Hải Mặc

Chương 3



Dường như lập tức, Giản Dương đứng lên muốn đi ra ngoài, đi thẳng đến cửa nhà ăn bị gió lạnh thổi, mới vòng trở lại, cố gắng khoác lên người chiếc áo lông dày khoác trên ghế dựa.

Trước cửa nhà ăn có mấy chiếc taxi trống xếp thành hàng chờ bên lề, Giản Dương chọn bừa một chiếc, kéo cửa xe ra ngồi vào, tuyết và gió lạnh cũng theo đó thổi vào khiến tài xế giật mình, mở miệng bắt chuyện với anh.

“Tiên sinh, ngài muốn đi đâu?”

“Đến bờ biển.”

Giản Dương đáp.

Tài xế trung niên khởi động xe, đợi nửa ngày cũng không đợi được lời nói phía sau của Giản Dương, liếc nhìn Giản Dương qua gương chiếu hậu: “Tiên sinh, ngài phải nói ra một địa điểm thể hơn. Ba mặt của thành phố S đều giáp biển, ngài nói như vậy tôi không biết chạy đến đâu.”

Giản Dương sửng sốt một lúc, mới từ từ trả lời: “… Tôi nghĩ một tý đã…”

“Cộc cộc.”

Có người gõ nhẹ vào cửa sổ xe.

Giản Dương vừa nghiêng đầu sang đã thấy một gương mặt quen thuộc với góc cạnh rõ ràng. Anh mở to mắt nhìn, đẩy cửa xe ra, cất giọng như không rõ, gọi nhẹ người đàn ông một tiếng.

“… Phó tiên sinh?”

“Ừ, là anh.”

Lồng ngực Phó Tranh phập phồng dữ dội, lúc nói chuyện phả ra một hơi khí trắng lớn. Tóc mái vốn được vuốt ngược về sau giờ đều bị đổ xuống trước, lộn xộn trên trán, khiến hắn trông trẻ ra vài tuổi. Hắn thò người vào nói mấy câu với tài xế, đóng cửa xe, taxi đã chạy đi mất.

“Này…” Giản Dương nghi hoặc lẫn bất mãn mà trừng Phó Tranh một cái, còn chưa kịp đặt câu hỏi, đã bị hấp dẫn bởi những tia sáng phản chiếu lấp lánh trên trán Phó Tranh. Anh vươn ngón tay thử chạm thử, sau đó nhìn đầu ngón tay một chút.

“Phó tiên sinh, anh toát mồ hôi… Nhưng hôm nay trời rất lạnh mà.”

“A, vậy ư ” Phó Tranh giữ cho hơi thở ổn định lại, miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng chỉ tạo ra một độ cong méo mó không được gọi là nụ cười: “Có thể là không khí trong phòng ăn quá nóng. Em đừng gấp gáp, chờ anh một chút. Anh lái xe đưa em ra bờ biển.”

Nói rồi, hắn lại đưa tay cầm lấy tay Giản Dương một lần nữa. Nhưng điều khiến Giản Dương nghi hoặc chính là, bàn tay ấm áp lúc trước của người đàn ông, lúc này còn lạnh hơn cả chiếc đồng hồ điện tử trên tay Giản Dương.

Anh đi theo phía sau Phó Tranh, trở về nhà ăn một lần nữa trước anh mắt dò xét của người khác. Trên mặt đất, bên cạnh chỗ ngồi ban đầu của hai người vốn đặt một túi mua sắm bằng giấy kraft, có mấy lọ màu nước lăn ra. Phó Tranh cúi người nhặt mấy viên lị màu, dùng một tay ôm túi giấy vào trong lồng ngực rồi chuẩn bị kéo Giản Dương rời khỏi.

Sau khi đi mấy bước, Giản Dương đột nhiên dừng lại, rút cổ tay ra khỏi bàn tay Phó Tranh.

“Chờ một chút.”

Giản Dương không đợi Phó Tranh trả lời, tự nhiên đi đến chiếc bàn trống bên cạnh, khom lưng nhặt lên từ bên dưới ghế một chai nước khoáng rỗng, đưa tới trước mặt Phó Tranh: “Cái này chắc cũng là anh?”

Phó Tranh hơi giương miệng muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ trầm mặc nhận lấy chiếc chai rỗng kia con, bỏ vào trong túi mua sắm.

“Tiên sinh, điểm tâm ngọt tráng miệng của ngài…” nhân viên phục vụ bưng món tráng miệng đẹp mắt lên, mở miệng dò hỏi Phó Tranh: “Cần gói lại cho ngài không ạ?”

Phó Tranh nghiêng đầu nhìn Giản Dương, Giản Dương hết sức chuyên chú mà nhìn ngoài cửa sổ, dường như cuộc đối thoại diễn ra ở đây đều không liên quan đến anh. Anh chăm chú nhìn vào những bông tuyết đang bay bằng một ánh nhìn dịu dàng, tràn ngập linh động, lại không thể dự đoán.

“Không cần.” Phó Tranh lắc đầu một cái, trước khi Giản Dương xoay người lại thúc giục, kéo lấy tay Giản Dương một lần nữa

“Chúng ta đi thôi, ra bờ biển.”

——

Tháng mười hai này, bờ biển không có một bóng người, ngay cả cửa hàng quà lưu niệm gần đó cũng không mở cửa, hàng loạt các cửa hàng đều đóng cửa tạo nên quang cảnh rất tiêu điều.

Khi Giản Dương ôm dụng cụ vẽ tranh xuống khỏi xe, trên bờ cát đã có một lớp tuyết trắng mỏng. Tuyết mỏng và cát mịn hòa vào nhau, phản xạ với ánh sáng mờ mờ xuyên qua tầng mây, toả ánh sáng óng ánh trên con đường ven biển.

Phó Tranh mang giá tranh và ghế xếp, đi theo vết chân Giản Dương lưu lại, để lại trên bờ cát hai chuỗi vết chân.

Giản Dương đi dọc theo bờ biển một lúc, ngừng lại ở một chỗ cạnh cồn cát, nhìn quanh bốn phía một vòng, vẫy vẫy tay với Phó Tranh, nhận lấy giá tranh.

Anh đặt giá tranh ra một cách thuần thục, bày công cụ gọn gàng dưới chân, không nhịn được nhíu mày — phong cảnh thích hợp, gió biển cũng không lạnh lắm, nhưng mà tuyết rơi vào giấy vẽ thì phiền rồi. Nhưng nếu như vậy mà từ bỏ, tthif cũng khó tránh khỏi có phần không cam lòng.

Giữa lúc Giản Dương rơi vào tình thế khó xử lúc, đỉnh đầu bỗng có bóng tối. Anh ngạc nhiên ngẩng đầu, thì nhìn thấy đỉnh đầu được che bằng một ô lớn màu trắng và xanh, đường nét in lên ô trang trí, có in cả nhãn hiệu của một hãng thực phẩm nào đó.

Giản Dương không nhịn được bật cười, đỡ lấy cán ô giúp Phó Tranh, nhìn người đàn ông mang giày Tây vụng về cố định chiếc ô lớn: “Phó tiên sinh, chẳng lẽ anh lấy cái ô che nắng của tiệm nước giải khát tháo ra à?”

Phó Tranh dừng động tác, vẻ mặt khó xử vừa lóe ra rồi biến mất.

“… Mượn dùng một chút, trước khi đi sẽ trả lại.”

“Cảm ơn” khi nói chuyện, nụ cười trên mặt Giản Dương vẫn không tắt “đại ân giúp đỡ.”

Dưới sự hợp tác của cả hai, cán ô lớn rốt cục đứng vững trên bờ cát. Giản Dương bắt đầu tập trung tâm thần vào phong cảnh trước mắt và giấy vẽ, mà Phó Tranh thì lại ngồi trên cồn cát bên cạnh anh, tầm mắt dừng lại trên người Giản Dương không lệch một li.

Phó Tranh chỉ hiểu qua loa về nghệ thuật, chủ nghĩa lập thể và chủ nghĩa biểu hiện, đối với tác phẩm hội họa cũng chỉ có mấy đơn giản thô bạo kinh điển nhãn mác trong đầu mà thôi — trường phái ấn tượng, trường phái dã thú, chủ nghĩa lập thể, chủ nghĩa biểu hiện. Mãi đến khi quen biết Giản Dương, Phó Tranh mới bắt đầu học cách đọc hiểu nội dung và tình cảm ẩn chứa từ những kia tác phẩm hội họa kia.

Hắn cũng không phải muốn hiểu những bức tranh kia.

Hắn chỉ muốn hiểu Giản Dương.

Sau đó, Phó Tranh cũng nhận ra rằng, cho dù hắn có nghiên cứu những thứ này bao nhiêu đi nữa, lúc vẽ tranh, Giản Dương vẫn cách hắn rất xa. Lúc Giản Dương vẽ tranh luôn rất tập trung, hoàn toàn chìm đắm ở một thế giới tinh thần nào đó mà Phó Tranh không biết, chuyện mà Phó Tranh có thể làm chỉ có đứng một bên nhìn mà thôi.

Rồi sau đó, hắn học được cách chờ đợi.

Phó Tranh nhìn Giản Dương vẽ từng nét từng nét màu lên tranh – biển, trời, tuyết, cát, còn có gió. Thế giới trong tranh đang dần hiện ra, càng thêm trong suốt mỹ lệ hơn cả hiện thực. Thời gian lặng lẽ trôi qua, không biết từ lúc nào, tuyết đã ngừng rơi, mây đen tản ra, đường viền ánh mặt trời lúc hoàng hôn hiện ra. Trên giấy lại được vẽ thêm một vệt sắc màu cam hồng ấm áp.

Giản Dương đặt bút vẽ qua một bên, thư giãn vai mấy cái, rồi thở phào một hơi.

“Màu nước này thấm khá chậm, phải phơi lâu một lúc.” Giản Dương đạp lên vết chân hằn trên tuyết của Phó Tranh, ngồi xuống sát bên Phó Tranh: “Anh có lạnh không?”

Anh liếc nhìn chiếc áo bành-tô của Phó Tranh, suy nghĩ một chút, cuối cùng cởi chiếc khăn quàng trên cổ xuống đến đưa qua. Cổ tay áo lông của Giản Dương vẫn che đến sống mũi anh, còn thêm chiếc mũ rất lớn, khăn quàng cổ cũng không quan trọng lắm.

“Anh kiên nhẫn thật đây. Trước Tiểu Vân theo tôi vẽ tranh, mới chốc lát nó đã ngồi không yên.”

Phó Tranh nở nụ cười: “Tính tình của nó rất nóng nảy. Anh thì khá biết chờ đợi.”

“Biết chờ đợi à?” Giản Dương híp híp mắt, nụ cười nhẹ nhàng trên môi phai nhạt, sau đó mắt không hề nhìn Phó Tranh, mà là hướng tầm mắt về mặt trời lặn trên mặt biển trước mặt một lúc lâu.

“Phó tiên sinh, anh thật sự rất kỳ lạ.”

“Tại sao?”

“Bởi vì, chuyện giống như chờ đợi, hoàn toàn không có biết hay không biết, chỉ có xem ai thụ động hơn, kiên nhẫn hơn.”

Đôi mắt Phó Tranh co lại, quay đầu nhìn thẳng về Giản Dương. Hắn nhìn Giản Dương đầy thắm thiết, muốn tìm ra được manh mối gì đó từ khuôn mặt tuấn tú kia, sâu trong đôi mắt đen láy và sâu thẩm kia như đang dấy lên một ánh lửa nhỏ nhoi.

Cảm nhận được tầm mắt bên cạnh, Giản Dương nghiêng đầu sang, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Phó Tranh. Điểm sáng trong đôi mắt bình tĩnh của Phó Tranh chập chờn một lúc rồi chầm chậm biến mất. Đường nét khuôn mặt của hắn có một tia run rẩy nhỏ bé, thoáng qua rồi khôi phục như thường.

“… Anh không biết. Xin lỗi.”

Giản Dương cong đôi mắt, dường như muốn cười: “Tại sao phải xin lỗi? Mỗi người đối với mình đều sẽ có chuyện không biết. Tỷ như tôi… Lúc trước tôi nghe qua một giai điệu, rất quen tai, nhưng làm sao cũng không nhớ ra tên” Anh tiện tay nắm một nắm cát mịn, lơ đãng thổi mấy cái, mang theo hơi lạnh từ xoang mũi thổi ra: “Nhưng điều kỳ lạ đó là, tôi nhớ được anh đã từng nói cho tôi biết tên bài hát này lúc ở trong phòng ăn… Không, không đúng, là lúc xem phim, đúng, là lúc đang xem phim…”

Tiếng nói Giản Dương dần dần yếu xuống, rồi nhanh chóng khôi phục rõ ràng ” Anh xem, tôi đối với mình cũng có rất nhiều chuyện không biết. Tôi không biết mình cuối cùng đã nghe bài hát này ở đâu, không biết lúc đó cuối cùng tôi ở phòng ăn hay đang ở rạp chiếu phim, cũng không biết mình trước đây có từng quen biết anh không. Nhìn xem, anh biết về tôi rất rõ, mà tôi, tôi căn bản không biết anh là ai.”

“Nơi này bỗng nhiên trở nên rất loạn, tôi cảm thấy hơi sợ.” Giản Dương cười, chỉ chỉ đầu mình, tiếng nói đột nhiên tăng cao: “Anh đừng nên nhìn tôi! Tôi nói tôi cái gì cũng không biết!”

Toàn thân anh run rẩy không cách nào tự kiềm chế.

“Anh biết.”

Phó Tranh dùng sức đè lại bờ vai đang từ từ căng thẳng của Giản Dương, tiếng nói khàn khàn lập lại: “Anh biết.”

“Bài hát đó tên là < How long will I love you >, anh nói cho em biết tên bài hát lúc chúng ta đang ở phòng ăn.”

Hắn dừng lại một hồi, rồi vững vàng nói tiếp:

“Trước hôm nay, em không quen biết anh. Anh là anh của Phó Vân, chỉ là anh của Phó Vân. Đừng sợ, anh sẽ không làm em tổn thương.”

Hắn cứ thế lặp đi lặp lại câu nói đó, mãi đến khi Giản Dương thoát khỏi sự hỗn loạn trong đầu, tập trung chú ý đến nội dung câu nói của hắn.

Đôi mắt hỗn loạn của Giản Dương cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại.

“… Phó tiên sinh, anh sao vậy?”

Anh hơi nghi hoặc nhìn vào bàn tay đang đặt trên vai anh của Phó Tranh, rồi đưa mắt nhìn về đường chân trời phía xa xa. Mặt trời đang dần chạm đến mặt biển mênh mông.

“Đẹp quá.”

Phó Tranh giảm lực trên tay, buông vai Giản Dương ra, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt. Lại không ngờ, cùng lúc này, Giản Dương bỗng thay đổi ánh nhìn, cũng nhìn vào hắn.

Giản Dương nhìn vào đôi mắt Phó Tranh bằng cái nhìn đặc biệt nghiêm túc. Đôi mắt sâu thẳm và dịu dàng của người đàn ông, khiến anh cũng có cảm giác…

“Phó tiên sinh, anh thích tôi ư?”

Mặc dù là câu hỏi, nhưng Giản Dương có một loại tin chắc đối với đáp án của vấn đề này.

Đúng như dự đoán, câu trả lời của Phó Tranh như những gì anh đoán, một câu trả lời không có quá nhiều do dự.

“Đúng vậy. Lần đầu vừa nhìn thấy em, anh đã thích em.”

“Cùng người mình yêu bên nhau ngắm mặt trời lặn, hẳn là một chuyện rất hạnh phúc. ” Giản Dương nở nụ cười, xoa nhẹ hạt cát trên tay. “Thời gian hai người ở bên nhau thật quý giá biết bao.”

Phó Tranh cố gắng giữ nụ cười nhạt trên môi, khẽ vuốt cằm, thể hiện đồng tình với Giản Dương: “Em nói đúng.”

“Nếu vậy…” Giản Dương quay đầu đi, rồi một lần nữa dời tầm mắt về phía mặt biển, giọng điệu ôn hòa thanh đạm.

“Anh cũng không cần rơi lệ nữa.”