Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều

Chương 47: Tìm Chính Là Cái Đó (1)



Ở đất nước mục nát này, chết cũng đáng đời, tôi vẫy vẫy tay: “Ác giả ác báo, anh rể có chạy cũng chạy không khỏi nắng, không ai cứu được.”

Nhưng Chu Hương Hương vừa nghe thấy ba trăm vạn thêm một số không, tầm mắt đột nhiên hiện lên một tia sáng, bước lên trước bắt tay cục trưởng Vương: “Bắt ma trừ tà là trách nhiệm của phái Mao Sơn chúng tôi, đưa số điện thoại anh rể cho tôi, đảm bảo nửa tháng sẽ xong!”

Cục trưởng Vương đương nhiên nhận lời, chỉ là trong lòng ông ta luôn nhận định rằng tôi mới là đại tiên, ánh mắt trưng cầu nhìn về phía tôi.

Lòng tôi cũng muốn đấu tranh, hai từ Kinh Châu đối với tôi vừa xa lạ lại vừa thân thuộc, giống như là Thích Uý Nhiên vậy.

Hương Hương hoàn toàn bị tiền làm mù mắt, hơn nữa cô thích bắt ma, bây giờ nghe thấy có cơ hội miễn phí đi thủ đô, còn có thể được nhiều tiền, tự nhiên bám tôi không tha, còn khuyên bảo tôi phải giúp chính nghĩa cái gì đó.

Cuối cùng, tôi cũng không chống cự được nội tâm muốn tới Kinh Châu, liền gật đầu với cục trưởng Vương: “Muốn chúng tôi đi cũng được, nhưng ông phải giúp tôi tìm một người.”

“Tìm người đơn giản, tôi có một chiếc điện thoại, cả đất nước chỉ cần đăng ký trong danh sách tôi đều có thể tìm được.”

“Tôi chỉ biết tên của anh ấy, anh ấy tên là Thích Uý Nhiên, chắc là người Kinh Châu.” Tôi vừa nói vừa rót trà xuống bàn viết ra cái tên Thích Uý Nhiên.

Mỗi một nét được viết ra trái tim tôi lại nhói đau, anh ấy kiên quyết ra đi như vậy, tôi có nên đi tìm anh ấy không?

Tìm được anh ấy rồi thì có thể làm sao được nữa?

Nếu anh ấy vẫn đối với tôi như vậy, hoặc là trốn tránh tôi, trái tim tan nát của tôi còn có thể chịu đựng được nữa không?

Cục trưởng Vương bảo tôi chờ một lát, sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài tìm người kiểm tra.

Trong đầu tôi toàn là Thích Uý Nhiên, không chú ý tới Hà Thái Nghiên đang trộm mở to mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt buồn bã vừa hay bị Chu Hương Hương nhìn thấy, Chu Hương Hương một chân đá vào bắp chân tôi: “Tìm anh ta làm gì, cậu với Thái Nghiên sắp kết hôn rồi.”

Tôi đã nói với Thái Nghiên từ lâu rằng mình đã kết hôn với ma rồi, việc này không cần thiết phải che giấu, nếu anh ta rút lui, tôi cũng không thể gượng ép.

“Thích Uý Nhiên chính là chồng ma của tôi, tôi không tìm anh ấy thì tìm ai?”

“Anh ta đã không cần em rồi, em vẫn còn đi tìm anh ta sao?” Hà Thái Nghiên nãy giờ không hề nói chuyện đột nhiên lên tiếng, vừa mở miệng đã như lấy dao đâm vào tim tôi.

Vẻ bướng bỉnh vừa nãy của tôi lập tức biến mất, chỉ có thể quay đầu bĩu môi: “Ai cần anh lo, tôi cũng không phải gả cho anh, anh quản được sao?”

“Cho dù em có gả cho tôi, tôi cũng không quản nổi, vì em chính là Trần Ngạo Sương.”

“Ơ ơ, chưa kết hôn mà đã sủng vợ đến vô pháp vô thiên rồi, độc thân như tôi đây sống sao nổi nữa.” Chu Hương Hương chua xót nhìn tôi.

Nội tâm tôi có chút vụn vỡ, Hà Thái Nghiên này chỉ có thể coi là một viên kẹo mạch nha dính trêи người tôi, gắn ba với tôi cả đời.

Thái Nghiên không nói chuyện, chỉ duỗi tay ra xoa xoa đầu tôi.

Tôi cũng hơn hai mươi rồi, còn coi tôi là trẻ con xoa đầu tôi, tôi vốn định đẩy tay anh ta ra, nhưng nhìn thấy ba dạng dịu dàng của anh ta thật sự không đành lòng, ai đời lại ghét ba khi được một anh chàng đẹp trai cưng chiều như báu vật chứ.

Không bao lâu cục trưởng Vương từ bên ngoài nói chuyện điện thoại xong bước vào, sắc mặt tập trung, tim tôi cũng hồi hộp theo, không chú ý bản thân đã đứng lên.

“Thế nào rồi, kiểm tra được chưa?”

“Người tên Thích Uý Nhiên cả nước thật ra có hơn ba nghìn người, nhưng không có ai ở Kinh Châu, duy nhất có một người không lâu trước đây đã chết rồi.”

“Tôi chính là tìm cái người chết đó!”

Tôi kϊƈɦ động buột miệng thốt ra, cục trưởng Vương có nói hay không, làm tâm tình của tôi giống như đang ngồi trêи tàu lượn siêu tốc vậy.

Vừa nghe thấy tôi muốn tìm chết người, cục trưởng Vương sắc mặt cứng đờ, nhưng nhất nhanh đã trấn định lại: “Nếu cô thật sự tìm cậu ta vậy thì dễ rồi, Thích Uý Nhiên này Vương mỗ cũng không phải rất quen thuộc, nhưng vẫn có chút nghe ngóng về cậu ta.”

“Đừng dài dòng nữa, nói trọng điểm đi!” Tôi nóng lòng.

“Khụ khụ, Thích Uý Nhiên này là con trai của ủy viên chính trị Thích Thiên Hoàng, ở viện kiểm sát nhậm chức, là một người có năng lực và dũng cảm, mọi người đều cảm thấy sau này cậu ta sẽ kế tiếp vị trí của bố, nhưng không ngờ tuổi còn trẻ cứ thế mà ra đi, bây giờ Thích Thiên Hoàng chỉ còn lại một người con trai bệnh tật ốm yếu tên là Thích Mộc Lâm, uổng phí Thích Thiên Hoàng đấu tranh giành nửa giang sơn, tới cuối không ai nối nghiệp.”

“Ông nói Thích Uý Nhiên còn có em trai sao?”

“Ừm, là em trai sinh đôi với Thích Uý Nhiên, hai anh em lớn lên giống nhau như đúc, nếu không phải khí chất hoàn toàn khác nhau, đứng chung một chỗ cũng không thể phân biệt được.”

Chỉ sợ rằng những quan chức ở Kinh Châu sau bữa ăn họ sẽ đàm tiếu, những lời này của ông ta đã làm lòng tôi nổi lên cơn sóng động trời, tôi vốn dĩ cho rằng Thích Uý Nhiên có thể là cảnh sát gì đó, không nghĩ tới lại có địa vị cao như vậy.

Trong nháy mắt, tôi cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, nhỏ bé đến mức hoàn toàn không xứng ở cạnh anh ấy.

Nhưng mặc kệ như vậy, trong lòng tôi vẫn rất muốn biết tin tức về anh ấy: “Gần nhất nhà họ Thích có gì khó khăn không?”

“Khi Thích Uý Nhiên vừa chết, nhà họ Thích tất nhiên sẽ bị yếu kém đi, nghe nói Thích Tiên Hoàng bị bệnh, hai người đàn ông duy nhất trong nhà đều nằm trêи giường bệnh, đối với uy quyền nhà họ Thích mà nói, tất nhiên là có khó khăn rất lớn.”

Chẳng trách, chẳng trách anh ấy lại bỏ đi.