*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mẫn Tuế vốn tưởng rằng lần gặp tổng giám đốc Lục sau phải không biết là đến năm nào tháng nào, ai ngờ ngay lúc cậu vừa chuẩn bị quẳng cu nhóc lên giường để anh cu tự sinh… À không, để anh cu tự chơi thì “dưới tầng” vang lên tiếng gõ cửa.
Mẫn Tuế để cu nhóc ngoan ngoãn chờ ở trên giường còn mình thì xách dép xuống cầu thang. Cửa vừa mở ra thì thấy Tổng giám đốc Lục.
“Rầm” một tiếng, Mẫn Tuế đóng cửa lại.
Đậu? Sao Lục Nhiên Trí lại tới? Chẳng lẽ vì khiến cậu và cu nhóc dọn qua mà dẫn người vận chuyển dọn nhà đến uy hiếp cậu?
Mẫn Tuế suy nghĩ một chút, chờ một hồi, mới vừa rồi không phải là cậu cho Lục Nhiên Trí cơ hội thể hiện cái gì gọi là đạp bay cửa đâu nhá?
Lục Nhiên Trí đứng ngoài cửa, nhìn cánh cửa mở ra một khe hở, Mẫn Tuế thò đầu ra ngoài nhỏ giọng thầm thì: “Tổng giám đốc Lục sao anh lại tới đây?”
Mẫn Tuế mở rộng cái khe cửa ra hơn một xíu, thấy sau lưng hay bên cạnh Lục Nhiên Trí đều không có người, có hơi tò mò, “Tổng giám đốc Lục này, anh đến một mình đó à?”
Lục Nhiên Trí bất lực nhìn con rùa đen nhỏ này, vươn tay đẩy cái đầu rùa đen, nói: “Đi vào rồi nói.”
“Ò.” Mẫn Tuế mở rộng cửa để Lục Nhiên Trí đi vào. Sau khi đóng cửa lại lướt qua Lục Nhiên Trí chạy lên gác bế cu nhóc xuống.
Lục Nhiên Trí đang quan sát căn phòng, thấy Mẫn Tuế ôm cu nhóc xuống thì hỏi: “Sau khi cậu quay lại cậu vẫn ở đây à?”
“Ừ.” Mẫn Tuế đặt cu nhóc xuống, vỗ cái mông nhỏ của cu cậu một cái.
Lục Nhiên Trí vừa ngồi xuống sô pha. Cu nhóc lạch bạch đi đến, nhóc còn nhớ anh là bố đó, đi đến bên rất vui vẻ mà chia sẻ đồ chơi của mình cho bố chơi nha.
Cu nhóc trèo lên ghế sô pha, khoanh đôi chân ngắn ngồi bên cạnh Lục Nhiên Trí, vô cùng nghiêm túc chơi đồ chơi.
Mẫn Tuế định rót cho Lục Nhiên Trí một cốc nước, kết quả lại phát hiện ra hình như trong nhà không có cốc giấy. Ngẫm nghĩ một hồi, đi moi một hộp sữa bò trong đống quà vặt của cu nhóc ra đặt trước mặt Lục Nhiên Trí.
Sữa bò QQ Tinh Ích Trí.
Lục Nhiên Trí nhìn sữa bò: “?”
Mẫn Tuế tỉnh rụi: “Có qua có lại. Nhà tôi không có nhiều cốc, tổng giám đốc Lục cứ uống sữa tươi nhé. Sữa bò này cu nhóc thích lắm đó.”
Cu nhóc thấy sữa bò để trên bàn, cái mông nhỏ dịch dịch lên vươn tay muốn lấy thì lại được một đôi tay mạnh mẽ có lực ôm lại.
Cu nhóc chết lặng nhìn Lục Nhiên Trí.
Mẫn Tuế ngồi trên thảm, đặt hộp sữa ra xa một chút rồi nói với cu nhóc: “Anh vừa mới uống một hộp rồi đó, không được uống nhiều đâu.”
“Bá ba…” Cu con tủi thân nhìn ba nó.
Mẫn Tuế: “Gọi ba cũng vô dụng.”
Lục Nhiên Trí nhìn một lớn một nhỏ qua lại này, trong mắt lóe lên một ý cười.
Cu nhóc động cái thân nhỏ quay lưng về phía ba, bày tỏ bé đây đang rất không vui.
Mẫn Tuế mặc cu con không vui, quay đầu hỏi Lục Nhiên Trí: “Tổng giám đốc Lục à, anh tìm tôi có chuyện gì thế?”
Không đợi Lục Nhiên Trí trả lời, Mẫn Tuế đã liên thanh hỏi tiếp: “Sao anh lại biết nhà tôi thế? Tôi nhớ là có lưu lại danh thiếp hay giấy ghi chú gì ở phòng làm việc của anh đâu nhỉ.”
Lục Nhiên Trí: “…”
Lục Nhiên Trí mặt không cảm xúc nhìn Mẫn Tuế.
Mẫn Tuế: “Ok tôi ngậm miệng, mời anh nói.”
“Tra thôi.” Lục Nhiên Trí đỡ lấy cu nhóc định leo xuống ghế sô pha, thẳng thừng nói cho Mẫn Tuế biết.
Mẫn Tuế “À” một tiếng, rõ ràng không quan tâm đến việc Lục Nhiên Trí tra tìm kiểu gì.
Mẫn Tuế thấy vẻ mặt Lục Nhiên Trí có hơi lo lắng thì cười nói: “Tổng giám đốc Lục à anh không cần căng thẳng như vậy đâu. Có phải lần đầu anh cu leo lên leo xuống đâu mà, dân lành nghề đó. Đúng không Mẫn Diệc?”
Cu nhóc nghe thấy ba gọi tên đầy đủ của nhóc, ngoảnh đầu lại nhìn Mẫn Tuế: “Bá ba?”
Mẫn Tuế ăn ốc nói mò: “Đó anh xem, con trai anh cũng bảo đúng đấy.”
Lục Nhiên Trí: “…” Có lẽ anh có thể mường tượng được sau này Mẫn Diệc lớn lên sẽ có tính tình gì rồi.
Cu nhóc rất thích ba nó, cũng thích nhất là nép vào vòng tay của ba. Mẫn Tiểu Diệc thò tay vào cái túi áo nhỏ, lần sờ một hồi mãi mới mò ra một viên kẹo trái cây, sau đó chìa tay về phía Lục Nhiên Trí xòe ra, chiếc kẹo trái cây màu cam nằm trong lòng bàn tay nhóc.
“Bó, ăm.” Cu nhóc nhìn Lục Nhiên Trí nói.
Mẫn Tuế sững sờ nhìn kẹo trái cây trên tay cu nhóc, hỏi: “Mẫn Tiểu Diệc, con lấy kẹo từ đâu ra đấy?”
Cu nhóc nghĩ một hồi, nói: “Pà, cho bá với, bé đó!”
Mẫn Tuế có năng lực phân tích nhất định với ngôn ngữ của cu con, nói: “Bà Triệu cho con?”
“Ứm!” Cu nhóc gật cái đầu nhỏ, sau đó lại mò ra một viên kẹo trái cây màu hồng thả vào tay ba.
Mẫn Tiểu Diệc nhìn ba rồi lại nhìn bố, đầu nhỏ gật gù: “Măm kẹo, bé, măm nhon.”
Con trai ơi, là kẹo ăn ngon chứ không phải con ăn ngon… Mẫn Tuế bất lực, hệ thống ngôn ngữ của cu nhóc đã đến lúc phải tiếp tục cải thiện rồi.
Lục Nhiên Trí liếc nhìn vẻ bất lực trên khuôn mặt Mẫn Tuế, lại nhìn đến ánh mắt mong đợi cua cu nhóc đang nhìn anh, không chút ngần ngại nhận lấy viên kẹo từ bàn tay mềm mềm của con trai.
“Cảm ơn.” Lục Nhiên Trí vươn tay xoa đầu cu nhóc.
Hai mắt cu nhóc sáng ngời, nhóc đứng dậy lạch bạch đi tới trước mặt Lục Nhiên Trí, chìa tay ra muốn ôm bố, “Bó.”
Tối hôm qua tổng giám đốc Lục đã suốt đêm học tập <Một trăm phương pháp nuôi dạy con trẻ>, <Dạy bạn cách trở thành một người cha tốt>,. Lục Nhiên Trí tự cảm thấy mình đã biết làm thế nào mới là một người cha đạt chuẩn.
Lục Nhiên Trí ôm cu nhóc lên đùi để cu cậu ngồi yên.
Cu nhóc hít hít mũi, mùi hương trên người bố thơm quá đi, thơm giống như ba vậy á.
Mẫn Tuế chống cằm nhìn hai bố con đùa với nhau, thầm nghĩ Lục Nhiên Trí cũng không vô tình giống như trên mạng nói lắm.
Mẫn Tuế không biết rằng, đó là vì Mẫn Diệc là con trai anh, có quan quan hệ máu mủ tình thân với anh. Nếu là trẻ con nhà khác, đến một cái liếc mắt Lục Nhiên Trí cũng lười cho nó.
Tiêu chuẩn kép vẫn còn rất nghiêm trọng.
Mẫn Tuế ngồi một hồi mới nhớ ra Lục Nhiên Trí còn chưa trả lời một câu vừa nãy của cậu: “Tổng giám đốc Lục ơi, anh còn chưa trả lời tôi anh đến đây làm gì đâu đấy?”
Lục Nhiên Trí ôm cu nhóc nghe thấy Mẫn Tuế hỏi anh thì đáp: “Chuyện hôm qua tôi hỏi cậu, đến nghe câu trả lời.”
Mẫn Tuế cảm thấy kỳ quái, cậu nói: “Chuyện này anh không gọi điện thoại trực tiếp đến không được à?”
Lục Nhiên Trí im lặng một lúc rồi mới nói: “Tôi không có số điện thoại của cậu.
Mẫn Tuế: “…” Ố kìa, cậu còn nghe thấy giọng tủi thân trong lời nói của tổng giám đốc Lục cơ đấy.
Mẫn Tuế cười mỉa, “Vậy bây giờ nhập số cũng không muộn đâu.”
Mẫn Tuế đọc một dãy số, Lục Nhiên Trí nhớ rất tốt, nghe một lần là có thể nhớ kỹ.
Lục Nhiên Trí nhập số điện thoại gọi đến, chuông điện thoại Mẫn Tuế vang lên, xác nhận đúng số rồi Lục Nhiên Trí tắt cuộc gọi. Mẫn Tuế cũng thuận tay lưu số điện thoại lại. Lưu tên: Sếp Lục.
Chuyện số điện thoại đã giải quyết xong, Mẫn Tuế chuyển chủ đề về chuyện ngày hôm qua nói rõ với Lục Nhiên Trí. Cậu nói: “Tổng giám đốc Lục này, thật ra thì hôm qua trước khi tôi rời đi cũng đã trả lời anh, một mình tôi cũng có thể chăm sóc tốt cho cu nhóc.”
Cu nhóc rất nể tình gật cái đầu nhỏ, nghiêm túc nói với bố: “Pá, ngoan.”
Mẫn Tuế: “…” Mặc dù được con trai khen nhưng không hiểu sao cậu lại có hơi mất hứng.
Mẫn Tuế miễn cưỡng sửa lại cách dùng từ của con trai, “Con trai này, con muốn khen ba thì phải bảo ba đúng rồi, không phải khen ba ngoan nhé.”
Cu nhóc nháy nháy mắt, không hiểu giữa hai cái này thì có gì khác nhau, bập bẹ nói: “Cơ, khen bé, ngoan!”
Đúng vậy, các cô khen cu nhóc nhiều nhất chính là chữ “ngoan” này, cho nên cu nhóc cũng học từ này nhanh nhất.
Mẫn Tuế bất lực gật đầu: “Dạ dạ dạ, anh ngoan nhất.”
Mẫn Tuế qua loa đối phó con trai xong lại tiếp tục lấy lệ với tổng giám đốc Lục.
Mẫn Tuế: “Tổng giám đốc Lục, đêm đó chỉ là chuyện bất ngờ, ai biết chúng ta lại lăn tới một chỗ đâu. Cu nhóc này cũng chỉ là một bất ngờ, cho nên tôi cảm thấy anh không cần phải nói mấy lời chịu trách nhiệm với chúng tôi đâu. Tất nhiên, nếu anh thật sự muốn chịu trách nhiệm thì tôi cũng không cản anh làm gì, anh chịu trách nhiệm với cu nhóc là được ha.”
Lục Nhiên Trí nghe Mẫn Tuế nói xong thì nhíu mày, hiển nhiên không thể nào đồng ý với mấy lời của cậu.
Lục Nhiên Trí đang định mở miệng Mẫn Tuế lại nhanh mồm cướp lời trước: “Tổng giám đốc Lục à cứ quyết định như vậy ha. Được rồi, cứ như vậy đi. Tan họp.”
Cu nhóc đặc biệt hùa theo: “Hóp~~!”
Lục Nhiên Trí: “…”
Một cuộc họp chỉ có hai người lớn thêm một cu nhóc, tổng thời gian năm phút đã nói xong hết nội dung chính của cuộc họp.
Lục Nhiên Trí phát hiện, anh đối với một lớn một nhỏ này đều cảm thấy rất khô lời, nhưng nhiều hơn chính là…dung túng.