ngờ hỏi một câu:
"Trẫm hình như chưa từng lâm hạnh Hoàng hậu?"
Tiểu thái giám giật mình hoảng sợ, tay cầm khay thẻ bài cũng run run:
"Hoàng thượng ngài quên rồi sao.. ngài đã gạt bỏ thẻ bài của Hoàng hậu từ lâu."
Phó Văn Đế gật gù, vì tác dụng của rượu mà hắn thấy hơi mơ hồ:
"Vậy đêm nay triệu Hoàng hậu thị tẩm đi, tránh cho lão cáo già Thượng Quan Tử Thiên lại đến phiền trẫm."
Tin tức nhanh như gió thổi, chớp mắt đã truyền đi khắp Hoàng cung.
Hoàng thượng thế mà lại triệu Hoàng hậu thị tẩm?
Không phải nói Hoàng hậu nương nương ở trong cung chỉ như bình hoa di động, sớm bị thất sủng từ lâu, Thanh Đàm Cung trở thành lãnh cung?
Nay cư nhiên nghe được tin chấn động, không phải Hy Quý Phi thiên chi kiều mị, không phải Tĩnh Phi sắc nước hương trời, cũng không phải Hòa Phi ôn nhu lương thiện.
Mà là.. Hoàng hậu nương nương!
Tin tức này rất nhanh đã đến tai vị chủ nhân của Vĩnh Xuân Cung. Hy Quý Phi lúc đầu còn không dám tin vào tai mình, nàng thậm chí giận dữ làm ầm một trận. Lần trước bị phạt cấm túc một tháng, lại còn phải qua cho Hoàng hậu dạy chép nữ tắc, oán hận này sớm bức nàng ta đến phát điên.
Đêm đó, có cung nhân còn nghe thấy tiếng la hét mắng chửi vang vọng ở Vĩnh Xuân Cung. Đúng là hoa hồng xinh đẹp thì phải có gai, mỹ nhân như Hy Quý Phi mỗi lần tức giận đều khiến người ta sợ phát khiếp.
Ngược lại với khung cảnh u ám của Vĩnh Xuân Cung, thì Thanh Đàm Cung lúc này lại đèn đuốc sáng trưng. Hạ nhân ra ra vào vào liên tục, khẩn trương đến đổ mồ hôi hột.
Thiên a! Mười năm rồi, Hoàng thượng mới bước chân vào Thanh Đàm Cung.
Những tưởng Hoàng hậu sẽ rất vui mừng, nào ngờ nàng chỉ lạnh lùng buông một câu:
"Nhắn với Hoàng thượng, bổn cung trong người có bệnh, không thể hầu hạ thánh giá."
Phó Văn Đế đứng trước Thanh Đàm Cung, ánh mắt mở lớn nhìn vườn hoa hải đường thơm ngào ngạt, càng nhìn lâu sắc mặt hắn càng tối tăm.
"Chẳng trách trẫm luôn ngửi thấy mùi hương này ở trên người tướng quân.."
Ở bên cạnh tiểu thái giám run sợ lắp bắp nói:
"Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu cáo bệnh, nói thân thể không khỏe.. khó bề hầu hạ.."
Ngước mặt nhìn tấm biển Thanh Đàm Cung xơ xác tiêu điều, lại nhìn vườn hoa hải đường nở rộ tươi đẹp. Phó Văn Đế nộ khí xung thiên nhấc chân đạp tung cửa lớn:
"Nữ nhân trong thiên hạ đủ tư cách từ chối trẫm.. xưa giờ chỉ có một người!"
Hắn bước ba bước lớn đi vào trong tẩm cung, đằng đằng sát khí đối mặt thanh y nữ tử, chợt hắn cười lạnh:
"Dĩ nhiên không phải Hoàng hậu."
Thượng Quan Tử Thanh hoảng sợ lui về sau, nhưng vẫn không quên hành lễ:
"Thần thiếp.. bái kiến Hoàng thượng."
Phó Văn Đế nhìn một vòng xung quanh tẩm cung đơn sơ, lại nhìn mỹ mạo của nữ nhân trước mặt có phần bạc nhược, hắn nhếch môi cười:
"Hoàng hậu đón tiếp trẫm thế này sao?"
Hoàng cung có quy củ, hậu phi khi gặp Hoàng thượng là phải trang điểm và mang trang sức trâm cài để thể hiện sự kính trọng.
Thế mà Hoàng hậu..
Thượng Quan Tử Thanh cây ngay không sợ chết đứng, nàng bỏ qua sự sợ hãi của chính mình, bình thản đáp:
"Thần thiếp có bệnh, những quy củ khác không tiện, thỉnh xin Hoàng thượng giơ cao đánh khẽ. Hy Quý Phi muội muội vẫn còn đang đợi ngài ở Vĩnh Xuân Cung. Hà cớ gì Hoàng thượng phải đến gây khó dễ cho Thanh Đàm Cung."
Sắc mặt Phó Văn Đế tối hẳn, hơi thở hắn mang theo hương rượu nồng nặc, bước vài bước đến, bất ngờ tóm chặt bàn tay của nàng:
"Có bệnh? Có bệnh sao còn sức ở đây thêu khăn tay?"
Thượng Quan Tử Thanh giật mình vội giấu khăn tay ra sau lưng, trên đó còn có vài nét hoa hải đường chưa thêu xong.
"Thần thiếp bị chứng rối loạn giấc ngủ, phải tập thêu khăn để điều hòa tâm tính."
Phó Văn Đế cười khẩy một tiếng, "Ha.. trẫm không biết Hoàng hậu còn có sở thích tặng khăn tay cho người khác!"
Thượng Quan Tử Thanh như bị nói trúng tim đen, trên trán sớm rịn một tầng mồ hôi mỏng. Nàng nhìn nam nhân trước mắt này như nhìn Tử Thần đòi mạng:
"Thần thiếp.. không có."
Phó Văn Đế mang đến thứ cảm giác kinh khủng như một nỗi đe dọa đánh thẳng vào linh hồn, "Không có? Đừng tưởng trẫm không biết nàng làm gì sau lưng trẫm!"
Lá gan của Thượng Quan Tử Thanh dù có lớn đến đâu, thì giờ khắc này cũng không chống lại được uy nghi của thiên tử. Nàng sợ hãi quỳ rạp xuống đất:
"Hoàng thượng.. xin đừng.."
"Thượng Quan Tử Thanh! Nàng là nữ nhân ở trong hậu cung của trẫm."
Danh nghĩa hai chữ "phu thê" làm gì cũng là việc thiên kinh định nghĩa. Huống hồ chi đó còn là Đế vương cao cao tại thượng nắm trọn thiên hạ trong tay.
Thử hỏi có kẻ nào mà không khuất phục trước quyền uy?
"Má hồng trơ trọi đêm thâu
Ánh trăng nhành liễu gieo sầu ái nhân
Bách niên vai dĩ quân thần
Thập niên canh lạnh quân ân chốn nào.
Tâm tàn mấy thuở lao đao
Đêm xuân tỉnh mộng cao trào vắng tanh
Ái ân tận cùng nguội lạnh
Xác thịt phiêu tán tiết hạnh điêu tàn."
Duy nhất chỉ một đêm đó, Phó Văn Đế cũng không còn đến Thanh Đàm Cung nữa. Tưởng chừng Hoàng hậu sẽ có cơ hội trở mình. Nào ngờ.. một lần thị tẩm, rồi tiếp tục bị thất sủng.
Hoàng cung được phen dậy sóng như vậy, rồi mau chóng bị dập tắt những tin đồn thất thiệt. Mọi thứ như cũ đi theo đúng quỹ đạo của nó, Thanh Đàm Cung trong mắt người đời đúng là khó thoát khỏi cái bóng "lãnh cung".
* * *
Cùng lúc đó, tin tức tốt ở thành Vãn Xương đến liên tục, e là ngày bình an sẽ không còn xa. Hộ Quốc tướng quân báo về mọi chuyện đã ổn thỏa, Hoàng thượng không cần lo lắng.
Lại không ngờ tới, Hoàng thượng gửi một bức mật thư, trong thư ghi không phải là nội dung gì liên quan đến chiến sự. Mà chỉ vỏn vẹn bốn chữ:
"Khi nào trở về?"
Hộ Quốc tướng quân không trả lời, chỉ sai người gửi về một mũi tên khắc hình đôi cánh.
Hoàng thượng suy xét hồi lâu, không biết nghĩ gì mà hạ xuống đạo thánh chỉ, lệnh Hộ Quốc tướng quân sắp xếp mọi chuyện xong thì lập tức trở về Hoàng thành.
Nơi vạn dặm biên cương xa xôi, Phạn quốc vẫn đang do một tay tướng quân chống đỡ. Nếu bây giờ trở về thì sợ rằng giặc Phạn lại thừa cơ gây họa. Vậy nên.. trên dưới Hoàng cung đều nghĩ đến một chuyện:
Lập Trấn Bắc Vương!
Chức vị Trấn Bắc Vương đúng là không nên để lâu. Cần phải có người đứng ra tiếp quản đại sự.
Buổi thiết triều hôm nay căng thẳng hơn mọi khi nhiều, Thừa tướng luôn giữ vững quan điểm, nhất mực đề bạt một người.
"Hoàng thượng, ngài còn chần chờ gì nữa, trong khi chiến công của Tư Nhã tướng quân cả thiên hạ đều thấy rõ."
Phó Văn Đế siết chặt nắm tay, là thực sự bị ép đến đường cùng, mặt rồng mọi khi bình tĩnh nay cũng khó kìm nén tức giận:
"Thừa tướng nói mọi chuyện nghe thực đơn giản, phong Vương không phải chuyện đùa. Tư Nhã tướng quân cho dù có vùng vẫy đến thế nào thì cũng chỉ là phận nữ nhi. Từ xưa đến nay không hề có tiền lệ nữ nhân được phong Vương."
Thừa tướng là người sống hơn hai kiếp người, lẽ nào những chuyện hồng trần lại không nhìn thấu?
Văn võ bá quan đều đang nhìn vào, Thừa tướng đứng giữa đại điện, cất cao giọng nói một câu:
"Hoàng thượng e là đối Tư Nhã tướng quân có tư tình riêng!"
"Thượng Quan Tử Thiên!" Phó Văn Đế đập bàn đứng phắt dậy, đến giọng nói cũng run run vì tức giận:
"Hồ ngôn loạn ngữ! Khanh có biết mình đang nói gì không?"
Thừa tướng chợt cười lạnh, nói giọng châm chọc:
"Hoàng thượng nhất mực không phong Vương cho tướng quân, không phải là chỉ muốn giữ tướng quân ở lại bên mình sao? Ngài đang tham vọng một tay thâu tóm tướng quân. E rằng hậu cung sắp có thêm một vị phi tần."
Đương lúc hai bên đang ở trong trạng thái cực kỳ căng thẳng, thì lại bất ngờ đón nhận một tin như sét đánh ngang tai.
"Khởi bẩm Hoàng thượng! Phía Thanh Đàm Cung báo tin tới, nói.. nói.." Tiểu thái giám hớt hải từ bên ngoài chạy vào đại điện, gấp gáp đến thở không ra hơi, mãi mới thốt ra thành câu:
"Hoàng hậu nương nương đã mang long thai!"
"Cái gì?" Thừa tướng là người phản ứng đầu tiên, vội dừng lại tình thế giương cung bạt kiếm hiện tại, lão trợn trừng hai mắt hỏi lại tiểu thái giám:
"Mọi chuyện là thế nào?"
Tiểu thái giám qua cơn kinh sợ, lúc này mới len lén liếc nhìn thiên tử trên cao, ngập ngừng nói:
"Đã tra trong sổ ghi chép.. thời gian hoàn toàn trùng khớp. Cách đây một tháng Hoàng thượng có đến Thanh Đàm Cung."
-
Dịch thơ:
Người đẹp ngồi một mình trong đêm
Nhìn ra chỉ thấy trăng lên cao, lồng vào bóng liễu, đêm khuy cô đơn
Trăm năm vai vế kẻ trên người dưới không phải phu thê
Mười năm lạnh lẽo từng đêm, không biết tình cảm của vua ở đâu