Trong mắt anh ấy còn sót lại lửa giận, tôi nhanh chóng quay lưng đi, chết cũng không dám nhìn anh.
Nhưng tôi vừa mới quay lưng thì bỗng dưng anh ấy khẽ động thân mình rồi xuất hiện trước mặt tôi, bốn mắt nhìn nhau làm tôi sợ run một cái, dù là quỷ thì cũng không dọa người đến như vậy.
“Uý Nhiên…” Tôi sợ hãi gọi tên anh ấy.
“Đây là lần cuối cùng tôi cứu em.”
“Cái gì?”
Từ trước đến nay anh ấy chưa từng nói câu nào vô nghĩa, anh ấy còn tức giận chuyện tối hôm qua sao?
Tôi vội vàng nói xin lỗi liên tục.
Nhưng anh ấy vẫn chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào đôi mắt tôi, đôi tay thì chậm rãi đưa lên đặt trêи hai gò má của tôi rồi nhẹ nhàng vuốt ve, một lúc lâu sau mới thốt lên được một câu: “Ngày mai sẽ có người đến cầm hũ tro cốt của tôi, tôi phải đi rồi.”
Sắc mặt tôi cứng đờ, trái tim như muốn vỡ thành từng mảnh, nước mắt không bị khống chế mà chảy đầy mi.
Ngón cái của anh ấy dịu dàng lau đi nước mắt của tôi, động tác mềm nhẹ, đến cả ánh mắt của hóa thành thương tiếc.
“Vì sao… vì sao không thể tiếp tục ở bên cạnh tôi, rõ ràng là anh yêu tôi, nếu không… nếu không… tại sao anh lại tới cứu tôi…” Tôi vừa nói vừa nhịn không được khóc thút thít, tôi rất muốn nhào vào trong lồng ngực của anh.
Nhưng tôi chỉ quật cường nhìn anh qua làn hơi nước mơ hồ, đợi anh ấy cho tôi một lời giải thích.
Nghe xong anh ấy cũng không có phản ứng gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được nội tâm của anh ấy đang giãy giụa cùng thống khổ.
Tôi bắt lấy tay anh ấy nắm thật chặt: “Uý Nhiên, có phải anh có chuyện gì khó nói hay không, anh nói ra tôi đi tìm Hương Hương, nếu không được thì đi tìm bà ngoại của Chu Hương Hương, rồi sẽ có cách giải quyết.”
Anh ấy chỉ nghe rồi nhìn tôi chứ không nói lời nào, ánh mắt đó giống như thay cho lời vĩnh biệt nên hôm nay muốn nhìn tôi cho đủ thì mới thôi.
Thực sự thì tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi nhào vào ngực anh ôm chặt hông anh, sinh ra cảm giác sợ hãi rằng giây sau anh ấy liền biến mất.
“Uý Nhiên, rốt cuộc là tại sao, tại sao chứ?”
“Tôi yêu em.”
Cuối cùng anh ấy cũng nói chuyện, đây là ba chữ mà tôi mong đợi nhất, thế nhưng bây giờ tôi không thể vui vẻ nổi, tôi nỉ non vùi vào ngực anh lắc đầu: “Tôi không muốn ba chữ này, tôi muốn anh mãi mãi ở bên tôi, tôi không muốn anh rời đi.”
“Ngoan nào, nghe lời.”
Anh nâng mặt tôi lên, tôi ra sức lắc đầu, tôi không muốn, ngày mai xem như Thiên Vương có tới thì tôi cũng sẽ không giao hũ tro cốt của anh ấy ra.
Thích Uý Nhiên thở dài một hơi rồi cúi người hôn lên môi tôi, lúc này đây tuy anh không còn bá đạo như trước nhưng lại nhiệt tình hơn.
Mặc dù tôi đã đau đến không chịu được nhưng chúng tôi vẫn điên cuồng quấn nhau, mãi cho đến khi tôi ngất đi thì vẫn còn quấn quýt lấy anh, không cho anh rời đi.
Điên cuồng đêm qua làm tôi ngủ một giấc cho đến khi mặt trời lên cao thì mới bị mấy tiếng đập cửa đầy cục súc đánh thức.
“Ninh Vân, mau dậy đi.”
Là giọng nói của ba tôi, tôi chịu đựng đau nhức xoa xoa con mắt, nhìn thấy hũ tro cốt của Thích Uý Nhiên vẫn còn nên tôi an tâm không ít, tôi liền đáp lại ba một câu: “Chuyện gì vậy ba?”
“Dậy nhanh lên, người của nhà họ Thích đến lấy hũ tro cốt rồi kìa.”
“Cái gì?”
Đột nhiên tôi tỉnh táo hẳn ra, tôi mặc quần áo đàng hoàng xuống giường, giấu hũ tro cốt của Thích Uý Nhiên đi rồi mới ra mở cửa.
Ba tôi sốt ruột đứng ngoài cửa, phỏng chừng là đã gõ cửa phòng tôi một lúc lâu, nhưng mà tôi không để ông ấy vào trong mà thuận tay khóa cửa lại rồi nhìn bên ngoài một chút: “Con đi xem một lát.”
Ba tôi đã mời người đến phòng khách, trong đấy chỉ có một người đang cầm lấy chén trà nhàn nhã thưởng thức.
Đây không phải là gã đeo kính à?
Tôi lạnh lùng đi đến bên cạnh anh ta ngồi xuống rồi nhìn anh ta từ đầu đến chân, tuy lần đám cưới ma trước tôi chỉ vội vã liếc nhìn anh ta nhưng dù anh ta có hóa thành tro thì tôi cũng sẽ tuyệt đối không nhận nhầm.
Đầu húi cua đeo mắt kính, vóc người hơi gầy, dáng vẻ cũng tạm được, vừa nhìn chính là tướng mạo hiền lành, lòng dạ đen nhẻm.
Ban đầu anh ta bày mưu tính kế gả tôi cho Thích Uý Nhiên, bây giờ lại muốn mang hũ tro cốt của anh ấy đi, này là giỡn mặt với tôi à?
Tôi liền nói trước mà không đợi anh ta mở miệng: “Tôi sẽ không để anh mang hũ tro cốt đi, Thích Uý Nhiên đã kết hôn với tôi thì hũ tro cốt của anh ấy phải do tôi bảo quản.”
Dường như gã đeo kính có thể dự tính được tôi nói vậy nên cũng không lo lắng mà chỉ chậm rãi lấy hai phần tài liệu ra khỏi túi công văn rồi đặt lên bàn. Tôi liền nhận ra đó là hiệp ước mà hôm qua tôi đã hi sinh nhan sắc để dụ dỗ Tăng Vượng Tài ký.
Gã đeo kính đẩy kính mắt nhìn tôi: “Giao hũ tro cốt của Uý Nhiên ra đây, tôi sẽ đưa hai phần tài liệu này cho cô.”
Uý Nhiên, sao có thể gọi thân thiết như vậy?
Dường như anh ta nhìn thấu nghi vấn của tôi nên nhanh chóng giải thích rõ ràng: “Quên tự giới thiệu, tôi là bạn từ nhỏ của Thích Uý Nhiên, hiện nay chính là luật sư riêng của cậu ấy. Nếu hôm nay cô không giao hũ tro cốt ra thì tôi chỉ có thể dùng thủ đoạn của pháp luật, đến khi đó chỉ sợ tính hợp pháp của nhà tang lễ mấy người cũng sẽ bị lôi vào.”
Rõ ràng anh ta chính là một đạo sĩ, lúc làm đám cưới ma cho tôi thì giả thần giả quỷ, hiện tại lại biến thành luật sư là cái quỷ gì?
Cho dù tôi hạ quyết tâm sẽ không giao hũ tro cốt của Thích Uý Nhiên ra, nhưng ba của tôi nghe anh ta nói vậy thì lo lắng không thôi nên bèn hung hăng nháy mắt với tôi.
Tôi biết vấn đề của nhà tang lễ rất nhiều, không chỉ là tính hợp pháp mà còn có lệ phí mà nhà của chúng tôi thu đã vượt quá chỉ tiêu của cục dân chính, nếu không cẩn thận là phải đền tiền.
Ít khi mẹ tôi nhúng tay vào những chuyện này nhưng lần này lại nhịn không được khuyên tôi: “Giao hũ tro cốt cho cậu ta đi, nhà tang lễ có mở hay không cũng không sao cả, nhưng mà mấy ngày nữa thì Thái Nghiên đến rồi, đến lúc đó con định để hũ tro cốt trong phòng làm gì?”
“Cậu ấy trở về thì có liên quan gì với việc phòng con để cái gì?” Cậu ta cũng đâu có ngủ cùng tôi.
Mẹ tôi biết tôi bướng bỉnh, nhưng cũng không phải loại người ngoan cố đến mức không để ý đến hậu quả, bà đại khái là đã đoán được tôi có thể thấy quỷ nam bên trong hũ tro cốt rồi.
Thời điểm Thích Uý Nhiên chết thì tất cả mọi người đều đã thấy thi thể của anh ấy, vẻ bề ngoài cùng khí chất đều là thượng thừa. Từ nhỏ cho đến bây giờ tôi đều chưa từng được con trai theo đuổi nên việc thích anh ấy là điều dễ hiểu.
Đã như vậy, mẹ của tôi càng không thể nào để anh ấy ở nhà, giọng nói cũng cứng rắn hơn trước đây: “Nhanh đưa cậu ta đi đi!”
“Mẹ!”
Bà ấy có phải mẹ ruột của tôi không, chẳng lẽ bà không hiểu tâm tư của tôi chút nào sao?
Còn cả Thích Uý Nhiên nữa, sao lại đưa hiệp ước của tôi cho gã đeo kính, còn để anh ta dùng cái đó đến uy hϊế͙p͙ tôi, đẩy tôi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Tôi siết chặt nắm tay, đáy lòng vừa uất ức lại vừa tủi thân, con mắt sưng đỏ đến khó chịu.
Thấy tôi thật lâu không đáp lại, gã đeo kính lại đâm tôi một nhát: “Cô nên biết đây hết thảy đều là do Thích Uý Nhiên giao cho tôi làm, cho dù ngày hôm nay tôi không lấy đi thì cậu ấy cũng có biện pháp lấy, không bằng bây giờ cô cứ vui vẻ đưa đi.”
“Vui vẻ?” Tôi hung hăng nhìn gã đeo kính trước mắt rồi nói: “Rõ ràng là anh đang làm tôi không thoải mái, tôi mà không thoải mái thì cũng đừng ai nghĩ vui vẻ.”
Nói rồi tôi đứng dậy tiễn khách: “Anh đi đi, tôi từ bỏ hiệp ước.”
Cùng lắm thì lại đi tìm Tăng Vượng Tài, trong tay tôi có video, tôi không sợ ông ta không giao cho tôi.
Bị Thích Uý Nhiên làm tâm phiền ý loạn nên tôi không để ý ba đã đi ra từ lúc nào. Gã đeo kính mới vừa đứng dậy thì ba tôi liền chạy vào, tay ông ôm hũ tro cốt của Thích Uý Nhiên nhét vào tay gã đeo kính rồi giật lấy bản hiệp ước.
“Ba!”
Tôi tức giậm chân, muốn đi lên cướp về thì bị mẹ tôi nắm cổ tay lại.
“Ninh Vân, rốt cuộc con muốn làm gì?”
“Mẹ!”
Tôi trừng mắt nhìn gã đeo kính cầm hũ tro cốt rời đi, Thích Uý Nhiên ẩn nấp trong hũ tro cốt, dường như tôi có thể thấy anh ấy quyết tuyệt quay lưng, nỗi đau xé rách tim gan trào ra làm tôi đau muốn chết.
Mẹ tôi kéo tôi về rồi ấn lên băng ghế, nếu không phải tôi đang khóc thì chắc là bà đã cho tôi hai bàn tay.
“Con điên rồi! Đó là quỷ! Không phải trước đây con rất mong đưa cậu ta đi sao, bây giờ con phát điên cái gì?”
“Đúng, con điên rồi, con điên thật rồi!” Tôi rống to với mẹ hơn.
Ba tôi vẫn đang cẩn thận kiểm tra hiệp ước, lật tới lật lui không thấy thẻ ngân hàng chứa chín tỷ thì bèn cầm hiệp ước đến đâm tôi một nhát: “Ninh Vân, thẻ ngân hàng mẹ đưa cho con đâu, không phải con nói có thể lấy lại không thiếu một xu sao?”
“Tiền tiền tiền, ba chỉ biết đến tiền, rốt cuộc ba có phải là ba của con không?”
Nghĩ đến việc ba tôi giao hũ tro cốt cho gã đeo kính, tôi tức giận đá vào bắp chân ông ấy, cũng không quay đầu lại mà ba chạy vào phòng nhào lên giường vừa đấm thùm thụp lên gối đầu vừa khóc thật to.
Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ khóc tê tâm liệt phế như vậy.
Ba tôi nghe tôi gào khóc thì không hiểu làm sao nói: “Ninh Vân bị sao vậy, có phải là không cầm tiền về được hay không?”
Mẹ tôi liếc ba một cái rồi thở dài: “ba đi, tùy nó vậy.”
Tôi khóc thút thít, kỳ thật tôi không trách ba tôi, tôi chỉ giận Thích Uý Nhiên, tại sao anh ấy lại quyết tuyệt với tôi như vậy? Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì sao phải đến trêu chọc tôi, trước khi đi còn nói yêu tôi làm cái gì?
Tôi cũng trách mình, vì sao đối tượng khiến tôi rung động lại là một con quỷ, một con quỷ lơ lửng khiến người ta không bắt được.
Mãi đến khi tôi khóc xong rồi thì Tuyết Nhi mới dám chui ra ngoài, ngồi xổm bên giường của tôi: “Mẹ làm sao vậy?”
“Ba của con đi rồi.”
“Không sao, không phải còn có ba Cận Hiên hay sao?”
“Hu hu…” Tôi càng khóc thương tâm hơn, đứa trẻ này đang an ủi tôi hay kϊƈɦ động tôi vậy?
Tôi cũng không phải Tuyết Nhi còn nhỏ không có lương tâm, gió chiều nào theo chiều nấy gọi ai là ba cũng được, lòng tôi rất nhỏ nên chỉ có thể chứa một người, không đúng, là một quỷ.
Tôi định khóc đến ngủ, như vậy thì sẽ không đau lòng nữa, nhưng mà tôi có làm thế nào cũng không ngủ được. Tôi đỏ mắt nhìn trần nhà, đầu óc toàn là hình ảnh của Thích Uý Nhiên, trong khoang miệng vẫn còn sót lại mùi vị của anh.
Bây giờ cũng chỉ còn lại vẻn vẹn mùi của anh ấy.
Tuyết Nhi vươn cánh tay nhỏ bé vỗ vỗ trêи lưng tôi: “Mẹ đừng khổ sở, chúng ta đi tìm ba không phải là được rồi sao?”
Phải rồi!
Tôi nghiêng người ngồi dậy, nhưng mà rất nhanh thì tôi lại nản chí trở lại.
Ngoại trừ tên của anh ấy ra thì cái gì tôi cũng không biết, biết đi đâu tìm anh ấy bây giờ. Mà tôi giữ anh lại như vậy nhưng anh cũng dứt khoát ra đi như vậy, nên dù cho có tìm được anh thì anh cũng sẽ không về với tôi.
Hơn nữa, dù sao tôi cũng là một đứa con gái, chí ít tôi cũng biết xấu hổ, loại chuyện cần có da mặt dày như vậy tôi đã không có dũng khí làm lại lần hai.
Không đi tìm anh nhưng tôi muốn biết một ít tin tức của anh nên liền lau nước mắt mở máy tính ra, nhập tên của Thích Uý Nhiên vào, nhưng kết quả lại không có gì, ngay cả Tập đoàn Thiên Kỳ cũng là vậy.
Lẽ nào hết thảy những việc này đều là do Thích Uý Nhiên làm?
Cảm giác vô lực kéo tới, tôi ngã xuống giường tiếp tục nhìn trần nhà.