Hai Người Ba Bữa

Chương 27: Dành cho vợ



Chương này là nhật ký hồi ức “Dành cho vợ” của Tạ Hoè An.

Trở xuống tiết chọn từ Tạ Hòe An hồi ức nhật ký « dành cho vợ »:Em kể cho Tần Mai Chi nghe những gì mình đã được học trong những ngày gần đây — Rõ ràng em chẳng thích học, nhưng lúc đó vẫn rất nghiêm túc ghi bài.Lúc sắp được nghỉ hè năm nhất đại học, tôi nhận được một cuộc điện thoại quốc tế từ Chu Đào.Bánh bao đúng là đã lạnh, thậm chí còn hơi cứng, nhưng tôi vẫn nuốt hết sạch. Vừa ăn, nước mắt vừa vô thức rơi xuống.Bánh bao đúng là đã lạnh, thậm chí còn hơi cứng, nhưng tôi vẫn nuốt hết sạch. Vừa ăn, nước mắt vừa vô thức rơi xuống.Em kể cho Tần Mai Chi nghe những gì mình đã được học trong những ngày gần đây — Rõ ràng em chẳng thích học, nhưng lúc đó vẫn rất nghiêm túc ghi bài.Được rồi, không nói nữa, mẹ lại sai tôi đi mua rượu rồi. Tôi lớn từng tuổi này còn phải đi mua rượu cho cả nhà nữa, thiên lý ở đâu rồi, a a a a!Năm lớp 12, nhóc mập đi tới phương Bắc, vẫn chỉ có Thu Bạch không đi tiễn.Lần đó còn bị bà nội em hiểu lầm cả hai là vợ chồng, mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng lúc ấy là lại thấy buồn cười.Cách đây thật lâu, lần đầu tiên Thẩm Thu Bạch bước vào sân tuyết trước nhà tôi, tôi đã từng nghĩ con nhóc này nhỏ bé thật; lúc cùng Thẩm Thu Bạch tham gia lễ Đoan Ngọ, tôi nghĩ, đôi mắt của em thật to, đáng yêu lắm; lúc Thẩm Thu Bạch cứu tôi từ dưới nước lên, tôi nắm bàn tay nho nhỏ của em rồi nghĩ, sau này sẽ bảo vệ em… Trong khoảnh khắc em ôm tôi lúc này, tôi cảm nhận được cảm giác mềm mại trong vòng tay nho nhỏ của em.Thực ra tất cả đều biết em là người mềm lòng nhất, không muốn đối mặt với tình huống như thế.Thẩm Thu Bạch vợ tôi là một người không thích biệt ly.Tôi nghĩ Thu Bạch là minh chứng sống thiết thực nhất cho câu này.Chương này là nhật ký hồi ức “Dành cho vợ” của Tạ Hoè An.

Vì công việc nên Thu Bạch không có ở nhà, ngày nào tôi cũng về với ngôi nhà trống vắng, tôi chẳng quen chút nào.

Trước đây, mỗi khi tan tầm chúng luôn cùng xuống dưới lầu ăn cơm, thi thoảng tôi tan lớp sớm còn mua ít đồ về nhà nấu. Lúc Thu Bạch tan làm về, ngửi được mùi thơm sẽ nhún nhảy đi vào bếp, hỏi ngài Tạ hôm nay lại nấu món ngon gì rồi — Em càng lớn tuổi lại càng giống trẻ con, ngây thơ đáng yêu vậy đấy.Bà đột nhiên liếc tôi: “Thôi bớt, thằng nhóc này, con nghĩ bà gọi con vào để giao Thu Bạch cho con à, mơ đẹp đấy!”

Em không có ở nhà, tôi cũng lười xuống bếp.Ngôi trường không nhỏ, tôi chợt phát hiện tôi chẳng biết đi đâu tìm em cả. Tôi đứng trong bốt điện thoại gần trường gọi vài cú, kết quả vừa nghe tôi tìm Thẩm Thu Bạch, quản lý ký túc xá đã quăng ngay một câu nó không có ở đây rồi cúp máy.

Một người phải ăn đồ ăn ngoài đau khổ biết mấy chứ. Tôi gọi điện càu nhàu với em, hỏi khi nào em mới về.Thẩm Thu Bạch vợ tôi là một người không thích biệt ly.Lần đó còn bị bà nội em hiểu lầm cả hai là vợ chồng, mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng lúc ấy là lại thấy buồn cười.

Bên kia đầu dây em giễu cợt tôi, bảo em không có ở nhà thì anh được thoải mái nấu cơm rồi, vui vẻ biết bao nhiêu, Tạ Hoè An, anh xem anh kia, sao lại mệt được chứ.Tính kỹ lại, khoảng thời gian xa cách với Thu Bạch lâu nhất là lúc tôi ra nước ngoài du học mấy năm.Bà ơi một tiếng rồi nói: “Con về nước từ hồi nào vậy?”

Cái người này đúng là chẳng hiểu phong tình tí nào.

Tôi bắt đầu diễn, em nhanh về đi, một mình anh không chịu nổi nữa rồi.Nếu đồng chí Thẩm Thu Bạch đọc được cuốn nhật ký này chắc chắn sẽ lại chế giễu rằng tôi còn có hình tượng gì nữa, vì thế cũng không thể để em đọc được.Tôi hỏi có phải em cố ý trốn tránh tôi không, kết quả người ta bảo mình bộn bề nhiều việc trong sự nghiệp chụp ảnh, không có thời gian rảnh đâu mà nói chuyện tầm phào với tôi.

Em cười đến mức kêu cứu mạng. Bảo chỉ còn vài ngày nữa thôi.Em gọi điện thoại cho tôi khi vừa ra khỏi bệnh viện, giọng điệu cực kỳ bông đùa.Năm lớp 12, nhóc mập đi tới phương Bắc, vẫn chỉ có Thu Bạch không đi tiễn.

Thực sự là chẳng bao lâu hết, nhưng khi đã quen một người sẽ như hàng ngày ăn cơm uống nước vậy, thiếu một ngày là thấy cả người khó chịu rồi. Tất nhiên tôi sẽ không nói thế với Thu Bạch. Quá giả tạo, có hại cho hình tượng của mình.Lần đầu tiên tôi chính thức tỏ tình với em là sau một lần cãi nhau.Bên kia đầu dây em giễu cợt tôi, bảo em không có ở nhà thì anh được thoải mái nấu cơm rồi, vui vẻ biết bao nhiêu, Tạ Hoè An, anh xem anh kia, sao lại mệt được chứ.

Nếu đồng chí Thẩm Thu Bạch đọc được cuốn nhật ký này chắc chắn sẽ lại chế giễu rằng tôi còn có hình tượng gì nữa, vì thế cũng không thể để em đọc được.Rất lâu sau em mới bước ra. Chuyện khiến tôi kinh ngạc là em bảo bà nội muốn gặp tôi.Vé ngồi, hai mươi mấy tiếng. Tôi ngồi bên cạnh Thẩm Thu Bạch. Trên đường đi, em chẳng nói tiếng nào, vẻ mặt tràn đầy lo âu.Em lau hết nước mắt rồi mới bước vào phòng bệnh.

Tính kỹ lại, khoảng thời gian xa cách với Thu Bạch lâu nhất là lúc tôi ra nước ngoài du học mấy năm.

Trong mấy năm đó, việc tôi làm nhiều nhất là gọi điện thoại tới ký túc xá của em, lúc mới đầu em trả lời rất nhanh, sau này thì càng lúc càng trễ, cuối cùng là mỗi lần gọi tới quản lý ký túc xá đều bảo em không có ở đây nữa.Em mím môi rồi bước ra ngoài theo tôi.Tôi bước ra ngoài, phát hiện ngoài hành lang không còn ai nữa, chỉ có mỗi Thẩm Thu Bạch đang ngồi trên ghế, nghiêng đầu, vẻ mặt mệt mỏi.

Tôi hỏi có phải em cố ý trốn tránh tôi không, kết quả người ta bảo mình bộn bề nhiều việc trong sự nghiệp chụp ảnh, không có thời gian rảnh đâu mà nói chuyện tầm phào với tôi.Tôi nói: “Bà biết hết đấy.”

Tự nhiên tôi lại tủi thân. Lúc trước em còn thề non hẹn biển hứa với tôi sẽ nhận điện thoại, giờ đã chán ghét thế này rồi.Thực ra tất cả đều biết em là người mềm lòng nhất, không muốn đối mặt với tình huống như thế.

Vì chuyện này mà chúng tôi còn cãi nhau 1 lần, sau này chẳng biết sao làm hòa được nữa.Tự nhiên tôi lại tủi thân. Lúc trước em còn thề non hẹn biển hứa với tôi sẽ nhận điện thoại, giờ đã chán ghét thế này rồi.

Thực ra trong mấy năm đại học, chúng tôi đã trải qua vô vàn mâu thuẫn.Thẩm Thu Bạch còn nói: “Cậu ấy đã từng tới nhà bà nội chơi rồi ạ, bà nội rất thích cậu ấy.”

Khác quốc gia, chuyện tình cảm lại mập mờ, chỉ cần chút xáo trộn nhỏ thôi cũng dẫn đến tranh chấp giữa cả hai.Thu Bạch: “Đi ăn cơm rồi, từ qua tới giờ họ chưa ăn gì hết.”Em kể cho Tần Mai Chi nghe những gì mình đã được học trong những ngày gần đây — Rõ ràng em chẳng thích học, nhưng lúc đó vẫn rất nghiêm túc ghi bài.

Giờ nghĩ lại có rất nhiều lần trong đó đều cực kỳ ấu trĩ. Nhưng cũng vì là tuổi trẻ nên giờ nhớ lại cũng rất thú vị.Có trời mới biết khi ấy tôi tức giận thế nào. Giận em xảy ra chuyện lớn như thế còn có thể vô tâm kể ra, lại càng giận mình không ở bên cạnh em.

Lần đầu tiên tôi chính thức tỏ tình với em là sau một lần cãi nhau.Nhìn thấy tôi, em rảo bước đi tới. Tôi cũng đi đến phía em. Lời xin lỗi của tôi đã đến môi, em lại đột nhiên kéo tay tôi rồi nói: “Về nhà với em đi, bà nội ngã bệnh rồi.”

Khi đó chúng tôi đang học năm 2, Thẩm Thu Bạch cùng với vài bạn gái nữa lên núi hóng mát, trên đường đi gặp một trận lở đất, chiếc xe họ thuê suýt chút đã văng ra sườn núi. Vì đường đã bị hỏng nên họ chỉ có thể xuống xe đi bộ. Lúc đi đường còn có vài người bị thương vì địa hình xấu.

Em gọi điện thoại cho tôi khi vừa ra khỏi bệnh viện, giọng điệu cực kỳ bông đùa.Những người khác đều nhìn tôi kỳ lạ.

Có trời mới biết khi ấy tôi tức giận thế nào. Giận em xảy ra chuyện lớn như thế còn có thể vô tâm kể ra, lại càng giận mình không ở bên cạnh em.Vì công việc nên Thu Bạch không có ở nhà, ngày nào tôi cũng về với ngôi nhà trống vắng, tôi chẳng quen chút nào.

Tôi nhao nhao với em trong điện thoại, sau đó em cúp máy thẳng, tôi gọi lại thì em không nhận.Ký túc xá trong trường họ ở gần một cổng khác, tôi vừa tới cửa đã thấy em kéo vali ra ngoài.Bà cầm điều khiến bấm vài cái, sau đó dừng lại ở một chương trình hí khúc.

Tôi sốt ruột muốn chết, nhưng khi đó đang trong giai đoạn chuẩn bị kiểm tra cuối kỳ. 1 tháng sau được nghỉ tôi mới vội vàng chạy về nước.

Lúc đến trường của họ, họ vẫn chưa nghỉ.Bánh bao đúng là đã lạnh, thậm chí còn hơi cứng, nhưng tôi vẫn nuốt hết sạch. Vừa ăn, nước mắt vừa vô thức rơi xuống.Bà nháy mắt với tôi nói: “Có phải bà nội rất thông minh không?”Bà cười rồi bảo: “Tất nhiên bà biết tụi con chưa kết hôn mà. Bà già này đâu có ngốc! Năm đó bà chỉ trêu tụi con thôi, ai ngờ đám trẻ tụi con chưa từng bị trêu, mới nói có một câu thôi, con không thấy mặt tụi con lúc đó đâu, ối chao!”

Ngôi trường không nhỏ, tôi chợt phát hiện tôi chẳng biết đi đâu tìm em cả. Tôi đứng trong bốt điện thoại gần trường gọi vài cú, kết quả vừa nghe tôi tìm Thẩm Thu Bạch, quản lý ký túc xá đã quăng ngay một câu nó không có ở đây rồi cúp máy.Bà nói: “Về để gặp Thu Bạch à?”

Tôi chỉ có thể vào trường nghe ngóng. May mắn thay, tôi thực sự hỏi được ký túc xá của em.

Ký túc xá trong trường họ ở gần một cổng khác, tôi vừa tới cửa đã thấy em kéo vali ra ngoài.

Đó chính là lần Thẩm Thu Bạch cười tôi gọi em là chị Thu Bạch trước cổng trường.Em nói: “Trước kia bà nội cũng hát hí khúc, ông nội em vì bà mà đánh nhau một trận, sau đó họ ở bên nhau, có phải rất lãng mạn không?”

Chẳng biết quy tắc đó đặt ra từ khi nào, mỗi lần 2 chúng tôi cãi nhau, lúc một bên chủ động chịu thua bên kia đều sẽ gọi anh chị như thế.

Nghĩ lại thái độ của mình trong điện thoại, tôi gần như không thèm suy nghĩ gì mà lập tức gọi chị Thu Bạch.Tôi đi vào, bà nội đang nằm trên giường.Khác quốc gia, chuyện tình cảm lại mập mờ, chỉ cần chút xáo trộn nhỏ thôi cũng dẫn đến tranh chấp giữa cả hai.

Ai ngờ lúc đó giọng nói tôi quá lớn, tôi thấy em rõ ràng là giật bắn mình.Trong mấy năm đó, việc tôi làm nhiều nhất là gọi điện thoại tới ký túc xá của em, lúc mới đầu em trả lời rất nhanh, sau này thì càng lúc càng trễ, cuối cùng là mỗi lần gọi tới quản lý ký túc xá đều bảo em không có ở đây nữa.Tôi bước qua, gọi một tiếng bà nội.

Nhìn thấy tôi, em rảo bước đi tới. Tôi cũng đi đến phía em. Lời xin lỗi của tôi đã đến môi, em lại đột nhiên kéo tay tôi rồi nói: “Về nhà với em đi, bà nội ngã bệnh rồi.”Hí khúc đang phát tới lúc Lương Sơn Bá hóa bướm, Chúc Anh Đài đang hát một cách thê lương.

Tôi trở về quá khéo. Rất nhiều lời trong tim cũng chỉ có thể đè nén lại.Thực ra trong mấy năm đại học, chúng tôi đã trải qua vô vàn mâu thuẫn.Không cho em có cơ hội tiếp tục phản kháng, tôi nhìn em rồi nói: “Thu Bạch, thật sự có rất nhiều chuyện anh muốn thẳng thắn đối diện với em, đợi sau khi bà nội xuất viện, chúng ta ở bên nhau nhé.”

Chúng tôi mua vé tàu tối đó rồi tức tốc chạy về thành phố Kinh.

Vé ngồi, hai mươi mấy tiếng. Tôi ngồi bên cạnh Thẩm Thu Bạch. Trên đường đi, em chẳng nói tiếng nào, vẻ mặt tràn đầy lo âu.

Tôi chỉ có thể nắm tay em, lẳng lặng an ủi em.Bà cười ha hả.

Chúng tôi đi thẳng tới bệnh viện thành phố, cha mẹ Thu Bạch đều đã có mặt, còn có vài người thân của họ nữa. Lúc đứng dưới lầu bệnh viện, Thu Bạch đã buông tay tôi ra. Nhìn thấy tôi, cha mẹ em rõ ràng hơi giật mình.

Thẩm Thu Bạch giải thích cho qua: “Con gặp Tạ Hoè An trên đường, cậu ấy cũng tới thăm bà nội. Bà nội không sao chứ ạ?”Tôi chợt nhớ ra, lần đầu tiên mối quan hệ giữa tôi với Thẩm Thu Bạch dịu lại là nhờ bức liên hoàn họa của câu chuyện này.

Nói thật thì tôi hơi thất vọng vì em nóng lòng muốn giải thích về mối quan hệ của 2 đứa, nhưng khi ấy tôi vẫn chưa chính thức tỏ tình với em, chút mất mát này đúng là chưa thể hợp lý hóa được.

Vừa nghe em hỏi, mẹ em đã bắt đầu lau nước mắt. Cha Thu Bạch đi tới nói với em: “Ung thư, bác sĩ nói nếu điều trị bảo tồn* thì có lẽ sẽ sống được thêm vài năm. Chúng ta đang bàn xem có nên dùng hóa trị không.”Cụ già tóc bạc phơ nhưng vẫn khá phấn chấn, không hề có chút dáng vẻ nào như bị bệnh cả. Thấy tôi, bà còn cười gọi tôi lại.

Nói thật thì tôi hơi thất vọng vì em nóng lòng muốn giải thích về mối quan hệ của 2 đứa, nhưng khi ấy tôi vẫn chưa chính thức tỏ tình với em, chút mất mát này đúng là chưa thể hợp lý hóa được.(*) Phương pháp điều trị nội khoa dùng thuốc giảm đau, canxi và bó bột cố định xương gãy, không can thiệp ngoại khoa.

Nước mặt Thu Bạch lập tức rơi xuống.Em ấp úng, dường như lại đang cố đánh trống lảng lần nữa.

Tôi rất muốn đến ôm lấy em, nhưng tình thế như vậy, tôi sợ chỉ gây thêm phiền hà cho em thôi, lần đầu tiên tôi mới ý thức được trong cuộc đời của em, tôi vẫn chỉ là một người đứng xem.

Em lau hết nước mắt rồi mới bước vào phòng bệnh.

Rất lâu sau em mới bước ra. Chuyện khiến tôi kinh ngạc là em bảo bà nội muốn gặp tôi.Trong hành lang có một cơn gió thổi qua mang theo mùi thuốc sát trùng. Tôi nghĩ, tỏ tình ở đây đúng là chán thật. Vừa mới hứa với bà nội sẽ không ăn hiếp Thẩm Thu Bạch, giờ lại ăn hiếp em rồi.

Những người khác đều nhìn tôi kỳ lạ.

Thẩm Thu Bạch còn nói: “Cậu ấy đã từng tới nhà bà nội chơi rồi ạ, bà nội rất thích cậu ấy.”Một người phải ăn đồ ăn ngoài đau khổ biết mấy chứ. Tôi gọi điện càu nhàu với em, hỏi khi nào em mới về.

Bà nội Thu Bạch là người tốt, mọi người cũng chẳng nghi ngờ gì về lời giải thích của Thu Bạch.

Tôi đi vào, bà nội đang nằm trên giường.Nước mặt Thu Bạch lập tức rơi xuống.

Cụ già tóc bạc phơ nhưng vẫn khá phấn chấn, không hề có chút dáng vẻ nào như bị bệnh cả. Thấy tôi, bà còn cười gọi tôi lại.

Tôi bước qua, gọi một tiếng bà nội.

Bà ơi một tiếng rồi nói: “Con về nước từ hồi nào vậy?”

“Mới về hôm qua ạ.” Tôi nói.

Bà nói: “Về để gặp Thu Bạch à?”Tôi kinh ngạc nhìn bà.

Trong nhà Thu Bạch, chỉ có một mình bà phát hiện ra tình cảm của tôi đối với em.Bà nội hoàn toàn chìm đắm trong đó, vẫy tay bảo tôi đi ra.

Tôi nói: “Bà nội ơi, con chưa có kết hôn với Thu Bạch, tụi con đều đang học đại học thôi.”Cách đây thật lâu, lần đầu tiên Thẩm Thu Bạch bước vào sân tuyết trước nhà tôi, tôi đã từng nghĩ con nhóc này nhỏ bé thật; lúc cùng Thẩm Thu Bạch tham gia lễ Đoan Ngọ, tôi nghĩ, đôi mắt của em thật to, đáng yêu lắm; lúc Thẩm Thu Bạch cứu tôi từ dưới nước lên, tôi nắm bàn tay nho nhỏ của em rồi nghĩ, sau này sẽ bảo vệ em… Trong khoảnh khắc em ôm tôi lúc này, tôi cảm nhận được cảm giác mềm mại trong vòng tay nho nhỏ của em.

Bà cười rồi bảo: “Tất nhiên bà biết tụi con chưa kết hôn mà. Bà già này đâu có ngốc! Năm đó bà chỉ trêu tụi con thôi, ai ngờ đám trẻ tụi con chưa từng bị trêu, mới nói có một câu thôi, con không thấy mặt tụi con lúc đó đâu, ối chao!”

Tôi kinh ngạc nhìn bà.

Bà nháy mắt với tôi nói: “Có phải bà nội rất thông minh không?”Bà còn nói: “Cái thằng nhóc Trầm Hạ thì bà chẳng trông cậy gì được, nó không hại người khác thì bà cảm ơn trời đất nhiều lắm rồi. Nhưng còn Thu Bạch, con bé này không biết tính toán, nghĩ gì là viết ngay ra mặt cả, sau này sẽ phải chịu thiệt thòi.”

Tôi gật đầu, chân thành nói: “Bà nội rất lợi hại ạ.”

Bà cười ha hả.

Bấy giờ tôi mới phát hiện Thẩm Thu Bạch rất giống bà. Nhỏ nhắn thông minh, ấm áp, thật ra nhìn thấu rất nhiều điều nhưng chẳng bao giờ nói ra, lúc cười cũng tự đắc thế này.Chẳng biết quy tắc đó đặt ra từ khi nào, mỗi lần 2 chúng tôi cãi nhau, lúc một bên chủ động chịu thua bên kia đều sẽ gọi anh chị như thế.

Bà nói với tôi: “Bà chẳng sống được bao lâu nữa rồi. Bác sĩ bảo ung thư đã di căn tới não.”Tôi gật đầu, chân thành nói: “Bà nội rất lợi hại ạ.”

Tôi lại kinh ngạc thêm lần nữa. Theo lý mà nói những người khác hẳn sẽ giấu bà chứ.

Dường như bà đọc được suy nghĩ của tôi, hơi trợn mắt rồi nói: “Bọn nó còn định giấu bà à? Bà lén nghe được đấy.”Tôi nghĩ Thu Bạch là minh chứng sống thiết thực nhất cho câu này.

Có lẽ vì tôi thiển cận nên chưa bao giờ nhìn thấy một người bệnh ung thư thời kỳ cuối lại lạc quan như thế.Tôi trở về quá khéo. Rất nhiều lời trong tim cũng chỉ có thể đè nén lại.Thu Bạch im lặng.Lúc sắp được nghỉ hè năm nhất đại học, tôi nhận được một cuộc điện thoại quốc tế từ Chu Đào.

Bà còn nói: “Cái thằng nhóc Trầm Hạ thì bà chẳng trông cậy gì được, nó không hại người khác thì bà cảm ơn trời đất nhiều lắm rồi. Nhưng còn Thu Bạch, con bé này không biết tính toán, nghĩ gì là viết ngay ra mặt cả, sau này sẽ phải chịu thiệt thòi.”

Tôi lập tức nói: “Bà nội, bà yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc cho Thu Bạch thật tốt.”

Bà đột nhiên liếc tôi: “Thôi bớt, thằng nhóc này, con nghĩ bà gọi con vào để giao Thu Bạch cho con à, mơ đẹp đấy!”

Tôi quê xệ.

Bà còn nói: “Chuyện của đám trẻ tụi con bà lười nhúng tay vào lắm. Bà chỉ nói 1 câu thôi, con đừng có ăn hiếp Thu Bạch nhà bà đấy. Nếu không, bà có làm ma cũng sẽ ngáng chân cho con té.”“Mới về hôm qua ạ.” Tôi nói.Tôi nghĩ, Thẩm Thu Bạch, em đừng hòng mà trốn. Thế là tôi lại nói: “Em có biết không?”

Rất nhiều lời nói hùng hồn của tôi đã bị ánh mắt bà kìm lại. Im lặng hồi lâu, cuối cùng tôi chỉ đáp lại bằng một chữ “Vâng”.

Bà gật đầu, tựa vào giường nói: “Bật TV lên giúp bà nào.”Hóa ra là thế. Em nhìn TV rồi nói: “Tạ Hoè An, anh còn nhớ liên hoàn họa của hí khúc này không?”

Tôi đứng dậy mở TV giúp bà.

Bà cầm điều khiến bấm vài cái, sau đó dừng lại ở một chương trình hí khúc.Chúng tôi mua vé tàu tối đó rồi tức tốc chạy về thành phố Kinh.

Chương trình có hàng chữ giới thiệu: “Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài”

Tôi chợt nhớ ra, lần đầu tiên mối quan hệ giữa tôi với Thẩm Thu Bạch dịu lại là nhờ bức liên hoàn họa của câu chuyện này.Trước đây, mỗi khi tan tầm chúng luôn cùng xuống dưới lầu ăn cơm, thi thoảng tôi tan lớp sớm còn mua ít đồ về nhà nấu. Lúc Thu Bạch tan làm về, ngửi được mùi thơm sẽ nhún nhảy đi vào bếp, hỏi ngài Tạ hôm nay lại nấu món ngon gì rồi — Em càng lớn tuổi lại càng giống trẻ con, ngây thơ đáng yêu vậy đấy.

Hí khúc đang phát tới lúc Lương Sơn Bá hóa bướm, Chúc Anh Đài đang hát một cách thê lương.Bà gật đầu, tựa vào giường nói: “Bật TV lên giúp bà nào.”

Bà nội hoàn toàn chìm đắm trong đó, vẫy tay bảo tôi đi ra.

Tôi bước ra ngoài, phát hiện ngoài hành lang không còn ai nữa, chỉ có mỗi Thẩm Thu Bạch đang ngồi trên ghế, nghiêng đầu, vẻ mặt mệt mỏi.

Tôi tới ngồi cạnh em hỏi: “Cha mẹ em đâu rồi?”Vừa nghe em hỏi, mẹ em đã bắt đầu lau nước mắt. Cha Thu Bạch đi tới nói với em: “Ung thư, bác sĩ nói nếu điều trị bảo tồn* thì có lẽ sẽ sống được thêm vài năm. Chúng ta đang bàn xem có nên dùng hóa trị không.”Trở xuống tiết chọn từ Tạ Hòe An hồi ức nhật ký « dành cho vợ »:

Thu Bạch: “Đi ăn cơm rồi, từ qua tới giờ họ chưa ăn gì hết.”

Tôi nói: “Em có muốn nghỉ chút không?”Tôi nói: “Em có muốn nghỉ chút không?”Tôi rất muốn đến ôm lấy em, nhưng tình thế như vậy, tôi sợ chỉ gây thêm phiền hà cho em thôi, lần đầu tiên tôi mới ý thức được trong cuộc đời của em, tôi vẫn chỉ là một người đứng xem.

Em bảo không cần.

Mùi thuốc sát trùng trong hành lang thực sự rất khó ngửi, tôi hỏi em có muốn ra ngoài đi dạo tí không. Em đồng ý.

Giờ vẫn chưa tới giữa trưa nhưng ánh nắng mùa hè đã bắt đầu gay gắt, chúng tôi đi được vài bước thì bị ép phải về lại hành lang bệnh viện.Đó chính là lần Thẩm Thu Bạch cười tôi gọi em là chị Thu Bạch trước cổng trường.

Nhìn thoáng qua trong phòng bệnh, phát hiện bà nội đã ngủ rồi. Thu Bạch không tắt TV mà chỉ chỉnh âm lượng nhỏ hơn một chút, sau đó giải thích với tôi: “Tắt tiếng là bà nội sẽ tỉnh dậy ngay.”

Hóa ra là thế. Em nhìn TV rồi nói: “Tạ Hoè An, anh còn nhớ liên hoàn họa của hí khúc này không?”

Tôi gật đầu, nói: “Khi ấy anh đã dùng liên hoàn họa đó để nói chuyện với em mà.”Nghĩ lại thái độ của mình trong điện thoại, tôi gần như không thèm suy nghĩ gì mà lập tức gọi chị Thu Bạch.

Em mím môi rồi bước ra ngoài theo tôi.Tôi bắt đầu diễn, em nhanh về đi, một mình anh không chịu nổi nữa rồi.

Chúng tôi lại ngồi trong hành lang.

Em nói: “Trước kia bà nội cũng hát hí khúc, ông nội em vì bà mà đánh nhau một trận, sau đó họ ở bên nhau, có phải rất lãng mạn không?”

Tôi nghĩ mình không thể đợi thêm nữa, thế là nói: “Anh cũng đã từng vì em mà đánh một trận đấy.”

Em cố tình tránh đi trọng tâm câu chuyện: “Bà nội nói gì với anh vậy?”

Tôi nói: “Bà bảo anh không được ăn hiếp em.”

Em khẽ cười rồi bảo: “Sao anh ăn hiếp em được chứ.”Tôi gật đầu, nói: “Khi ấy anh đã dùng liên hoàn họa đó để nói chuyện với em mà.”

Tôi nói: “Bà biết hết đấy.”

Thu Bạch im lặng.

Tôi nghĩ, Thẩm Thu Bạch, em đừng hòng mà trốn. Thế là tôi lại nói: “Em có biết không?”Mùi thuốc sát trùng trong hành lang thực sự rất khó ngửi, tôi hỏi em có muốn ra ngoài đi dạo tí không. Em đồng ý.

Em ấp úng, dường như lại đang cố đánh trống lảng lần nữa.

Không cho em có cơ hội tiếp tục phản kháng, tôi nhìn em rồi nói: “Thu Bạch, thật sự có rất nhiều chuyện anh muốn thẳng thắn đối diện với em, đợi sau khi bà nội xuất viện, chúng ta ở bên nhau nhé.”

Trong hành lang có một cơn gió thổi qua mang theo mùi thuốc sát trùng. Tôi nghĩ, tỏ tình ở đây đúng là chán thật. Vừa mới hứa với bà nội sẽ không ăn hiếp Thẩm Thu Bạch, giờ lại ăn hiếp em rồi.