Mấy ngày sau anh Phong qua nhà Thi mua hàng thì cũng đều ăn nói lễ phép và dịu dàng như vậy. Không hiểu sao nữa. Tự nhiên thay đổi quá nên mẹ và Thi cũng chưa được quen lắm. Anh khi nói với mẹ sẽ gọi cô và xưng con. Còn nói với Thi thì anh sẽ gọi là em.
Có một buổi tối nọ, Thi đang ngồi nghe nhạc thì anh qua lấy xe. Thi có để ý gì đâu cứ ngân nga hát theo mặc dù giọng hát của cô bé không được hay cho lắm. Bài hát ấy tên là "Thương em là điều anh không thể ngờ" của Noo Phước Thịnh. Anh đi vào nhà và vô tình nghe thấy khiến cô bé ngượng chín cả mặt. Lúc này, cô bé mới tắm xong đang ngồi hong tóc nên nhìn cô bé có chút khác lạ.
Bình thường, tóc cô bé rất dài và hơi bông một chút nên cô bé thường búi gọn vào nên nhìn cô bé không được dịu dàng nữ tính cho lắm. Quần áo lúc ban ngày mặc cũng khác ban tối. Ban ngày mặc đồ kín đáo thường là quần dài áo thung. Ban đêm sẽ mặc đầm hoặc đồ bộ cộc.
Mới tắm xong nên cô bé xõa tóc, mặc đầm ngắn ngồi trước quạt và ngân nga theo lời bài hát. Phong đứng ngoài cửa nhìn vào dụi mắt mấy lần vì không biết anh có nhìn lầm không. Sao cô bé lại khác thế vì nhìn Thi lúc này trông dịu dàng quá đỗi. Trên tay cô bé còn khung thêu.
"Chắc cô bé đang thêu gì đó." - Phong nghĩ thầm trong bụng vậy.
Anh nhìn cô bé mà sao chẳng nỡ rời mắt. Nhưng cuối cùng anh cũng phải đi thôi. Trong lúc đầu óc đang mải nghĩ thì anh đã đánh rớt chiếc nón bảo hiểm khiến Thi giật mình. Cô vội vàng bật đèn lên và nhặt nón giúp anh. Anh đón lấy chiếc nón trên tay với khuôn mặt ửng đỏ. Anh vội nói:
"Cảm ơn em."
Anh nghe thấy mùi thơm của dầu gội và sữa tắm thoang thoảng. Mùi hương này thật sự rất dễ chịu. Anh lái xe đi. Anh nghĩ thầm:
"Đi một tí thôi rồi sẽ về ngay. Muốn ngắm em thêm một lúc nữa."
Còn Thi, cô bé tiếp tục thêu thùa những bông hoa mà mình thích. Đầu óc đơn giản, cô đâu biết rằng đã có người đang để ý mình. Tóc đã khô, cô búi gọn gàng đầu tóc lại. Rồi tiếp tục thêu thùa. Một lúc sau gần đến chín giờ thì thấy anh Phong lái xe vào nhà. Thi đi lướt qua anh để xuống nhà chuẩn bị dọn bàn ghế để đi ngủ. Anh cũng dắt xe để gọn vào hiên nhà. Anh để đây vì trời dạo này hết mưa rồi. Để đây cho dễ lấy đỡ phải vào nhà vì lúc quay xe ra rất khó.
Anh bảo Thi:
"Bán cho anh lon Sting đi. Với hai ngàn đá đi."
Thi lấy nước và lấy đá cho anh. Lúc Thi lấy đá xong quay lại thì thấy anh đứng ngay sau lưng cô. Khoảng cách lúc ấy gần lắm, hai mắt chạm vào nhau luôn. Nhưng tim cô không hề đập rộn ràng như trong phim Hàn cô hay cày mỗi tối. Cảm giác hết sức bình thường còn anh thì mặt đỏ lắm. Cô đưa đá và nước cho anh. Lúc đi cô thấy anh lấy tay đặt vào lồng ngực trái của mình.
Lúc xếp bàn ghế đi ngủ thì cô nhìn sang đường thấy anh đang đứng dựa vào tường gần cánh cổng khu nhà tập thể để hút thuốc. Bên đó trời tối om chỉ có một ánh đèn cũ đã mờ. Cô thấy chấm đỏ là lửa của điếu thuốc anh hút. Và bộ dạng hút thuốc của anh chính là hút một hơi thật sâu rồi hơi ngửa cổ lên để nhả khói thuốc. Nhìn cái này đúng thật là rất nghệ. Chưa bao giờ cô thấy có người hút thuốc nào mà cũng cuốn như vậy. Đa số, người hút cứ hút bình thường rồi nhả khói thôi. Nhìn không nghệ như cách anh Phong hút thuốc. Bình thường anh toàn hút thuốc ba số nhưng nay đến đây với cuộc sống tự lập ít được chu cấp nên anh đổi qua hút Thăng Long. Thi không ngắm cái dáng vẻ hút thuốc bên đường của Phong nữa.
Mấy hôm sau khi anh qua nhà Thi cũng thấy anh nghe bài này giống Thi. Trời ơi, người gì đâu mà dễ thương quá đi à.
Thi mê bài này vì đây là một bài hát, một câu chuyện tình sao mà tha thiết lắm. Cộng thêm lời nhạc này nữa. Thi mê lắm lắm luôn, ngày nào cũng nghe rồi ngân nga theo. Hàng xóm toàn qua nói Thi sao mà yêu đời thế không à.