Hai Người Ba Bữa

Chương 1: Bánh đậu xanh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tôi già rồi, đêm nằm trên giường thi thoảng cơ thể sẽ phát ra những âm thanh kỳ lạ như một chiếc máy thêu bị hỏng.

Đôi khi nhìn vào trong gương tôi lại không khỏi hoảng sợ, bà chị xấu xí trong gương này là ai thế, tự nhiên lại sợ hãi Tạ Hòe An sẽ chán mình.Tôi già rồi, đêm nằm trên giường thi thoảng cơ thể sẽ phát ra những âm thanh kỳ lạ như một chiếc máy thêu bị hỏng.Anh dừng lại, nghiêm túc nhìn tôi, rồi hỏi em nói thật đấy à? Bộ dạng dường như đang háo hức muốn thử lắm rồi.

Nhưng sau này tôi mới nhìn kỹ lại anh, trên khóe mắt anh cũng đã có nếp nhăn rồi.Tôi bèn bảo ngài nói như thế tức là đã từng trải qua rất nhiều phụ nữ rồi à.

Tôi không khỏi cảm thán một câu, thời gian đúng là thần kỳ, chỉ vừa mới chớp mắt một cái mà một thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết đã trở thành lão già tính tình cổ quái trước mặt rồi.Sinh viên tài năng của Cambridge lại tự nhận mình dốt nát, buồn cười thật đấy. Tôi cố tình giả vờ: “Con đừng có uống nhiều nước của Tây quá rồi quên những thứ cha dạy đấy nhé.”Anh bật cười.

Thời còn trẻ, tôi thường nói với Tạ Hòe An một câu, đợi đến khi em già rồi, nhất định không thể trở thành một bà già chỉ biết hoài niệm quá khứ được. Đến tận tuổi này tôi lại phát hiện bản thân đã vô thức rơi vào trong kẽ hở của thời gian.Tôi nói trẻ con bị rụng tóc rồi, rất đáng yêu.Anh khẽ cười một tiếng, bảo, gần đây quý cô Thẩm Thu Bạch học được nhiều từ ngữ trên mạng thế nhỉ.

Tạ Hòe An trêu tôi là một thiếu nữ sến súa.Tôi cười ha hả, bảo như lúc anh còn trẻ ấy, gọi là chị Thu Bạch.

Tôi tự luyến bảo mình vốn là người ngây thơ và lãng mạn.Tôi nói ngài đúng là biết cách an ủi người khác quá.Haizz, tụi trẻ bây giờ thật là, uổng phí sự lãng mạn của người ta rồi.

Anh còn bảo với tôi, rằng mọi thứ trên đời này đều là do em thổi phồng lên, anh chưa từng thấy người phụ nữ nào mà hung hăng như em cả.Đúng là xong đời rồi.

Tôi bèn bảo ngài nói như thế tức là đã từng trải qua rất nhiều phụ nữ rồi à.Cả hai cười nói đi tới bãi đỗ xe, sau đó lái thẳng về nhà.Nhìn lại Tạ Hòe An, bình thường anh vốn ưa nhìn, tính tình hiền hòa tốt bụng với mọi người, dù giờ đã lớn tuổi nhưng vẫn là một người đàn ông đẹp lão.

Anh liếc tôi một cái, nói tôi lại chơi xấu, cuối cùng còn tặng thêm một câu bà già xấu xa rồi ngồi đó cười ngây ngô, chẳng biết là cười cái gì nữa.Anh rất kiên nhẫn, tôi thua vô số lần nhưng anh không hề thay đổi sắc mặt. Nhưng tôi giống như một thiếu niên luống cuống tay chân không luyện được kungfu vậy, không bắt được trọng điểm, cuối cùng bị kỹ thuật chán đời của mình tự làm cho tức giận, vứt tay cầm đi không chịu chơi nữa.Thời còn trẻ, tôi thường nói với Tạ Hòe An một câu, đợi đến khi em già rồi, nhất định không thể trở thành một bà già chỉ biết hoài niệm quá khứ được. Đến tận tuổi này tôi lại phát hiện bản thân đã vô thức rơi vào trong kẽ hở của thời gian.

Sau đó có lần trò chuyện với mẹ, bà chỉ vào một tấm ảnh nói tôi trước kia như một thằng nhóc vậy, lúc ấy tôi mới chợt hiểu rằng, hóa ra bản thân mình đã vốn dĩ trông như thế.Có lẽ vì ăn đồ ngọt trước nên cơm tối ăn không ngon lắm, sau đó rửa mặt sớm rồi lên giường. Tạ Hòe An cầm một quyển sách nằm đọc bên cạnh tôi.

Nhìn lại Tạ Hòe An, bình thường anh vốn ưa nhìn, tính tình hiền hòa tốt bụng với mọi người, dù giờ đã lớn tuổi nhưng vẫn là một người đàn ông đẹp lão.Tạ Hòe An thấy tôi buồn bực không vui bèn cầm máy chơi game tới, hỏi tôi có muốn chơi một ván không.

Đã so sánh như thế thì lại không nhịn được mà bắt đầu tự hỏi sao năm đó anh lại nhìn trúng tôi thế này?Anh đặt tay cầm xuống, hỏi tôi có muốn ra ngoài ăn ít đồ ngọt của Phẩm Tuyên Ký không.Anh còn bảo với tôi, rằng mọi thứ trên đời này đều là do em thổi phồng lên, anh chưa từng thấy người phụ nữ nào mà hung hăng như em cả.

Nghĩ xong thì bắt đầu điên rồ, thậm chí còn gọi điện thoại cho con gái anh ở phương xa, hỏi nó chẳng lẽ năm đó cha nó bị mù rồi?Cái tên đã lâu không được gọi này khiến tôi vô thức nghiêng đầu, sau khi tỉnh táo lại vốn định trêu anh tiếp thì lại thấy tai anh đỏ bừng, trong nháy mắt tôi đã từ bỏ, bật cười thành tiếng.Vẫn phải nói cảm ơn, kết quả là Tạ Hòe An dừng lại chậc lưỡi, bà già em đang khách sáo đấy à.

Con gái bên kia đầu dây cười tôi, bảo nồi nào úp vung nấy mà.Anh lại nói, anh muốn dùng đầu đập xuống đất.

Tôi nói, câu này không phải lời tích cực gì đâu.Tôi cũng cười theo, vừa cười vừa nói, tụi trẻ bây giờ ấy, tuổi còn trẻ mà đầu đã trọc rồi, em cũng sợ mình bị trọc đầu.

Con gái vội nói mình dốt nát, dùng sai từ rồi, còn bảo tôi nói chuyện càng lúc càng giống cha nó.Tôi bảo anh như đang dỗ trẻ con ấy, anh còn thản nhiên ừ một tiếng.

Sinh viên tài năng của Cambridge lại tự nhận mình dốt nát, buồn cười thật đấy. Tôi cố tình giả vờ: “Con đừng có uống nhiều nước của Tây quá rồi quên những thứ cha dạy đấy nhé.”Cách đây vài năm tôi bị một trận ốm nhẹ, bác sĩ bảo tôi phải ít ăn ngọt lại, ngày thường anh giám sát việc ăn uống của tôi rất chặt chẽ, hiếm khi hôm nay lại cho đi nên tôi lập tức vui vẻ đồng ý.

Nó vội vâng dạ, cha dạy làm người phải ngay thẳng trong sáng, không được quên 4 chữ to luôn ghi tạc trong lòng, sau đó nó bảo có việc nên vội cúp máy.

Tôi cầm điện thoại di động mà hơi thất thần, bỗng nhớ lại khi trước lúc còn học trung học, cứ mỗi tuần mẹ gọi tới tôi lại ghét mẹ lải nhải nên bèn viện cớ để cúp điện thoại.Tạ Hòe An thấy tôi vui vẻ bèn sấn tới hỏi: “Ổn rồi à?”

Lúc đó còn nghĩ sau này mình có con nhất định sẽ không để con gái ghét bỏ mình như thế, giờ nhìn lại đột nhiên phát hiện bản thân mình không thể nào làm được những điều mình suy nghĩ trước kia.Anh giơ ngón cái lên với tôi, nói suy nghĩ này của ngài xứng đáng để chúng tôi học tập theo.

Đúng là xong đời rồi.Khi còn trẻ, người ta tốt với mình một chút là đã lập tức vui vẻ, hận không thể khoe với cả thế giới, lớn hơn một chút, người ta đối xử tốt với mình lại cảm thấy như đang mắc nợ, nghĩ xem nên trả lại thế nào, đến từng tuổi này lại đột nhiên cảm thấy thảnh thơi, hai người cùng nhau, một tiến một lùi, cứ thế mà yên tâm thoải mái.

Tạ Hòe An thấy tôi buồn bực không vui bèn cầm máy chơi game tới, hỏi tôi có muốn chơi một ván không.Nhưng sau này tôi mới nhìn kỹ lại anh, trên khóe mắt anh cũng đã có nếp nhăn rồi.

Đây là máy chơi game mà 1 tháng trước con gái gửi về, dạo này Tạ Hòe An rất mê một trò chơi tên là “Overcooked”, vẫn luôn dụ dỗ tôi chơi.

Tôi không chơi game, càng không có khả năng tiềm ẩn nào để khai sáng cả. Tạ Hòe An thông minh, học một hiểu mười, tiếc là không có người chơi cùng nên chỉ có thể lôi kéo tôi và dạy từng bước một.Cả hai vội vàng ra ngoài, đối diện với gió lạnh tháng 11 ở thành phố Giang mà khẽ run lên, thế là lại vội vàng chạy lên nhà mặc thêm đồ, không thể không than một câu, năm tháng đúng là không tha cho ai cả.

Anh rất kiên nhẫn, tôi thua vô số lần nhưng anh không hề thay đổi sắc mặt. Nhưng tôi giống như một thiếu niên luống cuống tay chân không luyện được kungfu vậy, không bắt được trọng điểm, cuối cùng bị kỹ thuật chán đời của mình tự làm cho tức giận, vứt tay cầm đi không chịu chơi nữa.Tôi khựng lại một chút, nắm bắt được gì đấy, lúc này mới nhận ra rằng chơi game, ăn đồ ngọt đều là chiến thuật cả.

Anh đặt tay cầm xuống, hỏi tôi có muốn ra ngoài ăn ít đồ ngọt của Phẩm Tuyên Ký không.

Cách đây vài năm tôi bị một trận ốm nhẹ, bác sĩ bảo tôi phải ít ăn ngọt lại, ngày thường anh giám sát việc ăn uống của tôi rất chặt chẽ, hiếm khi hôm nay lại cho đi nên tôi lập tức vui vẻ đồng ý.Tôi nói, này, trước kia có người đỏ mắt đứng trước cổng trường gọi chị Thu Bạch tới đấy.Tôi bảo còn chưa tới 50 nữa, ngài kêu bà già cái gì, đúng là không có phép tắc gì cả.Anh nói, vậy kêu là gì, người đẹp à? Ngài nhìn cánh tay tôi này, nổi hết cả da gà rồi.

Cả hai vội vàng ra ngoài, đối diện với gió lạnh tháng 11 ở thành phố Giang mà khẽ run lên, thế là lại vội vàng chạy lên nhà mặc thêm đồ, không thể không than một câu, năm tháng đúng là không tha cho ai cả.Anh bảo không có gì.

Tạ Hòe An xếp hàng mua đồ ngọt, còn tôi thì ngồi trên ghế cạnh cửa hàng nghỉ ngơi.

Trong hàng tất cả đều là người trẻ tuổi, chỉ có một mình anh là trung niên, tôi thấy hơi buồn cười, cầm điện thoại chụp một bức gửi cho con gái, trong chốc lát đã được nó trả lời lại: Ăn ít đồ ngọt thôi!Ồn ào một chút thế là lại quên mất ban nãy mình tức giận chuyện gì, thậm chí còn quên béng mất tại sao mình lại tức.Tôi bảo đã lớn tuổi thế này rồi mà sao da mặt còn mỏng thế không biết.

Haizz, tụi trẻ bây giờ thật là, uổng phí sự lãng mạn của người ta rồi.Lúc đó còn nghĩ sau này mình có con nhất định sẽ không để con gái ghét bỏ mình như thế, giờ nhìn lại đột nhiên phát hiện bản thân mình không thể nào làm được những điều mình suy nghĩ trước kia.

Tạ Hòe An cầm mấy gói đồ ngọt tới nhưng chỉ cho tôi một miếng bánh đậu xanh, bảo những cái khác thì để dành.Tạ Hòe An cầm mấy gói đồ ngọt tới nhưng chỉ cho tôi một miếng bánh đậu xanh, bảo những cái khác thì để dành.

Tôi bảo anh như đang dỗ trẻ con ấy, anh còn thản nhiên ừ một tiếng.Anh nói không sao, trọc thì cứ trọc, anh sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Tôi nói trẻ con bị rụng tóc rồi, rất đáng yêu.

Anh bật cười.Tôi nói, câu này không phải lời tích cực gì đâu.Tôi lập tức đầu hàng, đừng đừng đừng, tuổi đã lớn rồi, sến chảy nước.

Tôi cũng cười theo, vừa cười vừa nói, tụi trẻ bây giờ ấy, tuổi còn trẻ mà đầu đã trọc rồi, em cũng sợ mình bị trọc đầu.Là bản gốc tiếng Anh, giọng của anh trầm hơn hồi còn trẻ nhiều, đọc tiếng Anh rất hợp để ru ngủ.

Anh nói không sao, trọc thì cứ trọc, anh sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Tôi nói ngài đúng là biết cách an ủi người khác quá.Đã so sánh như thế thì lại không nhịn được mà bắt đầu tự hỏi sao năm đó anh lại nhìn trúng tôi thế này?Tạ Hòe An trêu tôi là một thiếu nữ sến súa.

Anh lại bảo quá khen rồi.

Cái người này, theo lời của giới trẻ nói thì là dở hơi đấy!Tôi nói rằng người có thể già nhưng tâm hồn không già được đấy.

Ồn ào một chút thế là lại quên mất ban nãy mình tức giận chuyện gì, thậm chí còn quên béng mất tại sao mình lại tức.Nó vội vâng dạ, cha dạy làm người phải ngay thẳng trong sáng, không được quên 4 chữ to luôn ghi tạc trong lòng, sau đó nó bảo có việc nên vội cúp máy.

Đây chính là lợi ích khi lớn tuổi, không thể chứa quá nhiều chuyện trong đầu được.

Tạ Hòe An thấy tôi vui vẻ bèn sấn tới hỏi: “Ổn rồi à?”Tôi không khỏi cảm thán một câu, thời gian đúng là thần kỳ, chỉ vừa mới chớp mắt một cái mà một thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết đã trở thành lão già tính tình cổ quái trước mặt rồi.Tôi không chơi game, càng không có khả năng tiềm ẩn nào để khai sáng cả. Tạ Hòe An thông minh, học một hiểu mười, tiếc là không có người chơi cùng nên chỉ có thể lôi kéo tôi và dạy từng bước một.

Tôi nói: “Gì?”

Anh bảo không có gì.Nghĩ tới nghĩ lui, không kìm được mà phải cẩn thận nhặt lại những mảnh ghép thời thanh xuân kia…Tôi không kìm được mà bật cười, đột nhiên anh lại khẽ gọi một tiếng chị Thu Bạch.

Tôi khựng lại một chút, nắm bắt được gì đấy, lúc này mới nhận ra rằng chơi game, ăn đồ ngọt đều là chiến thuật cả.Tạ Hòe An xếp hàng mua đồ ngọt, còn tôi thì ngồi trên ghế cạnh cửa hàng nghỉ ngơi.

Khi còn trẻ, người ta tốt với mình một chút là đã lập tức vui vẻ, hận không thể khoe với cả thế giới, lớn hơn một chút, người ta đối xử tốt với mình lại cảm thấy như đang mắc nợ, nghĩ xem nên trả lại thế nào, đến từng tuổi này lại đột nhiên cảm thấy thảnh thơi, hai người cùng nhau, một tiến một lùi, cứ thế mà yên tâm thoải mái.Tôi nói, tới đây, chị Thu Bạch của anh có chuyện gì mà chưa từng thấy qua đâu chứ?

Vẫn phải nói cảm ơn, kết quả là Tạ Hòe An dừng lại chậc lưỡi, bà già em đang khách sáo đấy à.

Tôi bảo còn chưa tới 50 nữa, ngài kêu bà già cái gì, đúng là không có phép tắc gì cả.

Anh nói, vậy kêu là gì, người đẹp à? Ngài nhìn cánh tay tôi này, nổi hết cả da gà rồi.

Tôi cười ha hả, bảo như lúc anh còn trẻ ấy, gọi là chị Thu Bạch.

Anh nói đang trên đường lớn nên đừng có làm bậy.Anh liếc tôi một cái, nói tôi lại chơi xấu, cuối cùng còn tặng thêm một câu bà già xấu xa rồi ngồi đó cười ngây ngô, chẳng biết là cười cái gì nữa.

Tôi nói, này, trước kia có người đỏ mắt đứng trước cổng trường gọi chị Thu Bạch tới đấy.

Anh lại nói, anh muốn dùng đầu đập xuống đất.Nghĩ xong thì bắt đầu điên rồ, thậm chí còn gọi điện thoại cho con gái anh ở phương xa, hỏi nó chẳng lẽ năm đó cha nó bị mù rồi?

Tôi không kìm được mà bật cười, đột nhiên anh lại khẽ gọi một tiếng chị Thu Bạch.Sau đó có lần trò chuyện với mẹ, bà chỉ vào một tấm ảnh nói tôi trước kia như một thằng nhóc vậy, lúc ấy tôi mới chợt hiểu rằng, hóa ra bản thân mình đã vốn dĩ trông như thế.

Cái tên đã lâu không được gọi này khiến tôi vô thức nghiêng đầu, sau khi tỉnh táo lại vốn định trêu anh tiếp thì lại thấy tai anh đỏ bừng, trong nháy mắt tôi đã từ bỏ, bật cười thành tiếng.

Tôi bảo đã lớn tuổi thế này rồi mà sao da mặt còn mỏng thế không biết.Đôi khi nhìn vào trong gương tôi lại không khỏi hoảng sợ, bà chị xấu xí trong gương này là ai thế, tự nhiên lại sợ hãi Tạ Hòe An sẽ chán mình.

Anh ngại ngùng cười cười, thở dài một hơi, nói tiếc là em không để anh hôn em ở nơi công cộng.

Tôi nói, tới đây, chị Thu Bạch của anh có chuyện gì mà chưa từng thấy qua đâu chứ?

Anh dừng lại, nghiêm túc nhìn tôi, rồi hỏi em nói thật đấy à? Bộ dạng dường như đang háo hức muốn thử lắm rồi.

Tôi lập tức đầu hàng, đừng đừng đừng, tuổi đã lớn rồi, sến chảy nước.

Anh khẽ cười một tiếng, bảo, gần đây quý cô Thẩm Thu Bạch học được nhiều từ ngữ trên mạng thế nhỉ.

Tôi nói rằng người có thể già nhưng tâm hồn không già được đấy.

Anh giơ ngón cái lên với tôi, nói suy nghĩ này của ngài xứng đáng để chúng tôi học tập theo.Anh ngại ngùng cười cười, thở dài một hơi, nói tiếc là em không để anh hôn em ở nơi công cộng.

Cả hai cười nói đi tới bãi đỗ xe, sau đó lái thẳng về nhà.

Có lẽ vì ăn đồ ngọt trước nên cơm tối ăn không ngon lắm, sau đó rửa mặt sớm rồi lên giường. Tạ Hòe An cầm một quyển sách nằm đọc bên cạnh tôi.

Là bản gốc tiếng Anh, giọng của anh trầm hơn hồi còn trẻ nhiều, đọc tiếng Anh rất hợp để ru ngủ.Con gái vội nói mình dốt nát, dùng sai từ rồi, còn bảo tôi nói chuyện càng lúc càng giống cha nó.

Rất nhanh tôi đã mơ mơ màng màng, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, câu hỏi kia lại lần nữa tràn về: Rốt cuộc khi còn trẻ Tạ Hòe An đã nhìn trúng điểm nào của tôi cơ chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, không kìm được mà phải cẩn thận nhặt lại những mảnh ghép thời thanh xuân kia…