Về đến phòng bệnh, giây phút cánh cửa vừa đóng lại, Khương Quân đã bị Trình Hoài đè lên cửa, mạnh bạo mà hôn. Tay anh để trên ngực Trình Hoài theo thói quen, nhưng lại chẳng dùng được chút sức nào.
Anh ngẩng đầu lên, gắng sức đón ý hùa theo Trình Hoài, eo bị ôm chặt, gáy cũng bị Trình Hoài giữ chặt lấy không có sức chống cự, Khương Quân bối rối, trợn tròn mắt nhìn Trình Hoài, cùng lúc đó trước mắt hiện lên những khoảng sáng tối. Nhưng anh vẫn cố gắng tập trung tinh thần, cẩn thận ngắm nhìn gương mặt Trình Hoài.
Nếu Trình Hoài không dừng lại thì anh cũng sẽ không kêu lên tiếng dừng…
“Khương Khương…”
Trong cơn mơ màng, Khương Quân nghe thấy Trình Hoài gọi tên mình, anh cảm giác mình rơi vào một cái ôm ấm áp, Trình Hoài khẽ cau mày, nhận ra Khương Quân không ổn lắm, “Không thoải mái sao?”
Giữa bầu không khí mập mờ ấm áp, Khương Quân dùng ngón tay xoa mi tâm, còn chưa kịp đáp lại, một cơn choáng lại tấn công anh. Anh cảm thấy chân mình mềm nhũn, không thể không dựa vào người Trình Hoài, khó chịu nhắm mắt lại tựa vào vai hắn, “Chóng mặt.”
Trình Hoài không nói hai lời ôm lấy Khương Quân lên, nhẹ nhàng đặt anh lên giường, cời giày đắp chăn lại cho anh.
“Cục cưng, xin lỗi anh, em vui quá nên hơi vội vàng, để em gọi bác sĩ tới…”
Khương Quân vùi nửa đầu vào chăn, chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài, tranh thủ lúc bác sĩ kiểm tra cho mình, mắt không chớp đánh giá Trình Hoài.
Trước kia lúc Trình Hoài ngủ, Khương Quân từng lén sờ qua gương mặt của hắn, chỉ có thể đoán được đại khái đường nét của hắn, sống mũi cao, xương cằm góc cạnh. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy Trình Hoài, anh mới phát hiện hắn còn đẹp hơn so với anh tưởng tượng gấp trăm lần, cung mày sắc nét, đôi môi đầy đặn và còn có cả môi châu* như ẩn như hiện.
*hình minh họa môi châu đây, không biết bên Việt mình gọi là gì nên toy để nguyên. Minh họa thực tế mời mọi người tìm hình của Dịch Dương Thiên Tỉ, sợt Baidu cho môi châu hiện ra ảnh của ẻm đầu tiên luôn:v
Khương Quân nhớ lại dáng vẻ khi nãy Trình Hoài hôn mình, rồi lại nhìn đôi môi quyến rũ hấp dẫn kia, núp trong chăn cười trộm. Không nghĩ tới lại bị Trình Hoài bắt tại trận.
Trình Hoài nén cười, mặc dù bé ngốc ngoài miệng nói không có gì, nhưng khi đối mặt với mình thì ánh mắt lại trốn tránh tai cũng đỏ ửng hết cả lên, chẳng cần nói cũng biết, cục cưng Khương Khương của hắn đang xấu hổ.
“Mệt không?”
“Hơi hơi.”
“Vậy anh ngủ một chút đi.”
Trình Hoài vừa nói, vừa xoay người định đi, nhưng giây tiếp theo, bé ngốc đúng như dự đoán nắm lấy tay hắn.
“Sao thế?”
“Em cũng ngủ…” Khương Quân nói nhỏ, “với anh đi.”
Cứu, mạng.
Trình Hoài cảm thấy mình sắp xịt máu mũi rồi, bé ngốc xấu hổ sao lại đáng yêu thế này!